Tìm Lại Anh Của Năm Ấy

Chương 6: Chương 6

Đỗ Quân Hàn và Khả Ái đều nghe thấy tiếng Đường Phong

Nhưng cô thì không dám tin

Còn Đỗ Quân Hàn thì run cầm cập vì ông ta biết mình đang chọc phải ổ kiến lửa.

Lúc đó, ông ta mới dừng lại

Đường Phong tiến đến chỗ Khả Ái

Từng bước chân của anh, Khả Ái đều cảm nhận rõ

Cô muốn biết anh ở đâu nhưng chẳng thể nào làm được

"Đường Phong! Anh ở đây? "

- Con rể! Con vào đợi ta một chút thôi rồi ta vào! Còn con kia! Mau xin lỗi Lục Thiếu!

- Tôi nghĩ người cần xin lỗi tôi là ông đấy! Ai cho ông động vào người phụ nữ của tôi?

- Người phụ nữ? Ninh Kiều....

- Im! - Đường Phong quát lớn

Rồi anh quỳ xuống, cẩn thận muốn đỡ Khả Ái đứng dậy

Nhưng vì ngồi lâu và do sáng chưa ăn gì nên cô bị cơn đau dạ dày hoành hành.

Gắng được một tí thì Khả Ái liền ngã vào lòng Đường Phong rồi ngất

Anh liền bế ngang cô lên rồi ra lệnh tài xế đưa cô đến bệnh viện

***Trong Đỗ Gia***...

Đỗ Ninh Kiều đang trách móc ba mình vì làm Đường Phong tức giận

Ba cô đang nghi nghi là Đường Phong đang nhớ lại mọi chuyện, nếu thế sẽ không kết hôn với Ninh Kiều nữa, như vậy sự hợp tác của JL và Lục Thị sẽ đổ xuống sông xuống bể

Ông liền nói với Ninh Kiều

- Con mau tìm cách gì trói hắn lại đi, nó sắp nhớ ra mọi chuyện rồi đấy

Ninh Kiều chỉ há hốc mồm không biết xử trí thế nào thì bà mẹ liền nói

- Ta có cách!

***Về phần Khả Ái***...

Cô tỉnh dậy trong bệnh viện

Bên cạnh là Đường Phong đang ngắm cô, anh không biết được sức hút trên khuôn mặt cô là gì, không son phấn, không nước hoa, cũng không mặc loại áo khoét cổ chữ V sâu hoắm như mấy cô chân dài mà anh thường thích, nhưng anh thích cô ấy, đúng hơn là thích ngắm cô ấy, nhất là lúc ngủ

Khả Ái tỉnh lại, câu đầu tiên cô hỏi là:

- Tôi đang ở đâu?

- Bệnh viện - Đường Phong trả lời

- Bệnh viện nào?

- Bệnh viện B, thành phố A

Khả Ái giật mình

Cô không thể để mẹ thấy cô ở đây, đây là bệnh viện mẹ nằm

Cô vội đứng dậy, rút ống truyền nước

Nhưng cô lại mặc quần áo bệnh viện

Quần áo của cô được y tá mang đi giặt

- Đây là phòng nào?

- 4b

4b?

Nếu đi đến phòng thay đồ phải qua phòng của mẹ

Mà chắc chắn mẹ không muốn thấy cô như vậy

Không còn cách nào khác cô chỉ còn có thể cầu cứu người ấy

- Anh Phong! Anh giúp em được không

Dù mẹ cô luôn nói là Đường Phong chết rồi nhưng cô không tin

Rõ ràng là giọng nói của anh ấy luôn văng vẳng bên tai cô

Cô luôn tin đó là Đường Phong

Còn anh thì không ý kiến gì khi cô gọi anh như vậy, anh chỉ nghĩ anh quá nổi tiếng nên ai cũng biết

- Được!

Hai người vừa bước ra cửa, vì không quen đường nên Khả Ái không biết đi thế nào được nên Đường Phong đi trước còn Khả Ái để tay lên vai anh đi sau

Đang đi thì đột nhiên...

Đường Phong quay người ôm cô dồn vào tường, anh áp sát vào mặt cô rồi mau chóng khóa chặt môi cô

Anh quá khỏe, Khả Ái không thể nào chống cự lại được với sức mình nên hai người cứ tiếp tục như vậy cho đến khi cô cảm thấy khó thở anh mới buông cô ra

Đường Phong vừa buông cô ra thì ngay lập tức nhận ngay một cái tát của Khả Ái

Mắt cô bắt đầu đỏ hoe, quay sang trái rồi bỏ đi

Mới đi được vài bước thì cô có hơi choáng rồi ngã xuống

Đường Phong thấy vậy tiến lại chỗ cô rồi nói

- Tôi xin lỗi! Chỉ là...!tôi thấy mẹ cô đi qua nên mới

- Sao anh biết mẹ tôi?

- T...!tôi...

Đường Phong ngập ngừng không biết nói gì, giải thích cho cô như thế nào

Khả Ái cứ ngồi đó khóc.

Khi thấy cô như vậy, anh cũng đau lòng theo

Anh ôm cô vào lòng

Cô khóc ướt hết áo của anh

Bao nhiêu ngày nay, cô phải cố gắng mạnh mẽ vì mẹ, bây giờ cạnh anh bao nhiêu nỗi đau trong lòng như biến thành những dòng suối tuôn ra từ mắt của cô.