Tình Cũ Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 49-50

Chương 49: Giường 18

Âm báo đã đến trạm xe buýt nhắc nhở cô cần phải xuống xe.

Trước mắt cô bây giờ không có nhà thờ cũng không có tiệm áo cưới, tất cả đều sẽ thay đổi theo mỗi bước đi của cô, chẳng phải sao?

Cô xuống xe hòa vào đám người, ngày hôm nay ở bệnh viện chắc sẽ rất bận rộn. Cuộc sống chính là như vậy, mỗi người đều có quỹ đạo riêng của mình, không thể lệch ra. Dù cho thỉnh thoảng có chệch khỏi đường ray một chút nhưng cuối cùng vẫn phải trở về với đúng quỹ đạo của mình.

Cho nên, vào đến bệnh viện, cô lại trở về là nữ y tá Hạ Hạ với nụ cười đẹp nhất và kỹ năng tốt nhất của khoa, ngoại trừ đôi mắt khẽ sưng vù thì không thể nhận ra một sự khác lạ nào từ nét mặt bình tĩnh của cô.

Cả buổi sáng, cô vội vàng đến nỗi chân không chạm đất, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một lát lại thấy ý tá trưởng chạy tới gọi cô: “Đi sửa sang lại giường 18 một chút, có bệnh nhân mới đến.”

Giường 18…

Mỗi lần nghe đến số giường này, trái tim của cô sẽ thình thịch đập nhanh một nhịp. Năm năm rồi vẫn luôn như vậy.

Cô tự giễu mình lại mắc bệnh thần kinh, sau đó lập tức theo lời dặn dò của y tá trưởng đi chuẩn bị giường chiếu.

Chỗ cô đang đứng bây giờ chỉ là một phòng bệnh bình thường trong bệnh viện, giường 18 lại được đặt trong một phòng đôi, chẳng qua là một chiếc giường khác lúc này cũng để trống.

Cô vừa đem phòng bệnh chuẩn bị xong thì bệnh nhân cũng tới. Hơn nữa, là do phó viện trưởng Kỷ Tử Ngang tự mình đưa tới, người đó chính là …Tả Thần An.

Trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô hơi sững sờ một chút. Kỷ Tử Ngang lập tức giới thiệu: “Hạ Hạ, đây là Tả Thần An, cô cũng biết rồi.”

“Anh ấy? Bệnh nhân?” Cô thật sự không dám tin. Ngày hôm qua lúc cô gặp anh ở nhà họ Tả, anh vẫn còn rất thoải mái, ăn được ngủ được, đâu có chút dấu hiệu ngã bệnh nào? Chẳng qua là, vẻ mặt của anh ngày hôm nay quả thực có hơi thống khổ, hơn nữa lại còn ôm bụng, sắc mặt cũng trắng bệch.

“Đúng vậy.” Kỷ Tử Ngang gật đầu, đỡ anh nằm xuống giường bệnh, “Xuất huyết dạ dày ở mức độ nhẹ.”

“Xuất huyết dạ dày?” Cô kinh hãi, trái tim đột nhiên nhíu chặt. Việc đau lòng vì anh tựa như đã thành thói quen của cô, khoảng cách năm năm cũng không có chút nào ảnh hưởng. Cô tiến lên nhìn anh một chút, mày hơi nhíu lại, nói thầm: “Trước kia không có bị bệnh bao từ mà…”

“Cô nói gì cơ?” Kỷ Tử Ngang nghe không rõ nên mới hỏi lại.

“À!” Cô ý thức được mình nhất thời đã lỡ lời, lập tức sửa lại, “Tôi nói là hôm qua vẫn thấy anh ấy còn tốt lắm mà.”

“Ưmh! Nghe nói là buổi trưa uống rượu đến nỗi xuất huyết. Bạn cậu ấy đưa tới đây” Kỷ Tử Ngang trả lời.

Uống rượu…

Hai hàng lông mày của cô tự nhiên nhếch lên, đây là dấu hiệu của sự tức giận. Anh lại có thể uống rượu.

Chẳng lẽ anh đã quên rồi sao? Trước đó cô đã làm thế nào mới đoạt lại bình rượu từ tay anh?

“Cô ở lại chăm sóc cậu ta một lát, tôi đi làm mấy xét nghiệm.” Kỷ Tử Ngang nói xong cũng ra ngoài.

Ai ~~.

Đến chủ nhiệm khoa của bệnh viện cũng không tự mình tiếp quản bệnh nhân vậy mà phó viện trưởng lại đích thân khám bệnh, sẽ là quan trọng đến mức nào? Nếu đã quan trọng như vậy sao không đến ở phòng bệnh VIP? Tới đây chen chúc trong cái phòng đôi làm gì?

Còn giường 18 nữa…

Sao cứ nhất định chọn đúng giường 18?

 

Chương 50: Mùi hương của hoa nhài

Cô nhíu mi nhìn anh chằm chằm.

Đối với loại đàn ông phóng túng, ham mê rượu sắc, không thương tiếc tính mạng kiểu này cô rất muốn mặc kệ. Nhưng mà, cuối cùng cô vẫn không thể độc ác như vậy, suy nghĩ một chút đành đi lấy nước ấm để anh rửa mặt.

Lại nghĩ đến tính cách của anh thích sạch sẽ, vẫn là đi đến phòng trực lấy khăn mặt của mình tới cho anh dùng thôi.

Cô đang chuẩn bị rời đi lại cảm giác được cổ tay của mình bị nắm chặt, hơi lạnh truyền tới cả bàn tay, thậm chí cả cánh tay rồi lan đến toàn bộ cơ thể.

“Như Ý…Đi đâu…Đừng đi…” Có vẻ như anh đã rất say, chỉ mê man lẩm bẩm.

Trái tim cô lập tức giống như gặp phải một cơn rét lạnh dội vào khiến cho toàn thân ướt đẫm, lạnh như băng.

Cô giận giữ hất tay của anh ra, tùy tiện gọi một ý tá đi vào giám hộ sau đó quay lại phòng trực của mình lấy khăn bông.

Nữ y tá không hiểu, chị Hạ Hạ luôn luôn thân thiết, vẻ mặt lúc nào cười tươi rạng rỡ sao tự nhiên lại lạnh giống như băng.

Khăn của cô vẫn thoang thoảng hương hoa nhài như vậy.

Năm năm trước, anh yêu nhất chính là mùi hương này. Năm năm sau, tại sao cô lại thay đổi? Ngay cả cô bây giờ cũng phải sống dựa vào những hồi ức về mùi hương này.

Anh còn nhớ sao? Ở dưới ánh trăng, có một người đàn ông từng nói, cô không giống bất kỳ ai khác bởi vì ở cô có mùi hương của hoa nhài.

Khi chiếc khăn bông ấm áp, nhàn nhạt mùi hương của hoa nhài nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt lạnh lẽo của anh thì đôi chân mày đang nhíu chặt cũng từ từ giản ra, mùi hơi hít hà giống như ngửi được mùi hương quen thuộc.

Cuối cùng, tay anh nắm chặt lấy bàn tay cô, vẫn nhắm mắt nỉ non: “Thơm quá…Như Ý…Là hương vị của em…Em đã đến rồi sao? Không tức giận nữa à?”

Tay của cô đột nhiên cứng đờ.

Tim cũng cứng đờ.

Như Ý, lần thứ hai anh gọi cái tên này.

Vị hôn thê của anh chẳng lẽ cũng là một cô gái có mùi hương của hoa nhài? Nghe đến cái tên này là có thể tưởng tượng được cô ấy nhất định là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp, thoang thoảng mùi hương của hoa nhài.

Có người từng nói, người đàn ông một khi đã say thì sẽ biết được anh ấy thật sự yêu người nào.

Lúc này, anh là vì cô gái tên gọi Như Ý ấy mà nhớ mãi không quên phải không? Trong lòng cô nín lặng một hơi, cực kỳ khó chịu, đôi mắt đã hơi sưng đỏ vì khóc tối qua lại có cảm giác nong nóng ập tới. Cô cắn răng chịu đựng, nữ y tá vẫn còn bên cạnh, cô không thể khóc.

Bàn tay không tự chủ mà tăng lực độ, dùng sức lau mạnh trên mặt anh.

Trong đầu cô liên tục hiện lên hình ảnh cô dùng nhiệt độ bàn tay của mình cùng hơi nước sưởi ấm bàn tay của anh năm đó, nỗi chua xót trong lòng càng thêm nồng đậm.

“Ưmh…Mạnh như vậy…Là còn tức giận pahir không?”

Khóe môi của anh mỉm cười đầy cưng chiều, đó là nụ cười cô từng quen thuộc, nhưng hôm nay lại thuộc về một người khác rồi. Là ai đã nói, nó chỉ thuộc về cô?

Cô hơi ngẩn người, không ngờ tới bàn tay nắm chặt tay cô đột nhiên dùng sức kéo cô nằm xuống trên người anh, ngay sau đó lật người đè cô nằm ở dưới thân.

Cô cuống lên, quỷ say rượu đáng chết này! Coi cô là ai đó rồi? Bên cạnh còn có nữ y tá đang nhìn. Không phải anh bị xuất huyết dạ dày sao? Sao bây giờ lại không đau nữa? Dùng sức mạnh như vậy?