Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò

Chương 45

Chuơng 45

Gíao viên là ngành của nhà nước, lương của mỗi người có thể nói là không nhiều tuy nhiên Trạch Tịnh Cơ thuộc dạng con nuôi quyền quý của bộ trưởng bộ công an nên áo quần cơm nước đầy đủ hơn người thường nhiều, lúc nhỏ thành tích ngoại ngữ vượt trội lại được lãnh học bổng do trường đại học danh tiếng ở Los Angeles nhưng vì một số lí do nên cô từ chối, đậu đại học thành phố với 3 bằng đại học trong đó có 2 bằng về ngoại ngữ và 1 bằng về khoa học kĩ thuật.

Cô từng được đích thân giám đốc công ty phiên dịch chuyên nghiệp quốc tế mời vào chính thức công việc nhưng cô lần nữa từ chối và nói " Nếu ước mơ của tôi là phiên dịch viên thì sẽ tự động đi nộp đơn nhưng không, tôi chỉ muốn làm một giáo viên ngoại ngữ thực thụ ", một số nhân viên sẽ bất mãn với lời nói của cô nhưng ông giám đốc lại nghĩ theo một hướng tích cực nào đó cùng Trạch Tịnh Cơ trao đổi hợp đồng dạy học về trường đại học " Lực Triển " cho nên cô cũng vui vẻ cùng nhau hợp tác.

Với cách làm việc nghiêm túc của cô, cô thực tập trong 2 tháng liền bắt đầu được nâng cấp trở thành giáo viên chính thức cho đại học Lực Triển, Lực Triển chia thành hai loại, một loại trung cấp, một loại phổ thông, cô dạy ở trung cấp 3 năm nhưng trình độ của cô thì vươt trội hơn nên hiệu trưởng cho chuyển sang phổ thông.

Tháng lương của Trạch Tịch Cơ đặc biệt hơn các giáo viên khác, được cấp hơn 2/3 của mọi người. Là một người phụ nữ ai chẳng thích các hãng thời trang thịnh hành, cô có hứng thú với giầy cao gót nên trong tủ giầy của cô đa số toàn là loại đó chỉ có một đôi thể thao màu hồng để trong góc ít khi mang, đủ ngoại hình đủ hãng, một hãng không phải 4 đôi thì cũng 3 đôi.

Bởi vì năm đầu chuyển trường, giáo viên được liệt trong danh sách bạn chỉ có Kha Anh và Lí Tứa ngoài ra Trạch Tịnh Cơ ít khi giao tiếp với người khác, những hành động bạn bè bất quá cũng chỉ nói nói cười cười chứ không có thân mật như giữa cô và Ngôn Thanh Lãng. Đã từng có scandal với nhau, mặc dù chỉ là có người dàn dựng, mọi người xem đó là lời đồn nhảm nhí rất nhanh thì chìm xuống, nhưng Trạch Tịnh Cơ trong trường tiếp xúc nhiều nhất chỉ có Ngôn Thanh Lãng, giáo viên trong trường tuy hài lòng với thái độ dạy việc của cô, vẫn còn một chút phong kiến cổ hủ nên nghĩ Trạch Tịnh Cơ là đồng tính luyến ái cho đến khi Kha Anh giải thích rằng Ngôn Thanh Lãng là em họ của Trạch Tịnh Cơ thì bọn họ mới gỡ được khuất mắt này xuống, học bạ của Ngôn Thanh Lãng cũng không đầy đủ thông tin, ngoại trừ có người bác đỡ đầu là Ngôn Lương Vĩ thì dường như không có thông tin khác nên người phụ trách y tế chỉ còn cách gọi điện báo lại cho Trạch Tịnh Cơ thôi.

Nghe thông báo từ người trong trường việc Ngôn Thanh Lãng bị đánh xong, cô ngoại trừ luống cuống thì chỉ còn cách nhanh chóng chạy đến trường, đó là lần đầu tiên cô không kiềm chế hoạt động như vậy, tình huống cấp bách Trạch Tịnh Cơ tuỳ tiện xỏ chân vào đôi giày cao 12 phân được đặt ngay ngắn trước thềm, chạy xe không sợ tốc độ có hơi vượt với chỉ định của bản thân thì đến trường, cổng trường từ đầu đã mở ra, cô chẳng còn thời gian để đậu vào bãi nên đậu bừa trước phòng giáo viên sau đó cấp tốc chạy đến phòng y tế.

Không phải Trạch Tịnh Cơ mang giày cao gót không quen, chỉ là chiều cao của gót đến 12 phân cô lại chạy nên phía sau cổ chân bị cấn vào.

Ngôn Thanh Lãng đang ăn bánh bao mắt thì đầy yêu thương nhìn Trạch Tịnh Cơ đang khom lưng.

< Cái khe đó thật háp dẫn người nhưng tuyệt đối chỉ có thể xuất hiện trước mắt mình, người khác dám nhìn thì phải chịu mất hai mắt!! uahaha >.

Vô tình mắt lướt ngang cổ chân của cô thì nhìn thấy một hàng tím nhạt ở phía sau, Ngôn Thanh Lãng lập tức phóng xuống giường.

Trạch Tịnh Cơ tuỳ ý để Ngôn Thanh Lãng bắt lấy bàn chân của mình, hai mày nhăn lại do khó chịu sau đó đi đến chỗ tủ thuốc mang ra một miếng cao dán, lần nữa ngồi hỏm xuống từ tốn gỡ ra dán vào cổ chân sau cho cô.

Hạnh phúc từ trái tim tràn ra miệng, Trạch Tịnh Cơ mỉm cười nhìn Ngôn Thanh Lãng cuối đầu dùng miệng thổi vào vết thương đã được dán lại, cô nhịn không được thị bật cười thành tiếng.

"Đồ ngốc em làm gì vậy? ".

Không dừng lại, Ngôn Thanh Lãng thổi hết bên phải thay sang bên trái phình má lại tiếp tục thổi, nàng ngẩng đầu chề mỏ nhìn cô.

" Em thổi như vậy cơn đau sẽ bay đi, chị biết không? ".

Ngôn Thanh Lãng dừng một chút cuối đầu nhìn miếng cao dán, ngữ giọng trong trẻo oán trách nói:

" Em chỉ ngốc vì chị thôi mà đâu phải duy nhất em ngốc, không phải chị cũng không nghĩ đến chỗ đau của mình sao? ".

Thực chất nghe câu đầu xong thì Trạch Tịnh Cơ sẽ cảm động ôm Ngôn Thanh Lãng nhưng ngẫm lại câu sau thì mặc dù đó là lời quan tâm mang theo hờn giận, chỉ là vế sau ý của Ngôn Thanh Lãng là chỉ thị Trạch Tịnh Cơ ngốc?

Trạch Tịnh Cơ kiềm chế giận dữ, đúng lúc Ngôn Thanh Lãng đứng lên thì liếc nàng, gằn giọng:

" Xem ra được tôi nuông chiều em đã dám làm càn, nói tôi là đồ ngốc? ".

Trong giờ phút này cổ họng Ngôn Thanh Lãng bị ngẹn không phát ra tiếng được, nàng cố sức lắc đầu xua tay ý bảo mình không phải ý này, cái liếc Trạch Tịnh Cơ cho nàng giảm đi vài phần đáng sợ, tiếng mở cửa từ phía sau phát ra.

" Chào cô Trạch, vết thương của em còn chưa đỡ mau lên giường nghỉ ngơi đi ".

Trạch Tịnh Cơ gật đầu ý chào lại Trần Chi Thanh – phụ trách phòng y tế, đưa tay đẩy nhẹ người Ngôn Thanh Lãng hướng về phía giường, nàng hiểu ý cô đi lại giường mang bao bánh để sang bàn rồi nằm xuống.

Chờ Ngôn Thanh Lãng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Trạch Tịnh Cơ định mang giày lại thì nghe giọng Ngôn Thanh Lãng.

" Chân cô bị thương rồi lấy đôi sandal của em mang đi, để đôi giầy đó lại dù sao em cũng biết mang giầy cao gót nên có thể mang được".

Nghe vậy Trạch Tịnh Cơ không mang giày nữa mà cầm đến mép giường đặt đôi giầy ngây ngắn xuống rồi xỏ chân vào giày sandal của Ngôn Thanh Lãng, cô xoay đầu lại nói Trần Chi Thanh:

" Cảm ơn cô Trần nhiều nhưng vết thương của Thanh Lãng sẽ để lại vết xẹo chứ? ".

Trần Chi Thanh là con gái của hiệu phó, độ tuổi thì bằng Trạch Tịnh Cơ, điều quan trọng là trong thâm tâm cô rất yêu thích chuyện tình nam nam hay nữ nữ, giới trẻ hiện nay gọi là hủ đó. Lúc trước nắm bắt được cái scandal của Trạch Tịnh Cơ và Ngôn Thanh Lãng, cô thiếu điều mừng rỡ nhảy dựng lên bất quá chỉ là tin đồn nhưng hai người lại đặc biệt thân mật nên con thuyện cô đẩy vẫn còn hy vọng.

Đôi tai Trần Chi Thanh đầy sung sướng nghe ý quan tâm của Ngôn Thanh Lãng, đôi mắt Trần Chi Thanh đầy ngưỡng mộ nhìn hành động ngoan ngoãn của Trạch Tịnh Cơ.

< Qủa là mủi gian tình nồng nắc mà woaaaa > .

Phục hồi lại ý cười rạng rỡ trên miệng, Trần Chi Thanh đáp lại câu hỏi:

" Nghe Lãnh Mỹ kể lại là em ấy bị thương bởi côn lại còn ở phía sau, mặc dù có chút máu chảy ra nhưng nếu như có xẹo thì người khác nhìn vào cũng không thấy, tóc của em ấy vừa nâu óng vừa nhiều chắc sẽ không sao đâu, cô Trạch yên tâm ".

Trạch Tịnh Cơ gật gật đầu, vẻ mặt ôn nhu nhìn chằm Ngôn Thanh Lãng một lát sau có chút xâu xa xuất hiện.

< Lãnh Mỹ rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm... đồ ngốc em cứ hoà đồng tốt bụng bây giờ có vết xẹo rồi! >.