Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

Chương 7: Khiêu vũ ballroom

Dung Tự ngẩn người, trên mặt có nét đỏ ửng ngắn ngủi. Giống như đang nhìn lén gì đó rồi bị người trong cuộc phát hiện vậy. Trình Cẩm Chi xoay nửa vòng rồi cũng buông lỏng tay ra. Trên mặt nàng đang rất vui vẻ, vẫy tay về phía Dung Tự một lát rồi thẳng tay vứt partner của mình mà chạy tới. Vẻ mặt của nam sinh partner vẫn rất ngốc, Trình Cẩm Nhi bỏ cậu ta lại, cậu ta lại càng bối rối.

"Dung Tự, các em cũng có tiết thể dục sao?" Trình Cẩm Chi nói.

Trông Dung Tự còn có hơi ngẩn ra, cô gật gật đầu. "Cô để chúng em tự do hoạt động."

Tuy cô giáo nói là tự do hoạt động, nhưng bạn cùng lớp đều vô cùng tự giác bắt đầu luyện tập khiêu vũ. Bọn họ hai người một tổ. Không người nào muốn mình chung tổ với Dung Tự, Tư Đồ còn trừng hai mắt nhìn Dung Tự. "Mình muốn đi chơi, cậu tự luyện đi."

"Dung Tự, em tập khiêu vũ ballroom xong chưa?" Hạ Dữu nói: "Qua hai ngày nữa, tiết thể dục giữa giờ sẽ kiểm tra cái này."

Hạ Dữu là phó bộ trưởng bộ kiểm tra kỷ luật, là phó bộ trưởng nhỏ tuổi nhất. Cán bộ của hội học sinh bình thường đều là lớp 4 lớp 5 lớp 6. Bộ trưởng của bộ kiểm tra kỷ luật là lớp 6, chị ấy vô cùng thích Hạ Dữu, hay dẫn Hạ Dữu theo bên cạnh. Sau đó giáo viên nhìn Hạ Dữu quen mắt, cũng để cho Hạ Dữu làm phó bộ trưởng. Trình Cẩm Chi là ở bộ văn nghệ, mỗi tuần đều phải kiểm tra báo bảng đen [1].

"Em không luyện được." Dung Tự nhíu lông mày xuống. Không có người cùng luyện với cô, cô cũng muốn luyện một mình nhưng không dám, chỉ dám ở nhà cầm chổi luyện. Không dám luyện trên tiết thể dục, một mình trông rất kỳ quái, bạn cùng lớp sẽ lại châm biếm cô.

"Partner của em đâu?" Trình Cẩm Chi nói.

"Cậu ấy đi chơi rồi."

"Hả?" Hạ Dữu nói: "Sao như vậy được."

"Em nói với cô giáo chưa?" Tiểu cán bộ Hạ Dữu, vừa mở miệng chính là báo cáo thầy cô.

Nói cũng vô dụng. Không ai muốn khiêu vũ với cô cả. Dung Tự không nói gì.

"Vậy chị nhảy với em." Trình Cẩm Chi vỗ vỗ ngực, ôm lấy vai Dung Tự. "Bước nam bước nữ chị đều biết nhảy."

"Gì? Cẩm Chi, cậu còn phải dẫn cả lớp luyện tập đó." Hạ Dữu nói.

Trình Cẩm Chi dường như quên mình là người múa dẫn đầu, nàng gãi gãi gáy sau của mình. "Lớp đều biết nhảy rồi. Hạ Dữu, cậu giúp mình đi múa dẫn đầu đi. Mình nhảy với Dung Tự một lát."

"Nếu lỡ thầy phát hiện rổi sao giờ?"

"Vậy cậu nói với thầy là mình đang dạy học sinh lớp 1." Trình Cẩm Chi hất đầu nhỏ lên. Trình Cẩm Chi không cảm thấy có điều gì không ổn, dẫn lớp mình cũng là dẫn, dẫn Dung Tự cũng là dẫn. Hơn nữa nàng càng muốn dẫn dắt Dung Tự hơn. Partner của nàng quá ngu ngốc.

Trình Cẩm Chi vừa nói như thế, Hạ Dữu cũng cảm thấy không có gì không ổn. Nhỏ nghĩ nghĩ, lại hỏi Trình Cẩm Chi. "Hai người muốn âm nhạc không? Mình đi chuyển hộp nhạc tới."

Ánh mắt của Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu đặt ở hộp nhạc trước lớp mình. Đây là của giáo viên thể dục.

"Không cần đâu, lớp còn phải dùng." Khẩu khí của Trình Cẩm Chi còn có chút trượng nghĩa.

"Vậy các cậu luyện đi, mình đi dẫn lớp đây." Hạ Dữu nói rồi chạy đi mất.

"Dung Tự, em nhảy nữ đúng không? Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự, nàng nghĩ nghĩ. "Vậy chị nhảy nam."

"Vốn dĩ chị không biết nhảy nam đâu, là partner của chị ngốc quá, nhìn cậu ta luyện mà chị cũng biết luôn." Trình Cẩm Chi nói.

"Thế à." Bàn tay nhỏ của Dung Tự phối hợp nắm tay của Trình Cẩm Chi.

"Hạ Dữu nhảy cũng rất tốt, nhưng thầy nói một nam một nữ thì sẽ đẹp hơn chút." Trình Cẩm Chi dẫn dắt Dung Tự, nàng ôm eo Dung Tự, dắt cô đi mấy bước: "Đúng, chính là như vậy, chị đi tới thì em đi lùi. Chị đi tới chân nào thì em lùi về chân đó."

"Thầy còn nói partner của chị là trông đẹp nhất." Trình Cẩm Chi nói: "Nhưng chị không cảm thấy cậu ta đẹp chỗ nào."

Lời của Trình Cẩm Chi cũng khiến Dung Tự ngó qua partner của Trình Cẩm Chi. Partner của Trình Cẩm Chi có hơi thanh tú, sống mũi rất cao. Dung Tự có chút ấn tượng, nam sinh này tên là Tằng Trạch thì phải, cậu ta là người múa dẫn đầu cho lớp Trình Cẩm Chi, mỗi ngày đều sẽ ở đằng trước lớp. Bạn cùng lớp cũng từng nhắc qua, Tằng Trạch là một trong số những người đẹp nhất khối 3.

"Nhưng lớp của em đều nói anh ấy đẹp." Dung Tự nói.

"Còn có rất nhiều người sẽ đến lớp nhìn cậu ta." Trình Cẩm Chi nói: "Có một lần, rất nhiều người chặn ở cửa lớp bọn chị, làm hại chị và Hạ Dữu phải chen chúc đi vào."

"Em thấy cậu ta đẹp không?" Trình Cẩm Chi hỏi Dung Tự.

Nghe Trình Cẩm Chi xong, Dung Tự lại quay đầu nhìn tiểu nam sinh múa dẫn đầu.

"Cậu ta đẹp hơn chị sao?" Trình Cẩm Chi nắm chặt tay Dung Tự.

"Chị rất đẹp." Dung Tự không hề nghĩ ngợi đã trả lời.

"Chị mới là người đẹp nhất trong lớp." Rất rõ ràng, sự oán giận vừa nãy của Trình Cẩm Chi là bởi vì Tằng Trạch cướp danh tiếng của nàng.

Dung Tự chớp chớp mắt, thói quen dỗ Trình Cẩm Chi là được luyện thành từ bé. "Ừ, chị mới là đẹp nhất."

Trình Cẩm Chi dắt tay Dung Tự, để Dung Tự ở dưới tay nàng xoay chuyển một vòng. Chính là khúc xoay này mà Dung Tự mãi vẫn chưa biết làm. Mỗi lần đến khúc xoay này, Tư Đồ liền túm cô đi tới đi lui.

Trình Cẩm Chi hướng dẫn rất tốt, dưới sự dẫn dắt của bước chân Trình Cẩm Chi, Dung Tự nhìn chung cũng đã hoàn thành vòng thứ nhất của khiêu vũ ballroom.

"Dung Tự, bước chân của em có hơi không đúng." Trình Cẩm Chi nói.

"Vâng?"

Trình Cẩm Chi nghĩ nghĩ, lại để cho Dung Tự dắt tay nàng. Trình Cẩm Chi miệng lẩm bẩm, hình như là đang bắt nhịp cho mình. Nàng giơ tay Dung Tự lên, ở dưới tay Dung Tự mà xoay chuyển một vòng. Cánh tay Dung Tự có hơi ngắn, nếu nói là xoay chuyển một vòng, chẳng bằng thà nói là Trình Cẩm Chi chui một vỏng.

"Dung Tự, nhìn bước chân của chị." Sau lần xoay xong, Trình Cẩm Chi hình như biết Dung Tự đã sai chỗ nào rồi. Nàng lại xoay một vòng, rồi nói với Dung Tự.

"Em xoay như vậy sẽ xoay ra ngoài. Phải xoay hướng vào trong chút nữa." Trình Cẩm Chi nói.

Dung Tự nhìn một lần, đầu óc lập tức nhớ kỹ. Chẳng trách cô xoay bao lần đều là xoay không đúng.

Lại nhảy một lát, hai người hấp dẫn không ít ánh mắt. Bao gồm cả bạn cùng lớp của Dung Tự, đám bạn học đều biết Dung Tự chơi thân với Trình Cẩm Chi. Các bạn học vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, ghen ghét có khi là vì hâm mộ. Họ hâm mộ Dung Tự có thể cùng chơi với Trình Cẩm Chi.

Các bạn học ngoài miệng thì nói không có hứng thú, nhưng con mắt vẫn lướt về phía Dung Tự và Trình Cẩm Chi.

"Dung Tự nhảy vụng ghê."

"Đúng á, bước chân cũng sai rồi, còn nhảy chậm như vậy."

Bởi bọn học sinh vây xem cũng đưa tới sự chú ý của giáo viên thể dục. Giáo viên thể dục của lớp Trình Cẩm Chi đi tới.

"Trình Cẩm Chi." Giáo viên thể dục hô Trình Cẩm Chi một tiếng.

Trình Cẩm Chi quay đầu liền thấy ngay thầy thể dục của mình. Thầy thể dục vô cùng cao to, Trình Cẩm Chi ở trước mặt hắn có vẻ nhỏ bé vô cùng. "Con đang làm gì đó?"

"Con đang dạy Dung Tự khiêu vũ."

Thầy thể dục sửng sốt một chút, nhìn tiểu "đậu đinh" bên cạnh Trình Cẩm Chi. "Con là học sinh lớp 1?"

Nét mặt của thầy thể dục hòa dịu không ít, hắn cười, hình như muốn biểu hiện ra vẻ thân thiết của mình. Nhưng bởi vì vóc người quá uy mãnh, khiến Dung Tự sợ đến trốn phía sau Trình Cẩm Chi.

"Thầy Triệu, thầy đang làm gì đó?" Lúc này, giáo viên thể dục của Dung Tự, cô Trịnh cũng đã tới.

"Ô kìa cô Trịnh." Nhìn dáng vẻ cô Trịnh bao che cho con, thầy Triệu ngại ngùng mà gãi gãi sau gáy. "Tôi chỉ nhìn xíu à."

"Thôi đừng, lần trước thầy làm trò lớp tôi sợ đến khóc rồi." Cô Trịnh nói.

Thầy Triệu này, mới có một phút đồng hồ không gặp hắn, hắn đã cầm kẹo que dỗ học sinh lớp cô. Trông như bọn buôn người dụ dỗ con nít vậy.

Thầy Triệu ngượng ngùng nở nụ cười hai tiếng. "Cô Trịnh, đây là trò lớp cô sao?"

"Tôi thấy em ấy nhảy cũng khá đó, là người múa dẫn đầu cho lớp cô hả?" Thầy Triệu hỏi.

"Người múa dẫn đầu còn chưa được chọn." Cô Trịnh nói.

"Còn chọn gì nữa, chọn bạn học Dung đi." Thầy Triệu nói: "Bạn học Dung trông rất đẹp đó."

Cô Trịnh trừng thầy Triệu một cái, thầy Triệu lúc này mới cười xòa bảo: "Hơn nữa bạn học Dung còn nhảy tốt vô cùng."

"Trông rất ăn ý với bạn học Trình lớp tôi nữa." Thầy Triệu nói: "Đáng tiếc, nếu bạn học Dung là nam thì có thể khiêu vũ với Cẩm Chi của chúng tôi rồi."

"Không nhất định phải một nam một nữ." Cô Trịnh chen vào nói.

"Không, ý tôi nói là một nam một nữ thì hài hòa hơn." Thầy Triệu nói.

Cô Trịnh nhìn thầy Triệu một lúc, rồi dắt Dung Tự đi mất.

"Ể? Cô Trịnh?" Thầy Trịnh lộ ra vẻ mặt như đưa đám, trong lòng hắn cũng biết là cô Trịnh giận rồi. Hắn cúi đầu, thấy Trình Cẩm Chi đang vẫy tay với Dung Tự, liền lườm Trình Cẩm Chi một chút. "Người cũng đi rồi, về lớp của con đi."

Trình Cẩm Chi ngẩng đầu nhỏ lên nhìn thầy thể dục của mình. Thầy Triệu đang đáng thương mà nhìn cô Trịnh đi xa.

"Người cũng đi rồi, về lớp của thầy đi." Trình Cẩm Chi bắt chước giọng điệu của thầy Triệu, khe khẽ thầm thì một câu.

"Hey? Ranh con, con nói gì đó!?" Thầy Triệu hình như muốn bắt Trình Cẩm Chi. Thân thể nho nhỏ của Trình Cẩm Chi ở trước thầy Triệu cao to còn rất linh hoạt. Thầy Triệu lao tới lại vồ hụt. Trình Cẩm Chi né ngay.

Trình Cẩm Chi nháy nháy mắt mình, làm mặt quỷ với thầy Triệu rồi cười chạy mất.

~

Khi về nhà, Trình Cẩm Chi dắt tay Dung Tự. Dung Tự cúi đầu, hình như đang nghĩ đến động tác khiêu vũ. Hai ngày nữa, bọn cô cũng phải nhảy khiêu vũ rồi. Nếu nhảy không được, lớp sẽ bị trừ điểm...

Chứng nói lao của Trình Cẩm Chi lại phát tác cả dọc đường với Dung Tự. Lúc về đến cửa nhà, nàng còn chưa có ý định ngừng lại. "Dung Tự, em tới nhà chị làm bài tập đi, chị có thể dạy em khiêu vũ."

"Nhưng mà thím..."

"Không sao." Trình Cẩm Chi đẩy cửa nhà ra. "Chị để ba chị gọi điện cho thím em."

"Vâng." Dung Tự gật gật đầu.

Lúc làm bài tập, Trình Cẩm Chi cũng không yên tĩnh. Viết được chút lại tán gẫu với Dung Tự. Trình mẹ cầm vá múc cơm đứng ở cửa. "Trình Cẩm Chi, con yên tĩnh một chút coi, đừng quấy rầy Dung Tự làm bài tập."

"Con không có nói."

"Còn bảo không nói? Mẹ ở nhà bếp còn nghe được tiếng con cười nữa là." Trình mẹ nói.

Chờ Trình mẹ quay lưng đi, Trình Cẩm Chi lại làm vẻ mặt quỷ. Nàng đưa tay sờ sờ cằm Dung Tự một lúc, sau đó lại khanh khách cười. Ăn cơm xong, Trình Cẩm Chi liền nắm tay Dung Tự đi đến thư phòng. Trình Cẩm Chi mở loa nhạc, nàng dắt tay Dung Tự. "Dung Tự, đây là bài hát nhảy khiêu vũ ballroom của trường chúng ta."

"Chúng ta nhảy dựa theo bản này là ổn thôi." Tay Trình Cẩm Chi đặt trên eo Dung Tự.

Nhảy mấy lần, Trình Cẩm Chi lại buông tay Dung Tự ra. "Dung Tự, em nhảy sai rồi. Bước chân phải bước trên nhịp trống."

"Nhịp trống là cái gì?"

"Em nghe nhạc đi, có âm thanh dong đó, chính là nhịp trống."

"Nhưng mà em giẫm không được."

"Vậy em về nhà tập bước này đi. Nghe bài này nè." Con mắt Trình Cẩm Chi xoay xoay. "Không thì, tan học em đến nhà chị làm bài tập đi."

Dung Tự lộ ra vẻ mặt khó xử. "Em sợ thím..."

Hơn nữa, cô không muốn phiền phức Trình Cẩm Chi.

"Đi mà, chị muốn ở với em." Trình Cẩm Chi bắt đầu nũng nịu, mở to đôi mắt sáng lấp lánh.

Có một chuyện thím nói đúng, đó là Trình Cẩm Chi rất biết làm nũng. Trong tiếng nũng nịu ngọt ngào của Trình Cẩm Chi, Dung Tự ma xui quỷ khiến gật gật đầu.

"Cẩm Chi, con dắt Tự Nhi lại đây tắm rửa." Lúc này thanh âm của Trình mẹ vang lên. "Muộn rồi, Tự Nhi ở nhà chúng ta ngủ đi."

Chú thích:

[1] Báo bảng đen: Là bảng đen mà được trang trí hội họa ở trên để phổ cập tuyên truyền, được sử dụng rộng rãi trong trường tiểu học. Là một loại hình thức khác của báo để có thể truyền đọc hay thưởng thức, báo bảng đen là một hoạt động ngoại khóa có mục đích ở trường học. Nó khá giống với báo tường ở Việt Nam mình nhưng ở TQ thì người ta sử dụng bảng đen ấy.

Lời tác giả: mỗi lần update chương mới của các loli, tui cảm thấy các mợ đang khóc khan ở dưới hhh

Mai là cùng tắm rồi đó~