Tình Địch Nói Xong Rồi

Chương 31: Luyện thôi

* Bốn bỏ năm lên (四舍五入): Mình thấy cái từ này rất hay xuất hiện ở các truyện QT, vậy nên mình giải thích một chút về từ này. Đây là phương pháp làm tròn số trong toán học. (Lấy ví dụ: 8.5 thì mình làm tròn lên 9, nhưng 8.4 thì mình làm tròn xuống 8)

Nhưng hầu như trong các truyện QT, ta có thể hiểu với nghĩa "tương đương là, cũng coi như là"

[1] Cẩu huyết: thuật ngữ này chỉ những tác phẩm có nội dung lặp đi lặp lại, từ ngữ không mạch lạc, không lôi cuốn và khô cứng khiến người khác thấy nhàm chán, không có sức hút. ... khiến người đọc bực tức, day dứt, ám ảnh.

[2] Tô sảng lôi: Đây là 3 từ phổ biến trên internet ở Trung Quốc hiện nay.

Tô: tiếng hán của tô là 苏 [sū], 苏 trong 玛丽苏 [mǎlì sū], mà mọi người hay biết đến với cái tên Mary Sue đó. -> Tô tức là hấp dẫn, cuốn hút (từ ngữ lưu hành internet thôi nha)

Tô văn (Mary Sue văn): nhân vật chính trong truyện thường được miêu tả rất 'hoàn hảo', thu hút rất nhiều các nhân vật (chính) khác. Chúng ta hay gặp thể loại trong các tác phẩm np hoặc ngựa giống.....

Sảng văn: Là thể loại hài hước, nhân vật chính làm mọi việc đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó, thăng cấp nhanh chóng, hơn nữa có rất nhiều yếu tố vả mặt.

Lôi văn (ngôn ngữ internet): Chỉ những truyện mà có plot twist nhiều tới không đội mũ trước là ngã bể đầu. Nhấn mạnh yếu tố gây ngạc nhiên, độc đáo. Hoặc mô tả hành vi, lời nói, hoạt động của nhân vật chính khiến người đọc cạn lời và bất lực.

[3] Thần long kiến thủ bất kiến vĩ [神龙见首不见尾 ] (nghĩa đen: rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi) câu này trong phim cổ trang hay nói này, anh hùng hào kiệt bận rộn, nay đây mai kia, khi chỗ này mai chỗ khác, ko ai nắm rõ đang làm gì ở đâu.

[4] Xích tử chi tâm [ 赤子之心 ]: (cái tâm của em bé sơ sinh) Theo quan điểm của Mạnh Tử, xích tử chi tâm là tấm lòng thuần khiết và sự chân thành. 

* Khuynh thành chi luyến (Tình yêu khuynh thành): Đây là một bộ tiểu thuyết do nhà văn Trương Ái Linh làm tác giả, sau này được chuyển thể thành phim và ra mắt với khán giả vào năm 1984.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trời đổ mưa rồi, là mưa tuyết đặc trưng của mùa này.

Đặng Dĩ Manh ghé người lên chiếc cửa kính lớn kiểu pháp, chờ Tiêu Triệt tới. Cô cũng không lo khả năng tìm đường của trúc mã nhà mình, chỉ là ở chung với Đại Uyển, đối diện nhìn nhau, trái tim nhỏ của cô có chút chịu không nổi.

Không bằng làm bộ quan tâm chuyện khác, bảo trì khoảng cách với chị ấy.

Màn mưa dày đặc, quanh mỗi chiếc đèn xe bên ngoài đều phủ một lớp sương mù, nhìn lâu rồi, đáy mắt bắt đầu sinh ra chút nhức mỏi, giống như bối cảnh trước khi phát sinh một sự kiện trọng đại nào đấy hay có trong truyện tranh vậy.

Khương Tự Uyển ngồi ở trên chiếc sopha nhỏ đằng kia, lẳng lặng xem từng trang sách, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn vật nhỏ một cái. Hai cái móng vuốt còn đặt tay ở trên cửa kính, mặt cũng gần như dán vào lớp pha lê luôn rồi. Ban đầu còn chưa tính quản em ấy, chờ thêm hơn hai mươi phút, thấy đứa nhỏ kia vẫn bảo trì cái tư thế bò ở đằng đó, nàng liền có chút không kiên nhẫn rồi nha, nhìn cái tấm lưng kia gọi: "Đặng Dĩ Manh."

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ đó cơ hồ cứng đờ.

"Không lạnh sao." Đại Uyển hỏi cô.

Đặng Dĩ Manh gục đầu xuống, đem cái móng vuốt cứng đờ của mình rụt vào trong tay áo. Tay đã nắm chặt thành hình cầu, nhỏ giọng nói: "Không lạnh."

Khương Tự Uyển nhìn rõ ràng, trong lòng thở dài, "Lại đây."

"Không tới." Đặng Dĩ Manh cãi lại siêu mau.

Lời vừa ra khỏi miệng, phát hiện rất giống giận dỗi. Hơn nữa còn đưa lưng về phía người nọ, mình thì quay mặt mắt nhìn mắt với góc tường, giống như tường chính là nơi trút giận của cô vợ nhỏ vậy đó, càng thêm ái muội. Vì thế cô xoay lưng dựa vào chiếc kính pha lê, nhìn thẳng Khương Tự Uyển.

Đại Uyển quả thực siêu thần kì. Hiện tại xung quanh cả người cô đều có hơi thở của rau thơm bảo vệ, chị ấy cư nhiên không chê, còn bảo cô qua đó? Có lầm hay không.

"Lại đây, tìm em có việc." Khương Tự Uyển vẫy vẫy tay với cô.

Bước chân của Đặng Dĩ Manh ngập ngừng, cảnh giác đi tới, "Có, chuyện gì?"

Khương Tự Uyển nói: "Muốn ăn hạt thông. Mẹ mới mua hạt thông, để trong ngăn tủ nào ở phòng bếp ấy. Em đi lấy đi."

Loại công tác đứng đắn như này thì được. Chỉ cần không phải bồi chị ấy luyện cái kia là được.

Đặng Dĩ Manh nhanh như chớp đi tới phòng bếp, nhón mũi chân lục lọi.

Loại truy tìm kho báu thế này cô hay chơi lúc nhỏ, kĩ năng cao siêu, có thể nói là bách chiến bách thắng. Hiện tại càng thêm không cần tốn nhiều sức.

Không bao lâu đã ôm trái cây về rồi, đem cái túi đặt ở trước mặt Đại Uyển, báo cáo: "Uyển tỷ, em tìm được rồi."

"Ừ." Khương Tự Uyển không chút để ý đáp lời, tiếp tục xem sách của chị ấy.

Đặng Dĩ Manh thấy nàng như vậy, nghĩ nghĩ, xoay người kiếm tới một cái đĩa, ngồi xuống gần chỗ Khương Tự Uyển, yên lặng bóc hạt thông.

Cô có để móng tay. Loại thủ công cần sự tinh tế này cũng rất am hiểu. Không tới năm phút, đã bóc được non nửa cái đĩa.

Khương Tự Uyển vẫn như cũ chỉ lo bản thân đọc sách.

Đặng Dĩ Manh nhỏ giọng đề nghị: "Uyển tỷ, chị ăn đi nha."

Đôi mắt của Khương Tự Uyển vẫn như cũ không rời trang sách, bên sườn mặt hơi hé miệng.

Vẻ mặt Đặng Dĩ Manh dại ra, ý là muốn cô đút cho ấy hả?

"........"

Thôi được rồi. Không sao hết, chỉ cần không phải giúp chị ấy luyện thứ kia.

Đặng Dĩ Manh phủi tay, nhặt một hạt thông, đưa tới miệng Đại Uyển.

Khương Tự Uyển ngược lại cũng không có phản ứng lớn gì.

Chính là móng vuốt của cô đã tê hết lên rồi.

Đụng tới miệng của Đại Uyển.

Cũng tương đương mà nói, ngón tay bị chị ấy hôn đó.

Khương Tự Uyển nửa ngày không nghe được động tĩnh, đang kinh ngạc, quay đầu nhìn đứa nhỏ ngồi bên người mình.

Ôi, mặt đỏ bừng. Tay trái nắm tay phải, nơm nớp lo sợ co lại chỗ kia. Bộ dáng sợ hãi.

"Ai nha, Manh Manh," Khương Tự Uyển có vẻ khó hiểu mà hỏi, "Vì sao chỉ có đút một hạt vậy nha?"

Đặng Dĩ Manh quay mặt đi, "Chị tự ăn đi! Chị, tay chị không có bị thương, cần gì người khác đút chứ."

Vốn dĩ cô muốn nói, tay chị đâu có gãy, nhưng nghĩ tới khí chất của Đại Uyển, nháy mắt cảm thấy mấy lời nói thô lỗ này không nên có ở trên người chị ấy.

Khương Tự Uyển nói: "Có đạo lý, nhưng mà, đồ Manh Manh đút ăn càng ngon."

Đặng Dĩ Manh ngẩng mặt, nhịp tim lại đập không đúng nữa rồi.

Thình thịch, thình thịch thình thịch.

Không biết Khương Tự Uyển là người ngoài hành tinh tới từ nơi kì quái nào nữa, đã vậy còn mang trong người loại sóng điện từ kì lạ có thể gây nhiễu loạn tần suất nhịp tim.

Chuông cửa đúng lúc này vang lên.

Đặng Dĩ Manh vội nhảy ra khỏi sopha chạy ra mở cửa.

Cảm ơn trời đất, phát chuông cửa này cứu cô rồi.

Lúc nãy cô còn đang không biết nên như thế nào tiếp lời đây.

Cái bầu không khí kia, thiếu chút nữa lại bị Uyển tỷ lôi tới luyện kĩ thuật hôn nữa rồi đó.

Cô vỗ ngực mở cửa.

Tiêu Triệt đeo khẩu trang đứng ở bên ngoài, tóc bị nước mưa dội tới ướt dầm dề.

Đặng Dĩ Manh vừa mời hắn vào, vừa lải nhải với hắn: "Sao anh lại để thế này hả. Cho hỏi anh là tên ngốc đúng không. Không biết mở ô sao? Trợ lý của anh đâu?"

Khương Tự Uyển ở cách đó không xa nhàn nhạt mà nhìn bên này.

Tiêu Triệt hất hất đầu, đem những giọt nước còn bám trên các sợi tóc rơi xuống hơn phân nửa, cười nói: "Trợ lý ở trong xe chờ anh. Không dám dẫn mấy người đó vào, đầu tiên là sợ chị Uyển nhà em bị làm ồn. Thứ hai làm trận doanh lớn như thế này, vạn nhất bị paparazzi chụp được, nói đêm tới anh đến Khương gia, vậy anh với cậu ấy lại có đề tài để xào mất. Cho nên không thể lén lút tới được."

Đặng Dĩ Manh nghe xong lâm vào trầm mặc.

Đúng vậy. Uyển tỷ và Tiểu Triệt, đều là người nổi tiếng.

Bởi vì ở gần, nên khi cô nhìn bọn họ, mới cảm thấy họ đều là những người bạn học vừa gần gũi lại xinh đẹp.

Nhưng nếu có trường hợp Khương Tự Uyển và Tiêu Triệt tùy ý đi ở nội thành thôi, cũng có thể gây tắc nghẽn giao thông.

Vì đứa ngốc như cô mà tham gia vào mấy màn kịch trên sân khấu, hai người thật sự có thể mắc phải nguy hiểm lớn.

Không nói tới đề tài buổi đêm tới nhà nhau, chỉ nói tới, hai người cùng diễn trên một cái sân khấu thôi, cũng đã là một tin siêu hot rồi.

Mấy đầu đề như "Cặp đôi trai tài gái sắc cùng song kiếm hợp bích" là không thể thiểu.

Đặng Dĩ Manh yên lặng vào toilet tìm khăn lông, chọn biện pháp xưa nay thường thấy nhất để lau tóc.

Lúc ra chỉ thấy Tiêu Triệt và Đại Uyển đã bắt đầu đối diễn.

Đặng Dĩ Manh đưa khăn lông cho Tiêu Triệt.

Nhân thời gian anh ấy lau tóc, Đặng Dĩ Manh nói với Đại Uyển: "Uyển tỷ, nếu việc này khiến chị bối rối, vậy chị hãy kệ em."

Sổ đen cũng không sao, cùng lắm thì lì lợm la liếm, mỗi ngày đều tới văn phòng của Hồ giáo sư ôm cây đợi thỏ, đến mức để thầy ấy nhìn thấy cô một cái liền phát sợ luôn.... Hừ.....

Ánh mắt của Khương Tự Uyển đảo qua, đem bộ dáng khổ đại cừu thâm của cô gái nhỏ thu hết vào đáy mắt, cũng trước phỏng đoán Tiêu Triệt mới vừa nói gì với em ấy, đỡ cằm cười cười: "Lo cho chị sao?"

Đặng Dĩ Manh không phủ nhận: "Cái kia của em, chỉ là hoạt động của trường mà thôi. Nếu tạo thành bối rối cho hai người, em sẽ rất khổ sở. Em tình nguyện cả đời ở phát ngốc trong sổ đen. Là trước đấy em suy xét không chu toàn."

Khương Tự Uyển gật đầu: "Đúng là có khả năng sẽ có chút bối rối. Nhưng mà, chị cũng không giống người nào đó, sự tình đã đáp ứng rồi, chị sẽ không đổi ý." Nói xong, khóe mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái.

Trái tim Đặng Dĩ Manh nhói lên.

Giống như bị một con vật nhỏ dùng móng vuốt khẽ gãi vậy đó.

Uyển tỷ tức giận rồi, ý chị ấy nói, thực rõ ràng là sự tình bồi chị ấy luyện cái kia.

Nhưng, loại chuyện này, một khi đã bắt đầu trầm luân, về sau khẳng định sẽ không phanh được xe đâu.

Không thể trách cô đổi ý. Là cô yếu đuối là cô ích kỉ là cô nhát gan.

Cô nguyện dùng thứ khác bồi thường Uyển tỷ.

Tư tưởng đấu tranh kịch liệt một hồi, bên tai và cổ đã nhiễm màu hồng nhạt.

Tiêu Triệt lau tóc xong, bỏ khăn lông xuống, nhìn mặt Đặng Dĩ Manh, đáy lòng âm thầm cảm thấy thán phục: Công phu trêu ghẹo người của Đại Uyển, quả nhiên khó lường.

Mới có bao nhiêu thời gian? Đã đem người ghẹo tới mặt đều đỏ thẫm rồi.

Đến nỗi Đặng Dĩ Manh, đó là cứu không nổi. Đã hoàn toàn đi đời.

Mặc dù trước mắt có thể nói là như cũ hoàn hảo không có tổn hao gì đứng ở đây. Nhưng mà khoảng cách bị Đại Uyển ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt đều không còn, cái ngày đó hả, không còn xa nữa.

Tiêu Triệt bỗng trào ra một loại cảm giác xúc động mang tên đồng bệnh tương liên khi nhìn tiểu thanh mai của mình.

Hai người bọn họ đều không nên, không nên đi vào cái thế giới kì quái mang tên giới giải trí này.

Vì đạo nghĩa giang hồ, vì cứu bạn già khỏi biển lửa, hắn làm bộ làm tịch đi hai vòng, thanh giọng nói nói: "Ai da, lần đầu tiên tới nhà Đại Uyển làm khách. Vừa nhìn liền thấy được là người biết tiêu tiền. Kín đáo lại xa hoa, phẩm vị hết sức tinh tế. Không gạt cậu, mình cũng muốn tìm một chỗ ở như vậy, nhưng cũng tìm muốn nổ đầu rồi mà chưa có."

Lời khen này nghe chẳng ra gì hết, nhưng Khương Tự Uyển lại bình đạm mà tiếp được lời: "Có thể. Mình sẽ nhờ người giúp cậu lưu ý."

Tiêu Triệt cười cười: "Được. Cảm ơn chị Uyển. Manh Manh. Anh muốn uống trà sữa, em đi làm trà sữa được không."

Đặng Dĩ Manh kêu dạ một tiếng, nhìn đồng hồ treo ở trên vách tường, "Giờ này còn uống hả? Xứng đáng béo chết anh."

Trên mặt Tiêu Triệt biến sắc. Này này tiểu tổ tông. Giúp em ấy giải vây còn không biết cảm kích, đỡ cái trán, "Em kệ anh." Xoay mặt qua cười cười với Khương Tự Uyển, "Trà sữa của Đặng Dĩ Manh làm là uống ngon nhất đấy."

Khương Tự Uyển thay cô cảm kích rồi, gật đầu nói với Đặng Dĩ Manh: "Manh Manh, đi đi, làm cho chị một ly nữa."

Đặng Dĩ Manh không còn lời gì để nói. Cần phải nghiêm khắc quản lý dáng là hai người trong vòng như bọn họ, lại không phải cô, bọn họ chủ động muốn uống, cô có lí do gì cự tuyệt chứ?

Nhân sinh trên đời, khó có được lần hồ đồ, dù sao cũng phải ngẫu nhiên phóng túng mới có lạc thú để kể chứ đúng không.

Cô đi vào phòng bếp làm trà sữa.

Bước đi cực kì không chuẩn tắc ngược lại còn rất táo bạo.

Đun sữa bò ở lửa nhỏ, trong quá trình nấu phải dùng muỗng quấy không ngừng, tránh cho bị kết lại, sau khi đun sôi, thì cho túi hồng trà vào, lại tiếp tục đun thêm ba phút nữa.

Không bao lâu thì mùi hương của trà đã hòa quyện với hương thơm của sữa, lan tỏa tràn ngập trong nhà.

Đặng Dĩ Manh rót vào ly, mỗi ly bỏ thêm một muỗng mật ong, bưng đi tới.

Hai người đang diễn tới đoạn cao x trào của vở kịch!

Trời mưa tầm tã, thời tiết cẩu huyết [1] như vậy, Lí Thiên Lỗi nhìn không khí mà mói: "Hàn Thịnh Mỹ! Nữ nhân ngu ngốc này, vì sao cứ lắc lư trước mặt tôi vậy? Cô có biết tôi rất chán ghét cô không!"

Ngừng lại một chút, bừng tỉnh rồi, trên khuôn mặt ngập tràn đau đớn: "Ảo giác. Là ảo giác. Thịnh Mỹ không có ở nơi này. Mình vậy mà..... nhớ cậu ấy....."

Đặng Dĩ Manh bưng trà sữa ở một bên phụt cười ra tiếng.

Tiêu Triệt quay về hướng cô trừng mắt một cái.

Đặng Dĩ Manh nghẹn một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được: "Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha."

Vẻ mặt Tiêu Triệt xấu hổ: "Em còn cười hả. Tình tiết này không phải em viết sao? Mạch não của mấy nữ sinh như các em nha, cho rằng phú nhị đại ăn no rồi là không có việc gì làm à, cả ngày chỉ nghĩ tới yêu đương."

Đặng Dĩ Manh đưa trà sữa cho hắn, "Vì nó phổ biến, vậy phú nhị đại ăn no xong thì sẽ làm gì?"

Tiêu Triệt bật thốt lên trả lời: "Chơi game chứ. Yêu đương sao bằng chơi game được."

Đặng Dĩ Manh gật đầu thụ giáo: "Khó trách trước kia anh vẫn luôn độc thân."

Khương Tự Uyển ở một bên yên lặng uống trà sữa.

Tiêu Triệt ha hả cười: "Đại Uyển, mình chưa nói sai đúng không, tay nghề làm trà sữa của Đặng Dĩ Manh có phải siêu đỉnh không?"

Khương Tự Uyển gật đầu: "Cũng được."

"Ai nha, về sau ai cưới được em ấy về làm vợ, khẳng định rất hạnh phúc." Tiêu Triệt ôm cái ly, nhẹ nhẹ nhàng nhàng uống thêm một ngụm. Dù lời là nói với Khương Tự Uyển, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Đặng Dĩ Manh.

Khương Tự Uyển mỉm cười: "Còn phải nói sao."

Đặng Dĩ Manh nghe