Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 455

Lúc Hàm Linh đi siêu thị về thì nhìn thấy Doãn Ngạn Nhi ung dung ngồi chiễm chệ trên ghế sofa Hàm Linh liền trợn mắt lên hỏi: “Doãn Ngạn Nhi tại sao cô lại vào nhà được hả?”.

Doãn Ngạn Nhi nở nụ cười châm chọc trên môi: “Ôi trời ơi, đây chẳng phải là nhà thiết kế đại tài của Phong Linh hay sao, thật không ngờ có một ngày cô lại chấp nhận làm con chó dưới trướng của người khác”.

Hàm Linh liền tức giận lao đến tát thẳng vào mặt của Doãn Ngạn Nhi một cái thật đau: “Con khốn mày dám nói ai là chó hả???”.

Doãn Ngạn Nhi thấy Trần Hy Vũ từ trên lầu đi xuống liền nhếch mép mỉm cười nham hiểm rồi giả vở ngã xuống sàn như vừa bị Hàm Linh đẩy ngã, giọng cô ta uất ức lên tiếng: “Hàm tiểu thư tôi chỉ là muốn đến thăm em gái tôi Hy Vũ thôi mà cô có cần ra tay nặng đến vậy không? Dù sao bây giờ Hy Vũ mới là thiếu phu nhân của Đoạn gia vậy mà cô lại giở giọng khách át giọng chủ có phải là quá đáng rồi không?”.

Hàm Linh liền hừ một tiếng: “Mày nói ai là thiếu phu nhân của Đoạn gia chứ, tao nói cho mày biết sớm muộn gì tao cũng sẽ tống cổ con ranh đó ra khỏi đây mà thôi, dám tranh với tao thì phải trả giá thật đắc”.

Tay của Trần Hy Vũ nắm chặt vào tay vịn cầu thang ánh mắt trở nên tức giận đỏ ngầu lên, cô đã muốn lương thiện rồi chỉ tại Hàm Linh không cho cô lương thiện mà thôi.

Trần Hy Vũ hẹn gặp Doạn Ngạn Nhi bên ngoài để nói chuyện, Trần Hy Vũ tỏ thái độ tức giận: “Chị họ à em không ngờ con khốn Hàm Linh đó lại dám mơ cao như vậy em thương xót cô ta thân cô thế cô không có chỗ đi về nên mới cho ở lại, ai mà ngờ lòng cô ta lại quá sâu”.

“Tại em không biết đó thôi con khốn Hàm Linh đó xưa nay hại không biết bao nhiêu người chẳng qua bây giờ nó thất thế nên mới hạ mình trước thôi, chờ đến lúc nanh vuốt của cô ta dài ra chắc chắn sẽ không để em yên ổn đâu”.

Ánh mắt của Trần Hy Vũ toát lên vẻ độc ác: “Vậy thì em sẽ cho cô ta biết thế nào là lễ độ, cô ta tưởng em nhỏ tuổi hơn cô ta thì ngu ngốc để cô ta thao túng sao làm gì có vé với em chớ”.

Doãn Ngạn Nhi vẫn nhớ đến mối thù xưa với Hàm Linh nên bày kế với Trần Hy Vũ để hãm hại lại Hàm Linh.

Trần Hy Vũ về nhà bảo Hàm Linh mang nước nóng đến cho mình rửa chân, lúc Hàm Linh mang nước đến cô ta cho chân vào ngâm vào nhăn mày đạp đổ thau nước vào người của Hàm Linh.

Thái độ của Trần Hy Vũ cáu gắt: “Cô bị ngu à nước nóng thế này muốn giết chết tôi sao?”.

Đoạn Phong Lãng đi về nhìn thấy, Trần Hy Vũ lại chạy qua nũng nịu với anh: “Chồng à anh xem cô ta cố tình muốn làm bỏng chân em đó”.

Đoạn Phong Lãng ném về phía Hàm Linh cái nhìn lạnh lẽo: “Ngay cả làm giúp việc cũng làm không xong vậy thì cút khỏi nơi đây đi”.

Hàm Linh mếu máu oan ức rõ ràng là Trần Hy Vũ cố tình gây sự trước nhưng cô lại là người bị mắng công bằng ở đâu chứ?!

Trần Hy Vũ chuốc rượu Hàm Linh say rồi đưa cô ta lên giường với Đoạn Phong Lãng, sau đó Trần Hy Vũ gọi Lan Tú Uyên đến bắt gian.

Trần Hy Vũ giả vờ lương thiện nói với Lan Tú Uyên: “Mẹ nhìn thấy chưa lúc đầu con cưu mang ban ân huệ cho cô ta vậy mà cô ta lại dám trèo lên giường của Lãng như thế đó, con không biết phải làm sao nữa mẹ à”.

Lan Tú Uyên nhìn thấy Hàm Linh nằm cạnh con trai của bà thì nổi điên lên bước qua nắm đầu cô ta tát cho mấy cái vào mặt đồng thời quát: “Con khốn mày mau ngồi dậy cút khỏi nơi đây đi”.

Hàm Linh ù ù cạc cạc đầu óc quay cuồng mở mắt ra thì liên tục ăn tát của Lan Tú Uyên, cô ta hoảng loạn vài giây rồi nhìn thấy Đoạn Phong Lãng đang nằm bên cạnh mình nên nhất thời hiểu ra ý đồ của Trần Hy Vũ.

Lan Tú Uyên trừng mắt với Hàm Linh: “Con khốn tao mày đã ly hôn với Lãng rồi mà sao cứ bám víu nó không tha vậy hả?”.

Hàm Linh ngẩng đầu lên nhìn Lan Tú Uyên bằng ánh mắt vô tội: “Mẹ à con không có…là Trần Hy Vũ cố tình hại con mà mẹ”.

Trần Hy Vũ khóc lóc: “Chị thật là quá đáng chị bảo không có chỗ để đi nên em niệm tình anh Lãng cho chị ở lại rốt cuộc tâm cơ chị quá cao lại đi trèo lên giường với chồng em, cả đêm qua nghe thấy hai người ân ái với nhau mà tim em như vỡ ra trăm nghìn mảnh vậy đó”.

Hàm Linh lắc đầu: “Tôi không có là cô ngậm máu phun người”.

Tiếng ồn làm cho Đoạn Phong Lãng thức dậy, đầu anh đau như búa bổ ngày hôm qua chỉ ăn có một chén tổ yến cho Trần Hy Vũ đưa sau đó anh liền đi ngủ một giấc đến tận bây giờ.

“Chuyện gì mà ồn ào vậy hả?”.

Trần Hy Vũ nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt ngấn lệ: “Chồng à tối qua chị ta cố tình leo lên giường của anh hai người còn cùng làm mấy chuyện kia nữa em không chấp nhận được đâu”.