Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 3: Chương 3

Tôi không kiếm tiền từ việc bán thân

Theo Phoebe ra khỏi quán cà phê, bị gió lạnh táp vào người khiến tôi rùng mình.

Đến khi định thần lại đã thấy Phoebe đi về hướng chiếc xe BMW Z4 cách đó không xa.

Ôi...!Ánh mắt của tôi khá tốt, phải không? Ánh mắt đầu tiền liền nhìn ra được cô ấy là người phụ nữ giàu có, hahahaha...

Tôi cười thầm một phen, kéo cửa ngồi vào ghế phụ, tò mò nhìn vào bên trong xe, chẳng có gì ngoài lọ nước hoa ô tô, tôi nhớ mình có đọc một bài báo trên tạp chí xe hơi nói thế này:

[Xe của phụ nữ có đầy thể loại trong phim hoạt hình, nào là Hello Kitty, gấu Pooh...!hoặc là chẳng có gì cả.

Người ở vế trước chắc chắn là một thiếu nữ có trái tim bé bỏng hoặc là bà mẹ đã có con.

Mà người sau nhất định là một nữ cường nhân, có sự nghiệp thành công, đa phần thì độc thân hoặc ly hôn....]

Xem ra Phoebe chỉ có thể là người vế sau, bản thân tự nghĩ xong không tự nhịn được mà cười.

Phoebe nhìn sang tôi, nhưng không khởi động xe.

Thế là chúng tôi nhìn nhau, Phoebe nhìn thẳng vào tôi.

Tôi thu lại nụ cười và ngây người hỏi cô ấy.

"Có vấn đề gì à?"

"Dây an toàn."

"Ờ ha..."

Tôi ngay lập tức thắt dây an toàn và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phoebe nhấn ga và chiếc xe lao đi.

Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ thoáng chốc vụt qua, chiếc xe thể thao nhỏ bé hầm hồ lướt qua dòng xe cộ, tôi đây một công dân thấp cổ bé họng lần đầu tiên được ngồi xe thể thao, cho nên tâm trạng của công dân thấp bé họng cực kỳ hưng phấn, xém chút nữa móc điện thoại ra chụp vài tấm đăng lên Weibo khoe khoang.

Trước thái độ lạnh lùng của Phoebe, tất nhiên tôi sẽ không làm vậy, vì sợ sẽ bị đá xuống xe.

Tiếng piano nhẹ nhàng du dương phát ra, khiến tôi mơ màng sắp ngủ đến nơi, Phoebe yên tĩnh lái xe, chúng tôi coi như là giao lưu tâm hồn đi.

Nghĩ nghĩ, tôi cứ vậy ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, xe đã dừng lại, bản nhạc piano vẫn đang chậm rãi vang lên, tôi bừng tỉnh không biết mình đang ở đâu nên ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phía ghế lái.

Phoebe một tay đặt lên cửa sổ một tay cầm vô lăng, mấy ngón tay mảnh mai nhịp nhịp theo tiết tấu, giống như đang đánh một khúc nhạc piano.

Chút động đậy của tôi làm cho cô ấy mở đôi mắt đang khép hờ, tôi không thể chịu nổi khuôn mặt tinh xảo của Phoebe, vì vậy dời mắt đi chỗ khác trong thất bại của bản thân.

"Tỉnh ngủ rồi thì xuống xe."

"Được."

Nghe thấy chỉ thị, tôi thế mà ngoan ngoãn cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, động tác rất lưu loát như sợ chậm nhịp.

Trước mắt là một đống biệt thự hai tầng với khu vườn nhỏ khang trang, tự dưng tôi thấy ghét nhà giàu...

Tung ta tung tăng theo chân Phoebe vào biệt thự.

Cô ấy đặt chiếc túi lên bàn cà phê trong phòng khách rồi quăng tôi ở dưới lầu.

Tôi tự ý đi vòng quanh tầng 1.

Người giàu đúng là khác.

Mẹ kiếp, chỉ một cái bếp thôi bằng cả phòng ngủ và phòng khách nhà tôi.

Mấy vật dụng trong bếp loé sáng muốn chọc mù mắt tôi, phiên bản bà ngoại Lưu hiện đại ra đời.

Tôi quay đầu bước từng bước rời khỏi phòng bếp, trở lại phòng khách, ngồi khép nép trên bộ sofa da kiểu châu Âu, không biết nên làm thế nào.

Chỉ có thể chờ phoebe xuất hiện trở lại.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xuất hiện trong một nơi thế này như vậy, cảnh trong tiểu thuyết cư nhiên xuất hiện trên người tôi.

Thật kỳ diệu.

Từ trước đến nay, tôi luôn là người lạc quan, sẽ không bao giờ cảm thấy tự ti.

Nhưng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra bây giờ, đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh Mộ Tịch Nhiên nhìn tôi với chiếc vali trong tay và nói:

"Tôi sẽ không đi cùng em cả đời, em ngoại trừ giặt đồ nấu cơm thì còn sẽ làm gì nữa? Trên người tôi, mỗi một đồ vật đều là người khác tặng.

Một cái LV đều không thể thoả mãn được tôi, tất cả chỉ còn lại trong quá khứ.

Phi Phàm, buông tay tôi đi."

Đó là những lời cuối cùng cô ấy nói với tôi, và sau đó cô ấy dứt khoát rời đi, mang tất cả đi, chỉ để lại một mình tôi đơn độc.

Tôi đưa tay ra để che trái tim mình, cơn đau nhói từ trong tim ra ngoài.

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang, tôi mới xốc lại tinh thần, nhìn lên cái cầu thang hình dạng xoay tròn.

Phoebe mặc một chiếc váy ngủ một mảnh bằng lụa, đã tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, trông không giống như một người phụ nữ đã hơn 30 tuổi, vẫn còn trẻ tuổi, và cô ấy vẫn xinh đẹp đến động lòng người.

Tôi ngây ngốc nhìn cô ấy, ngoại trừ nhìn cô ấy ngây ngốc thì tôi bây giờ còn làm gì được đây.

Trên tay Phoebe cầm một chai rượu vang, rót vào ly sau đó đưa cho tôi.

Tôi thầm nghĩ trong đầu không biết chai rượu này đắt đến mức nào.

Nhìn chiếc ly cao dài tinh xảo được điểm chút rượu vang vào, dưới ánh đèn bỗng chốc lại quyến rũ hơn.

Phoebe ngồi bên cạnh tôi, ưu nhã nhấp một ngụm.

"Cô không uống à?"

Tôi và cô ấy thật sự thiếu nói với nhau, đa số là biểu đạt bằng hành động, tôi lắc đầu, sau đó cụng ly với cô ấy rồi mới uống một ngụm rượu.

Với tôi mà nói làm thế này là muốn thêm dũng khí, còn trong mắt cô ấy có lẽ hành vi này biến thành lỗ mãng.

"Tôi nghĩ chúng ta nên vào vấn đề chính."

Khi cô ấy nói lời này, cô ấy đưa tay ra gom lại mái tóc dài, tôi ngập ngừng nhìn cô ấy đang dịch đến gần tôi.

"Cô nói, tôi nghe."

Tôi cho rằng cô ấy là kiểu người phụ nữ đã quen người khác vây quanh nịnh hót lắng nghe, cho nên tôi bày ra cái vẻ chăm chú lắng nghe cô ấy nói.

Mà hình như cô ấy cũng rất hài lòng, nói tiếp.

"Tôi cần một thân thể, nhưng không cần có cảm tình.

Cô hiểu không?"

Tôi đương nhiên là hiểu ý của cô ấy rồi, gật đầu ý bảo cô ấy tiếp tục nói.

"Cô hiểu là được, cuối tuần cô có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đi đón cô, sau đó chúng ta cùng qua ngày cuối tuần.

Nhưng vào ngày thường, chúng ta tốt nhất không cần liên lạc với nhau, nếu cuối tuần cô có kế hoạch khác thì có thể nói với tôi.

Yêu cầu của tôi không nhiều lắm, cơ thể cô khoẻ mạnh không có thói quen xấu là được.

Tiền không là vấn đề, cô nói một con số đi.".