Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 45: Chương 45

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm nhận được hơi thở thuộc về Phoebe, đây hẳn là mộng đi, tôi từ trước đến nay đều mê say hương vị này, cơn mộng này cảm giác thật chân thật.

Cho đến khi tôi cảm nhận có người đưa tay phủ lên gương mặt tôi.

Tôi hoảng sợ ngồi dậy, Phoebe mặc chiếc váy trắng, mái tóc buông xoã, không nói chuyện cũng không cử động dựa vào mép giường tôi.

Ai nha má ơi, khuya khoắt thế này thật sự muốn hù chết người ta.

Tôi thật sự bị doạ cho sợ, gắt gao bám lấy đầu giường.

Cô ấy nhìn thấy điệu bộ của tôi, trên mặt có một tia ý cười, tôi đưa tay vuốt ngực, xoa dịu trái tim đang đập bang bang.

"Người doạ người, hù chết người a."

"Trông tôi rất doạ người à?"

"Chị nói xem?"

"Vậy em ngủ đi."

Cô ấy đứng dậy muốn rời đi, có lẽ là do bị doạ, tôi nhanh tay nắm lấy tay cô ấy.

"Đừng đi."

Cô ấy hiểu ý tôi, gật đầu nằm xuống bên cạnh tôi.

Chúng tôi cái gì cũng không làm, chẳng im lặng nhìn nhau.

Tôi biết lời nói tiếp theo sẽ gây mất hứng, nhưng không nhịn được hỏi cô ấy.

"Chị không có nhận sai chứ? Người đang nằm bên cạnh chị là Tố Duy à."

Cô ấy lắc đầu.

"Tôi không có ngốc đến mức không phân rõ ai là ai.

Vương Phi Phàm, không cần tự cho là đúng, tôi chưa bao giờ đem em là người thay thế Tố Duy.

Hai người cái gì cũng không giống nhau, ở trong mắt tôi, hai người nhìn qua cũng không giống nhau."

"Vậy là tốt rồi."

Tôi an tâm chỉnh lại cái gối đầu, để cô ấy cảm thấy thoải mái hơn.

Duỗi tay kéo cô ấy vào trong lòng ngực.

"Hy vọng có một ngày, chị sẽ thật lòng yêu tôi.

Ít nhất tôi cũng không vì tự do mà từ bỏ."

Nói xong, tôi hôn lên trán cô ấy, cô ấy không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại.

....

Khi tôi một lần nữa mở mắt ra, ánh mắt trời đã chiếu vào trong phòng, vào mùa đông ảm đạm đã lâu không thấy được thời tiết tốt thế này.

Phoebe ở bên cạnh sớm đã không thấy.

Chẳng lẽ tối hôm qua ôm nhau ngủ chỉ là mộng??? Vậy thì cũng thật quá đi.

Một khúc nhạc piano dễ nghe phiêu đến tai tôi, tôi uể oải đi đến ban công phòng ngủ chính, duỗi người một cái, từng bước bò lên cái thang.

Tôi đến cửa ngó vào bên trong nhìn, Phoebe đang ngồi trước đàn piano, ưu nhã đàn một ca khúc không biết tên là gì.

Ánh mắt trời chiếu lên sườn mặt cô ấy, mái tóc dài vén sau tay, có một vài sợi rũ xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ấn trên phím đàn, tôi không nỡ phát hư cái khung cảnh thanh thản này, nhạc không khiến người ta say, chỉ có người đàn mới làm cho người ta say.

Cho đến khi khúc đàn kia dừng lại, cô ấy nhẹ nhàng gập đàn xuống, cô ấy cầm lấy khung ảnh chụp với Tố Duy, tim tôi lại không có chút nào gợn sóng.

Một lát sau, cô ấy đem khung ảnh đó cất đi.

Đứng dậy quay đầu nhìn thấy tôi đứng ở cửa.

Tôi cười, nhỏ giọng cầu.

"Có thể đàn được không?"

Cô ấy không từ chối tôi, quay lại ngồi vào ghế, tôi đi đến đàn piano, tựa người vào đó.

Tôi muốn nhìn đến nhiều năm trước, Tố Duy gặp được người phụ nữ, lúc đó người phụ nữ này còn chưa lạnh lùng như bây giờ, một Lam Phi Ỷ ấm áp.

Tay cô ấy lại nhảy nhót trên phím đàn, tiếng đàn làm tôi muốn bất chấp tất cả chạy đến cô ấy.

Tôi có chút ngốc, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, đưa tay ra giữ tay cô ấy.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, cô ấy nghi hoặc nhìn tôi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chị véo véo tôi thử xem, để tôi biết bây giờ không nằm mơ đi?"

"Chẳng phải em tự véo là biết sao?"

"Muốn chị véo mới cảm thấy chân thật ~"

Cô ấy nhìn tôi cạn lời, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn thái độ lạnh như băng này, tôi cũng coi như tỉnh.

Tự xử lý lại bản thân, đi xuống nhà, cô ấy đang thả lỏng dựa vào sô pha đọc báo, tôi đi thẳng vào trong nhà bếp.

Nếu về sau này, tôi cùng cô ấy đi chung trên quỹ đạo, tôi nhất định sẽ dùng cái tủ lạnh đầy mê hoặc cạm bẫy này, bẫy cái bao tử của cô ấy.

Làm mấy món đơn giản, bưng cháo đã nấu xong, đặt hết tất cả lên bàn ăn, tôi đi vào trong phòng khách.

"Ăn sáng đi.

Sau này, bỏ chế độ đặc biệt đi."

Cô ấy buông tờ báo nhìn tôi.

"Chế độ đặc biệt?"

"Chính là có người mang đồ ăn đến."

"Tôi ở một mình, không cần phải vào bếp."

"Không phải bây giờ có tôi ở sao? Ăn sáng đi."

Cô ấy ngồi trước bàn ăn, tôi múc cháo đặt trước mặt cô ấy.

"Tôi không phải là đầu bếp, nấu cũng không có bằng, nhưng cơm nhà cũng có biết nấu qua, không chê thì ăn nhiều vài miếng.

Bán cái mặt mũi cái.".