Tinh Tế Trọng Sinh Chi Đan Vương

Chương 2

Mới vừa tỉnh dậy mà gặp ngay cái hoàn cảnh hiểm nghèo.

Một đám “ong” bay về phía làng, may là nhà của Trương Chi nằm sát bìa rừng mà đám “ong” thì bay từ đầu làng đến.

Thật ra nó cũng không phải ong là một đám động vật biến dị có hình nửa cừu nửa ong, cánh với đuôi là ong nhưng thân hình là cừu màu sắc cam sọc đen, lông thì quăng xù.

Thật lòng mà nói y muốn nuôi một con.

Trước mặt, đám “ong” đi qua nơi nào thì nơi đó tan sát chỉ còn lại phế tích. Có lẻ người dân ở đây lần đầu gặp nên không phản ứng kịp. Thương vong có thể hơn nửa làng đa phần là người già và trẻ em, phụ nữ chạy không kịp. Một số người có ma pháp thì đứng ra cầm chân, giúp người thân mình chạy trước. Tình cảnh hỗn loạn, vô số “đạn” bay tứ phương tám hướng.

Người dân cũng chỉ là dân thường nên ma pháp cũng không cao, phổ biến là cấp hai và ba cao lắm cũng là cấp năm thôi.

Trương Chi quyết định bỏ của chạy lấy người.

Cứu người hả? Y đâu phải thánh nhân! huống hồ y còn chưa lo xong cho mình ở đó cứu ai.

Chưa kịp tỉnh mộng thì có một con “ong” bay tới trước mặt Trương Chi. Y định rút kiếm ra, với tay ra sau lưng ý định rút kiếm thì chỉ chộp được khoảng không.

Thanh Vân của y đâu! không có ở đây! Muốn chết quá đi.

Không lẻ muốn y thân vô khốn lũ* mà choảng tụi nó?

(Người không mảnh vải. Có thể hiểu là không có gì hết.”

Đầu óc nhanh chóng vận chuyển làm việc, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Trương Chi cấm đầu mà chạy, con “ong” như tìm thấy đồ chơi mới chạy theo vờn y như vờn chuột.

Y chưa chạy được bao xa thì nó đã bay đến bên cạnh, tông y vào một nhà dân nào đấy. Lưng trực diện tông vào tường cổ họng đau xót mà phun ra một ngụm máu, “ầm” một tiếng vang trời, bức tường đổ sụp xuông xém chôn sống y vào đó rồi.

Con “ong” bay vòng quanh xem con mồi nhỏ của nó chết chưa. Một hồi sau vẫn yên tĩnh như tờ, nó nhàm chán bỏ đi về phía trước tìm đồ chơi mới.

Trương Chi nằm im giả chết, đợi tới khi con “ong” bay đi mới từ từ bò dậy.

Đau đến hoa mắt. Y cắn răng ngồi dậy nhắm mắt lại bắt đầu xem kinh mạch.

Ngồi lại chải chuốt kinh mạch. Ma pháp của y vậy mà giảm lại chỉ còn có cấp hai trung cấp ba sao hệ mộc, mà y cảm thấy so với đời trước thì có yếu hơn một tí. Cả linh lực của y cũng giảm không phanh.

Ở thế giới này ma pháp đươc chia ra làm hai mươi cấp mỗi cấp có ba mức hạ trung thượng, mỗi mức chia làm năm sao. Còn linh lực thì trong trí nhớ của “Trương Chi” không có xuất hiện linh lực, có lẻ ở đây không có linh khí nên không thể tu luyện được. Nếu hỏi linh lực và ma pháp khác nhau chỗ nào thì chính là khác cách sử dụng và ma pháp thì thường dân vẫn có còn linh lực thì phải khổ luyện.

Đã hơn tám trăm năm không có xuất hiện người nào sở hữu ma pháp cấp hai mươi rồi.

Ở đời trước thì chỉ được chia làm mười cấp, mỗi cấp chỉ có hai mức là đỉnh và hạ, mỗi cấp có tới mười hai sao. Lúc đó Trương Chi đang ở cấp mười hạ cấp bảy sao hệ mộc và ảo ảnh, cũng mới đột phá Đại Thừa, bây giờ phải tu lại từ đầu rồi!

Trong lòng thầm nảo nề một tiếng.

Mặc dù bị gảy ba cái xương sườn nhưng nhờ có ma pháp hệ mộc có thể chữa trị nên cũng không nghiêm trọng, chỉ là thời gian hơi lâu thôi. May mà con “ong” kia bay đi rồi, chỗ này cũng kính đáo nên khá an toàn. Tất nhiên an toàn nếu nó không quay lại kiếm y.

Ở đó cả một bửa chiều thì ba cái xương sườn mới chịu lành lại, ma pháp cũng cạn luôn rồi. Đúng là mệt chết mà, mới sống lại mà đẫ bị gãy xương sườn, bị một con biến dị thú đùa giỡn, ngày tháng sau này sống trắc trở làm sao.

Nhớ đến bản thân trong quá khứ từng là duy ngã độc tôn* không khỏi thở dài.

(chỉ người có bản thân cao quý hơn người khác, đứng trên đỉnh của thế giới.)

“Haizz”

Sống lại vổn vẹn có một buổi chiều mà Trương Chi đã thở dài tới ba lần rồi.

Trương Chi đứng dậy phủi phủi bộ quần áo te tua của mình.

“Không có bị rách, cũng không xui lắm đi.” Lẩm nhẩm mấy tiếng liền tìm cách trèo ra khỏi đống đổ nát. Nếu bây giờ có người ở kiếp trước nhìn thấy chắc chắn quai hàm sẽ rớt ra đi.

Trèo ra được, Trương Chi nhìn xung quanh, lúc nãy chỉ lo chạy chẳng biết làng nước gì bây giờ nhìn lại có hơi giật mình. Nhà cửa ở đây “dày” hơn so với chỗ y tỉnh lại.

Nhà nhiều hơn nên nhìn càng kinh khủng hơn, nhà cửa có cái xụp, cái thì nát tan. Người sống thì ôm người chết khóc than vô thần. Máu đỏ hơn cả cỏ xanh.

Mấy con “ong” đó từ rừng “Cấm” bay ra. Sở dĩ gọi là “Cấm” bởi vì là một cái rừng sáng nắng chiều mua trưa lâm râm tối rơi tuyết, đúng cục súc luôn.

Nhưng đổi lại, đối với y thì nó là một kho báu quý giá, ai biết trong đó có bao nhiêu thứ kì trân dị bảo chứ.

“Nhưng để tính sau vậy, ai biết trong đó có thứ gì đâu chứ” Đi vô đó với thể trạng bây giờ của y thì chính là đi tìm chết.

Theo kí ước của nguyên chủ thì rừng “Cấm” có một kế giới để ngăn cho các biến dị thú không đi ra ngoài được, có thể coi nó như một cái “lồng” lớn nhốt dị thú, cũng chẳng ai biết cái kết giới đó do ai dựng nên, tuổi thọ cũng cả ngàn năm rồi.

Mà mấy con ong đó ở đâu ra chứ, không lẻ nó từ chỗ khác bay tới.

“Nghĩ nhiều rồi” không có chuyện gì đâu, số Trương Chi y không đến nỗi đó đâu.

Dù sao trên thế giới y không hề quen thuộc này, mặc dù không nhưng điều là tính mạng con người, ai cũng có gia đình của mình. Đời trước y không biết gia đình mình là ai, còn con cái thì khỏi cần phải nói. Tim y cũng là thịt.

Ông trời cho y sống lại không lẽ là cho y chết thêm lần nữa đâu nhỉ!