Tinh Tế Trọng Sinh Chi Đan Vương

Chương 3

Trương Chi nhìn lại khung cảnh xung quanh, chỉ mong là y suy nghĩ nhiều rồi.

Trương Chi nhắm hướng đông mà đi, cũng không biết đi tới đâu cứ đi theo hướng mặt trời thôi.

Dọc theo bìa rừng đi về phía đông, cứ thế mà đi cả tuần mành trời chiếu đất, ăn “bụi”, thật ra là ăn mấy cái cây thảo mộc, linh thảo sinh trưởng quanh bìa rừng, săn thêm vài con thú nhỏ nữa liền giải quyết xong cái bụng. Còn về vấn đề sơ chế hoặc lửa thì cứ đi kiếm vài con dế lửa mà bắt nó "nhả" lửa cho y thôi.

Kiếp trước y chỉ muốn ngao du sơn thủy cùng bạn đời, nhưng trộng trách y không cho càng không nói đến bạn đời, sống lại coi như ước mơ được một nửa đi ha. Mặc dù có hơi khó khăn.

Nhờ có mấy cây linh thảo kia mà ma pháp của Trương Chi đã tăng lên cấp hai thượng cấp, nhưng cũng quá vô dụng, không làm được gì hết. Nhưng đổi lại thì y thu được rất nhiều linh thảo luyện đan, trong nhẫn không gian của y đã thành một “núi”nhỏ rồi.

Lúc đầu tỉnh dậy thì trên người ngoài bộ quần áo đang mặc thì chỉ có chiếc nhẫn này thôi, theo kí ước của nguyên chủ thì chiếc nhẫn này là một không gian do mẹ của “Trương Chi” để lại cho y. Mặc dù không quá khinh hãi nhưng y vẫn phải bội phục con người ở thế giới này.

Ở Linh Lục nơi y sống trước kia thì không gian để đồ thường là ngọc hoặc đối với người tu tiên thì sau Kim Đan sẽ mở được không gian tiền thức, ở đây thì dùng cách gắp không gian, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể mua mặc dù ngọc cũng dùng tiền nhưng nó thật sự khang khác

Đi được thêm một lúc lâu thì Trương Chi gặp một con sói trắng ôm một cái gì đó phát ra ánh sáng màu trắng, Trương Chi nhặt một cành cây khá chắc chắn gần chân, cẩn thận dùng ma pháp hệ mộc che dấu hơi thở và mùi hương trên người, tiếp cận sói trắng.

Y có linh cảm rằng cái nó ôm là một thứ rất quý giá. Có thể là linh dược quý.

Trương Chi định dụ con sói đi để lấy cái thứ phát sáng kia.

Lần này trời giúp y rồi, đằng xa có một con sư tử đuôi rắn đang “đi” lại chỗ sói trắng. Sói trắng cảnh giác mở mắt nhìn về co sư tử kia.

Bỗng nhiên con sư tử phóng một quả cầu hỏa về phía sói trắng, sói trắng cũng thả một quả cầu băng, hai quả cầu ma pháp chạm nhau “bùm” nổ lớn một tiếng, lực nổ làm y từ trong bụi cây gần đó thổi bay đi.

Trương Chi nhanh tay chụp được một cái cây, bốn chi bấu chặt vào thân cây.

“Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.”

Trương Chi lau mồ hôi lạnh trên trán.

Chờ đến khi không khí dịu lại thì y từ từ tiến lại gần “nguồn sáng trắng” kia, hai con ma thú đã chạy đi ra xa một khoảng cách để không làm hư hại “nguồn sáng trắng”. y canh lúc tụi ma thú không để ý dùng ma pháp hệ mộc che dấu hơi thở của mình tiếp cận đến “nguồn sáng trắng” nhanh nhẹn bỏ vào nhẫn không gian trên ngón trỏ.

Hai con ma thú đánh tới quên trời quên đất tự nhiên ngưng lại nhìn về phía y đang đứng.

Tụi nó cảm thấy mình bị người đó leo lên đầu tự nhiên mà làm việc sau lưng rồi, lại nhìn đến Tuyết Linh Thảo của tụi nó đâu, lại nhìn đến cái người kia.

Trong đầu tụi nó tràng ngập dấu “?” người đâu? Cây đâu?

Xung quanh cũng không có mùi của nhân loại, gặp quỷ rồi!

Trương Chi ngồi trên cây gần đó thấy hai con ma thú vờn qua vờn lại chỗ khi nãy y đứng liền thở phào, may mà y nhanh chân không thì lại bị tụi nó đánh không sai biệt lắm đi.

Y chỉ lơ là một tí mà bị hai con ma thú phát hiện ra.

Hai con ma thú này cũng cấp năm rồi đi. Nếu bị tụi nó bắt được chắc chắn với y bây giờ chỉ có chết thôi.

Một thân khinh công cả đời y cũng không phải để trưng, dù chỉ còn lại có một phần ba thôi. Nhưng nó cứu y được một mạng nha!

Trương Chi nhẹ nhàng từ trên cây phi qua bên cây kia, chờ đến khi đi xa hai con ma thú rồi thì nhảy xuống đất chạy thục mạng. Trương Chi không mong hai ma thú kia bắt được đâu.

Ma pháp bao quanh y dần ta đi. Trương Chi cũng mệt chết rồi, chạy gần hai tiếng ai mà chịu nổi.

Trương Chi tìm một chỗ khá an toàn để nghỉ lưng, dù sao mặt trời cũng lặn rồi.

Y thấy một nam nhân không rõ nét mặt nhưng nhìn rất quen thuộc, đầu đội phát quan tinh xảo, cổ đeo kiềng, y phục trắng toát không nhiễm bụi trần, bên trong áo trắng lại có áo đỏ, xanh, nở rộ như bông hoa xinh đẹp. Bộ đồ đó cũng nặng đến hai mươi cân đi, mặc không ngạt thở sao. Nhưng nhìn thật xinh đẹp.

Theo sau nam tử còn có một hài tử cỡ mười hai, mười ba tuổi, đi theo sau miệng cười ngọt ngào kêu sư tôn. Tóc buộc cao thân mặc y phục xanh dành cho người học võ.

Cảnh vật trước mắt chuyển sang hình ảnh một thiếu niên áo đen ngồi trên sàn đất khóc thảm thiết.

Tim y bõng nhiên đau nhối, mồ hôi lạnh cả người. Trương Chi bật người dậy.

“Là mơ sao.”

Mồ hôi lạnh khắp người, chỗ trên ngực vẫn còn đau nhối. Trương Chi nhìn xung quanh.

“Trời sáng rồi.”

Hôm qua mới lấy được Tuyết Linh Thảo, y lấy từ trong nhẫn không gian ra vừa chạm vào trước mắt liền hiện lên thông tin.

Tuyết Linh Thảo:

Tác dụng: phục hồi ma pháp, tăng ma pháp trong vòng một cấp, giải độc.

Cấp bậc:6

Hệ mộc của y là biến dị chỉ cầm chạm vào thực vật có thể biết được thông tin, nếu cấp bậc cao có thể sai khiến thực vật mà không cần lập khế ước, riêng chuyện này chỉ có y biết ngoài ra chẳng có ai khác.

Trương Chi vui mừng cầm trong tay Tuyết Linh Thảo, chuyện vừa rồi cũng quên bén đi.