Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

Chương 11: Đáng Thương

Giáo viên thể dục thân hình cường tráng, giờ lại ngồi xổm ở một góc trên sân trường vô cùng ủy khuất thật sự phù hợp với thiết lập mà Chu Viên đã nói.

Chu Viên thả tay Miêu Miêu ra, sửa sang lại tóc cho bé, vừa rồi đi quá nhanh nên tóc mái trước trán có hơi rối, "Miêu Miêu có biết lát nữa nên nói cái gì với giáo viên thể dục không?"

Trong lòng Miêu Miêu cực kỳ áy náy, nhưng bé vẫn hơi thiếu kinh nghiệm nên không biết nói thế nào.

"Học theo mình nè." Chu Viên giả thành giọng của tiểu Miêu Miêu, "Thầy Quan, em xin lỗi vì đã hù dọa thầy."

Cậu vừa nói vừa lấy một túi thịt khô nhỏ bên trong túi áo ra, "Sau đó cậu đưa cái này cho thầy là thầy ấy sẽ  biết về sau mình không còn đói bụng nữa, thầy sẽ tha thứ cho cậu."

Tiểu Miêu Miêu gật đầu, chạy từng bước nhỏ tới.

Giáo viên thể dục đang đưa lưng về bên này, ngồi xổm ở một góc trên sân trường. Tư thế này hoàn toàn giống hệt tư thế của Miêu Miêu trong lớp học vừa rồi.

Dưới sự cổ vũ của Chu Viên tiểu Miêu Miêu đi tới phía sau giáo viên thể dục, bóng lưng to con nhìn qua xác thật không dọa người làm tiểu Miêu Miêu có thêm dũng khí.

"Thầy Quan...." Miêu Miêu nhỏ giọng kêu.

Giáo viên thể dục tiếp tục đưa lưng về phía bé, không quay đầu lại, tiểu Miêu Miêu có chút sốt ruột, bé lấy dũng khí lại gần thêm một chút, sau đó cao giọng gọi, "Thầy Quan...."

"Hả?" Thầy Quan chép miệng quay đầu lại, buồn bã nhìn tiểu Miêu Miêu.

Tiểu Miêu Miêu vốn dĩ đến để xin lỗi. Nhưng bé quá khẩn trương, bên trong cái đầu nhỏ hiện giờ đang hỗn loạn, bé đưa tay ra, "Em cho...."

Thầy Quan nhận lấy, sau đó nhìn về phía tiểu Miêu Miêu, thầy rất cường tráng, chỉ khi ngồi xổm xuống như vậy mới cao bằng Miêu Miêu.

Thầy Quan nhỏ giọng nói, "Vậy em sẽ học tiết thể dục sao?"

Miêu Miêu gật đầu, lúc này bé mới cảm giác được thầy giáo sẽ không giống những người kia, bé không rõ vì sao lúc đó mình lại nhận lầm.

Bé ngồi xổm xuống, "Em sẽ học thể dục."

Thầy Quan giống như thở phào một hơi, mở thịt khô ra sau đó tách thành hai nửa, cho tiểu Miêu Miêu một nửa, "Mỗi người một nửa."

Miêu Miêu nhận lấy, bắt đầu ăn.

Giáo viên thể dục cũng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa buồn bã nói, "Thầy có phải rất dữ.... hay không? Cho nên em mới cảm thấy thầy muốn đánh em...."

Tiểu Miêu Miêu nghe được thầy đang buồn, nhỏ giọng nói, "Không có...."

Ngay cả một chút sức thuyết phục trong giọng nói cũng không có.

"Hiệu trưởng nói, thầy là một người lớn thì phải có uy tín của mình, nếu như giọng nói của thầy không lớn thì các bạn nhỏ sẽ không nghe được thầy đang nói gì...." Thầy Quan giơ tay, "Nếu không sẽ không có cơm ăn...."

Tiểu Miêu Miêu suy nghĩ, thì ra là như vậy, phòng học rất lớn, nếu như giáo viên nói chuyện nhỏ thì các bạn học đều không nghe được thầy cô đang nói gì.

Thầy Quan ngồi xổm bên cạnh, lấy ra loại khí tức nhóc đáng thương mình đã đánh mất từ năm năm tuổi trở về sau, mắt trông mong nhìn Miêu Miêu.

Tiểu Miêu Miêu cảm thấy thầy Quan thật sự không có chút dọa người nào, giọng nói lớn cũng không dọa người.

Chu Viên ngồi cách đó không xa, nhìn hai người đang ngồi xổm không biết đang nói chuyện gì. Nhưng mà tiểu Miêu Miêu thỉnh thoảng còn nói thêm vài câu, xem ra bé không sao rồi. 

Đợi đến sau khi hai người nói chuyện phiếm xong, thời gian không sai biệt lắm cũng tới giờ tan học, trời mới biết đến cùng hai người đã nói chuyện gì mà lại lâu như vậy.

Sau khi tan học, giáo viên thể dục giao tiểu Miêu Miêu cho Chu Viên, những bạn học khác cũng vây quanh lại.

"Miêu Miêu, cậu không sao chứ?"

"Miêu Miêu, cậu không sao chứ?"

Chu Viên nắm tay Miêu Miêu, "Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta trở về phòng học đi."

Thế là liền biến thành một đám nhóc con cùng trở về phòng học.

Buổi chiều dì Hoa tới đón Miêu Miêu thì phát hiện lúc tiểu Miêu Miêu đi ra còn vẫy tay với bạn học nam bên cạnh, còn nói một câu với bạn học đó, "Chu Viên, hẹn gặp lại."

Dì Hoa ngây ngẩn cả người, thật sự giống như mỗi ngày đều có niềm vui bất ngờ.

Lúc đi ra dì Hoa nắm tay tiểu Miêu Miêu, bên cạnh tất nhiên cũng có phụ huynh khác nắm tay con mình.

Càng không ngừng có bạn nhỏ nói với tiểu Miêu Miêu, "Miêu Miêu, ngày mai gặp lại."

"Miêu Miêu, mai gặp lại."

"Miêu Miêu, ngày mai gặp nha."

Tiểu Miêu Miêu có chút thẹn thùng, cố gắng trả lời, "Ngày mai gặp."

Dì Hoa mừng rỡ không thôi, đương nhiên cũng có phụ huynh chào hỏi với cô, "Cô là mẹ của Miêu Miêu nhỉ, tôi là mẹ của Đặng Phong."

Buổi tối dì Hoa tiếp tục bồi tiểu Miêu Miêu làm bài tập, bé đang viết bài lại đột nhiên mở miệng nói, "Chu Viên mỗi sáng đều viết xong...."

Trong lòng dì Hoa vô cùng bất ngờ, bất ngờ là bởi vì con gái bắt đầu kể về các bạn học ở trường.

Thật ra tiểu Miêu Miêu vẫn luôn muốn nói chuyện ở trên trường giống các bạn, nhưng bé không dám, nhưng sau một thời gian dài rốt cuộc bé cũng dám nói.

Dì Hoa ôn nhu, "Vậy bạn ấy thật là lợi hại!"

Cô vẫn còn nhớ rõ lời nói của đứa bé trai đó lúc ở trong phòng làm việc, cho dù là logic hay là nội dung đều hoàn toàn không giống một đứa trẻ.

Sau đó cô cũng có đi hỏi qua, mới biết được bé trai này hai tuổi đã biết được một ngàn chữ, lúc ba tuổi bởi vì luôn lén lừa bảo mẫu chạy đi nên bé trai đó được ba là giáo sư đại học mang theo lên lớp, dẫn đến kiến thức càng thêm nâng cao, trong lần kiểm tra trí thông minh năm bốn tuổi, trí thông minh của bé trai đó cao đến mức khiến người khác phải tặc lưỡi, càng làm người khác vô cùng bất ngờ chính là EQ của bé ấy cũng rất cao, người khác hỏi bé vì sao lại biết nhiều như vậy, bé thở dài, "Em học được nó trong trường đại học."

Có trời mới biết bé ấy đi học đại học chỉ là cùng theo lên lớp mà thôi.

Lúc năm tuổi bé trai đó được đưa đi nhà trẻ, bắt đầu cuộc sống của một đứa trẻ bình thường.

Lúc dì Hoa nghe được còn có chút sợ tiểu Miêu Miêu ngồi cùng sẽ bị bạn cùng bàn ghét bỏ, dù sao thì người ta cũng được coi là thiên tài nhí, lúc ấy chủ nhiệm lớp cô Lý nói, "Không cần lo lắng cái này, bé ấy rất chăm sóc bạn nhỏ." Đối xử với bạn nhỏ còn ôn nhu hơn nhiều so với người lớn.

Dì Hoa nhớ tới lúc rời khỏi trường, tiểu Miêu Miêu còn tạm biệt bé trai ấy, hiện tại xem ra đứa bé này thật sự là một bảo bối!

Tiểu Miêu Miêu nghe thấy dì Hoa khen Chu Viên, trong lòng cũng rất kiêu ngạo, bé ngẩng đầu vừa cười vừa nói, "Cậu ấy là bạn tốt của con đó!"

Hai người bọn họ cũng giống như mấy cặp bạn tốt khác, cùng ăn, nắm tay, lúc rời khỏi trường học còn chào tạm biệt.

Cho nên hai người bọn họ cũng là bạn tốt.

Dì Hoa xoa đầu bé, "Miêu Miêu cũng rất lợi hại, nếu rảnh thì có thể mời bạn tốt đến nhà chơi nhé."

Tiểu Miêu Miêu suy nghĩ, sau đó gật đầu.

Chu Viên ở một bên khác đang bị mẹ ruột của mình bắt phải đọc truyện tranh nhiều lên để có thêm một chút niềm vui của tuổi thơ lại hoàn toàn không biết, bạn ngồi cùng bàn nhà mình đang suy nghĩ làm sao để mang cậu về, sau đó chia sẽ những món đồ chơi kia cho cậu....