Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

Chương 37: Quảng Trường

Tinh Tinh cũng cảm nhận được sự khó chịu của đồng bọn nhỏ, bé nhỏ giọng nói, "Bọn họ không để cậu nhảy múa sao?"

Dưới cái nhìn của bé, Miêu Miêu nhảy múa rất đáng yêu, chắc chắn rất nhiều người cũng sẽ cảm thấy đáng yêu, nếu để cho cậu ấy nhảy múa thì mọi người nhất định sẽ thích cậu ấy.

Miêu Miêu lắc đầu, "Không có."

Chu Viên thấy bộ dạng ủ rũ của bé thì có hơi muốn xuyên qua màn hình sờ đầu bé.

"Không sao, bà ngoại của cậu sẽ thích cậu." Chu Viên mở miệng nói ra.

Miêu Miêu không dám nhìn vào mắt Chu Viên mà cúi đầu xuống, ừ một tiếng, cái mũi của bé chua xót, trong lòng nghĩ Chu Chu cùng Tinh Tinh không biết biểu hiện của bé một chút cũng không tốt, bà ngoại nói chuyện với bé mà bé lại không trả lời, nếu Chu Chu biết, cậu ấy nhất định sẽ không cảm thấy bé tốt như bây giờ nữa.

Rõ ràng lúc ở trường học bé có thể nói chuyện cùng bọn Chu Chu, thế nhưng đến khi trở về lại không biết nên nói gì.

Trong lúc Miêu Miêu gọi video làm bài tập về nhà, mẹ Miêu Miêu và bà ngoại đang nấu cơm trong phòng bếp, bà cố ngoại thì đang nhìn bọn họ nấu cơm.

Trong phòng bếp, mẹ Hoa cắt nhỏ hành, gừng, tỏi bỏ vào trong nồi rồi hỏi bà ngoại Miêu Miêu, "Mẹ, anh ấy gọi điện thoại cho mẹ rồi sao?"

Nếu như không phải do ba Hoa gọi điện thoại, bà ngoại Miêu Miêu không có khả năng biết nhanh như vậy.

Bà ngoại Miêu Miêu gật đầu, "Nó không nói gì, nói đúng hơn là hy vọng mẹ có thể ghé thăm con một chút."

Mẹ Hoa dừng một chút, "Con cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt."

Bà ngoại vui vẻ, "Mẹ cũng không phải tới khuyên con, con cảm thấy tốt là được."

"Miêu Miêu đúng là một đứa nhỏ làm người thương, nếu thật sự ly hôn, về sau trong nhà của mẹ cùng bà ngoại con vẫn có thể nuôi được." Bà ngoại nói.

Bản thân mẹ Hoa cũng có công việc, khoảng thời gian bận rộn lại vô cùng vội vàng.

Có bà ngoại ở đây, chí ít lúc tan học có người có thể đi đón Miêu Miêu, lúc về còn có thể thuận tiện đi mua đồ ăn.

Mẹ Hoa cảm động trong lòng, quay đầu lại ôm mẹ mình, "Con sẽ suy nghĩ thật kỹ vấn đề này."

Bây giờ Miêu Miêu còn nhỏ, cô ly hôn, thay đổi hoàn cảnh mới chưa chắc không phải là một chuyện tốt đối với Miêu Miêu.

Cô không hy vọng khi Miêu Miêu lớn lên có người lợi dụng chuyện cha mẹ ruột bé ở trong tù, bé là được nhận nuôi để công kích Miêu Miêu, chính bản thân cô cũng hiểu rõ từ đầu đến cuối cái nhà kia đều cảm thấy đồ vật của nhà bọn họ nên để lại cho mấy đứa con trai nhà họ Hoa.

Lúc ăn cơm, mẹ Hoa nhìn bốn người, "Bây giờ chúng ta cũng có thể coi là bốn thế hệ ở chung một nhà."

Thật sự đúng là như vậy.

Miêu Miêu dạ một tiếng, sau đó nghĩ đến cái Chu Viên đã dạy bé, là gắp thức ăn cho bà ngoại và bà cố ngoại, phải gắp loại thức ăn mềm một chút.

Quá cứng thì nhất định bà ngoại và bà cố ngoại ăn không được.

Miêu Miêu nghiêm túc tìm trên bàn, đồ ăn hơi mềm, dễ ăn là cái nào?

Thịt viên không được, thịt viên không mềm.

Cà rốt xào cũng không được, không thể ăn cà rốt, Chu Chu không thích ăn cà rốt.

Rau xanh cũng không được, rau xanh không mềm....

Quả cà....

Mềm mềm.

Bên trong có một chút thịt quả, Miêu Miêu rất thích ăn cái này, bé nhớ lại quả này xác thực rất mềm, ăn rất ngon.

Miêu Miêu nghiêm túc cầm đũa, gắp một miếng cà đặt vào trong chén bà cố ngoại, "Mời bà cố ngoại...." Ăn quả cà.

Bà ngoại nói, "Miêu Miêu thật ngoan, biết gắp đồ ăn cho bà cố ngoại rồi, vậy bà ngoại có không?"

Miêu Miêu chỉ có một đôi đũa, nên bé gắp đồ ăn cho bà cố ngoại trước, sau đó bé mới chuẩn bị gắp đồ ăn tiếp cho bà ngoại.

Sau khi bà ngoại nói bé lại nhanh chóng gắp đồ ăn cho bà.

Bà ngoại vui vẻ, "Miêu Miêu ngoan như vậy, sau này con sẽ rất có phúc."

Miêu Miêu có chút thẹn thùng, trong lòng lại hơi kích động, bé rốt cuộc đã làm được một chuyện vui cho bà ngoại và bà cố ngoại, nhưng bé vẫn không biết nói gì.

Sau khi ăn cơm, hai người già muốn đi ra ngoài một lát, từ trước đến nay đây vẫn luôn là thói quen sinh hoạt của bọn họ.

Mặc dù ở trên lầu bảy nhưng cũng may có thang máy, đối với hai người già mà nói đây không phải vấn đề gì.

Mẹ Hoa do dự hỏi Miêu Miêu, "Miêu Miêu, con có muốn ra ngoài đi bộ không?"

Bà ngoại ở bên cạnh đề nghị, "Bé Miêu Miêu cũng nên ra ngoài đi bộ một chút cùng bà ngoại, sau bữa ăn đi bộ một trăm bước là có thể sống đến chín mươi chín tuổi."

Bà cố ngoại lẩm bẩm một câu, "Bây giờ ta bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mẹ, mẹ đã tám mươi ba tuổi rồi."

Bà cố ngoại ồ một tiếng, "Ta còn tưởng rằng ta đã chín mươi chín...."

Bị gián đoạn như vậy Miêu Miêu đã đi tới, nắm lấy tay bà cố ngoại, ở thời của bà cố ngoại thân hình vốn không cao lắm, hiện tại già đi lưng có hơi còng, cho nên càng lùn hơn.

Miêu Miêu nắm tay bà, đi theo bà cố ngoại từ từ ra ngoài.

Bé là một đứa nhỏ chậm chạp, bởi vì lúc bước đi bé đều đang nghĩ đến chuyện đi một bước không được ngã sấp xuống, một bước này cũng không thể ngã sấp xuống....

Cho nên trên đường đi bé đều chậm rãi ung dung, bình thường lúc đi cùng mẹ trên đường bé sẽ cố gắng đi nhanh một chút, bây giờ đi cùng bà cố ngoại tiết tấu lại phù hợp.

Mẹ Hoa và bà ngoại ở bên cạnh nhìn một già một trẻ từ từ đi tới cũng không nóng nảy.

Bình thường bà cố ngoại đi ra ngoài đều không để người ta nắm tay nhưng lúc này lại nắm tay Miêu Miêu, lúc còn trẻ bà là người phụ nữ mạnh mẽ, sau này già rồi vẫn rất cố chấp, không muốn gây thêm phiền phức cho con gái mình.

Nhưng Miêu Miêu nắm tay bà, bà lại nguyện ý, cảm thấy mình như đang chăm sóc trẻ con, không chỉ có như thế, ngay cả máy trợ thính không muốn đeo cũng mang theo.

Hai người ung dung đi vào trong thang máy, bà ngoại và mẹ Hoa cũng đi đến, "Bà ngoại, hai người muốn đi chỗ nào vậy?"

Thật ra cô cũng vừa mới đến đây không lâu, vừa mang theo Miêu Miêu mà bản thân cô lại còn phải làm việc nên cũng không ra ngoài nhiều.

Bà cố ngoại nói, "Ở đây có chỗ nhảy quảng trường không? Mẹ con nhảy múa rất đẹp, chúng ta đi xem mẹ con nhảy múa."

Bà ngoại: "...."

Mẹ Hoa sững sờ, không nhịn cười được, "Mẹ, lúc ở nhà mẹ lại đi nhảy múa cùng với bọn họ sao?"

Lúc trước mẹ Hoa nói không có chuyện gì làm thì có thể đến quảng trường nhảy múa, mẹ cô còn nói tuổi bà đã cao nhảy múa cái gì, còn có nhiều người như vậy, mắc cỡ muốn chết.

Bà ngoại cũng rất bất đắc dĩ, bị mẹ mình hố một trận, trí nhớ của mẹ bà luôn không tốt, nhưng mà sao chuyện này lại nhớ rõ ràng như vậy?

Bà ngoại nói, "Được thôi, đi múa quảng trường nào, nhưng mà cái này không phải nói múa là múa ngay được, phải đưa tiền." Người ta múa quảng trường cũng không phải tùy tiện nhảy nhót, đều có tổ chức có kỷ luật.

"Để con thương lượng với bọn họ." Từ trước đến nay mẹ Hoa chưa từng thấy mẹ mình múa bao giờ, lập tức nói, "Chắc chắn sẽ không để lỡ sự nghiệp nhảy múa của mẹ."

Bà ngoại: "...."

Miêu Miêu chăm chú nghe, thì ra bà ngoại cũng biết nhảy múa.

Bây giờ bà muốn nhảy múa sao?

Bé không nói gì, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ chuyện này.

Bé chợt nghĩ ngay tới lời của Tinh Tinh, Tinh Tinh nói nếu bé biết nhảy múa thì chắc chắn bé sẽ được mọi người thích.

Miêu Miêu nghĩ, vậy mình nhất định phải tìm một cơ hội để nhảy cùng.

Nếu vậy bà ngoại sẽ thích mình ngay.

Trong khu dân cư có rất nhiều gia đình ra ngoài tản bộ, một nhà bốn miệng bọn họ ung dung đi ra tiểu khi, rất nhanh đã đến quảng trường.

Trên quảng trường vang lên bài hát vô cùng lớn, "Chồng kiếm tiền cho vợ tiêu xài, vợ cứ tiêu xài tùy thích...."

Miêu Miêu thấy rất có rất nhiều người đang nhảy múa, bọn họ đều nhảy rất tốt, Miêu Miêu cảm thấy bọn họ cũng nhảy tốt giống như Tinh Tinh vậy.

Từ trước đến nay Miêu Miêu không biết thì ra có nhiều người nhảy múa như vậy....

Buổi tối bé không có ra ngoài, thời gian của Miêu Miêu vẫn luôn rất eo hẹp, đương nhiên bé cũng không có thời gian ra ngoài dạo phố vào buổi tối.

Bé kinh ngạc nhìn những thứ này, bà ngoại để mẹ Hoa trông giữ một già một trẻ này, còn bản thân đi tìm người phụ trách múa quảng trường.

Dù sao bà vẫn tương đối có kinh nghiệm hơn.

Mẹ Hoa ngồi xổm xuống, phát hiện Miêu Miêu không có bởi vì bên ngoài nhiều người mà cảm thấy sợ hãi, cô thở phào một hơi.

Buổi tối lúc trước cô cũng muốn mang Miêu Miêu ra ngoài đi dạo, nhưng mà lúc đó Miêu Miêu vẫn có chút sợ hãi với chỗ như này.

Mẹ Hoa không biết, bây giờ Miêu Miêu đã biết cái này gọi là nhảy múa, mà bé cũng đã học được nên bé sẽ không sợ nữa.