Toà Tháp Hoa Hồng

Chương 17: Đại hàn (2)

Chung Ánh cười hỏi: “Có kỷ niệm gì về nó sao?” Bằng không thì một con cá chép nâu bình thường sao lại có liên quan đến từ “quý giá” được.

“Dì đã từng nuôi mèo chưa?”

“Chưa từng. Dì bị dị ứng với lông mèo.” Chung Ánh nói.

“Nếu dì đã từng nuôi qua thì dì sẽ biết cho dù là con mèo xấu xí nhất thì khi mình nuôi nó đều sẽ cảm  thấy nó là quý giá nhất.”

“Có lẽ cháu nói đúng.” Chung Ánh cười một tiếng rồi đi vào toilet rửa tay.

Ninh Tê khó chịu nhíu mày.

Chung Ánh và  Ôn Lĩnh Viễn đều dùng cụm từ “Có lẽ” nhưng cách họ nói lại khác nhau. Ôn Lĩnh Viễn hay nói là “Có lẽ tôi sẽ làm thế nào”, còn Chung Ánh lại là “Có lẽ cháu nên làm thế này”. Chỉ cần chủ ngữ không giống thì sẽ khiến người nghe thay đổi cảm nhận hoàn toàn.

Chung Ánh cũng không thật lòng thấy cô nói đúng nhưng vẫn cố ý nói một câu vô nghĩa như “Có lẽ cháu nói đúng”, điều này chỉ cho thấy rằng cô ta muốn qua loa kết thúc chủ đề thôi.

Trên bàn ăn, Ninh Trị Đông liên tục mời rượu Ôn Lĩnh Viễn, cảm ơn anh đã lo liệu chu đáo chuyện nằm viện rồi lại cảm ơn anh đã quan tâm đến Ninh Tê.

Ninh Trị Đông cười nói: “Tê Tê cứng đầu như vậy mà chịu nghe lời chú đúng là lạ mà.”

Ôn Lĩnh Viễn cười nhạt: “Em không dám tranh công đâu. Ninh Tê là một cô bé ngoan, làm gì cũng nghĩ cho bà.”

Ninh Tê có một loại tâm lý phản nghịch nên không thích được người lớn khen tới khen lui là đứa trẻ ngoan trên bàn cơm, vì vốn dĩ cô không phải.

Cô hơi bĩu môi, vừa ngước lên để gắp thức ăn thì phát hiện Chung Ánh đang nhìn cô.

Chung Ánh cũng không thấy xấu hổ mà còn mỉm cười, sau đó ung dung dời mắt đi.

Chờ bà ăn xong, Ninh Tê và bà đến phòng khách xem tivi. Xem một lát, bà bắt đầu gà gật, Ninh Tê bèn dìu bà về phòng đi ngủ rồi lên lầu luôn.

Cô nằm trên giường chơi điện thoại, mãi đến khi nghe thấy tiếng động ở dưới lầu, biết hai người Ôn Lĩnh Viễn chuẩn bị về.

Cô ra khỏi phòng, đi xuống mấy bước rồi chống cằm ngồi trên bậc thang nhìn Ninh Trị Đông tiễn hai người kia ra cửa.

Chung Ánh ngoảnh lại ngẩng đầu nhìn Ninh Tê, cười nói: “Có rảnh thì đến Thanh Hạnh Đường chơi nhé.”

Giọng điệu cứ như cô ta là bà chủ vậy.

Ninh Tê hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười nói: “Được.”

Sau khi khách về hết, Ninh Trị Đông đã ngà ngà say lên lầu ngủ, còn dì Thang bắt đầu dọn dẹp.

“Ninh Tê à,” Dì Thang cầm khăn lau bàn, phát hiện chiếc lắc tay nằm trên mâm sứ, “Cần dì mang chiếc lắc này đi sửa cho cháu không?”

Đây thật sự là một chuyện ngoài ý muốn chứ không phải Ninh Tê muốn khích Chung Ánh.

Hôm đó sau khi Ninh Tê nhận được chiếc lắc tay này đã tiện tay nhét vào túi quần, sau đó lúc thay quần áo cô cũng ném luôn chúng vào máy giặt và hoàn toàn quên béng đi nên không có nói với dì Thang. Thế là lắc tay bị rới ra khỏi túi quần nên bị máy giặt làm hỏng.

Dì Thang tưởng là lỗi do mình bèn nói sẽ mang đi sửa nhưng Ninh Tê nói không cần, dù gì có sửa lại cô cũng lại ném vào đâu đó rồi quên béng thôi.

Thế là Ninh Tê nhận lấy nó: “Để cháu tự làm là được rồi.”

Sau khi về phòng mình, cô tìm một cái hộp rỗng và bỏ chiếc lắc tay vào đó, sau đó cô ném cái hộp vào góc trong cùng của tủ quần áo và không để ý đến nó nữa.

Ôn Lĩnh Viễn đã uống rượu nên lúc về Chung Ánh lái xe.

Ở trên xe, Chung Ánh nói: “Em cảm thấy hình như Ninh Tê không thích em.”

“Cô bé không phải là người dễ dàng thân thiết với người khác.”

Chung Ánh không tán đồng lời giải thích này nhưng cô ta cũng không nhiều lời, bằng không thì giống như cô ta đang mách anh vậy. Cô ta cảm nhận được Ninh Tê ghét mình. Tuy cái lắc tay kia chẳng đáng là bao nhưng cho dù không thích thì cũng không đến mức bị hỏng đến mức đó, trừ phi là cố ý thôi.

Ngày hôm sau, hai nhà Chung Ôn có hẹn ăn cơm nên buổi tối sau khi tắm xong, Chung Ánh bắt đầu lựa quần áo.

Thấy Ôn Lĩnh Viễn vẫn ngồi trên ghế sofa đơn đọc sách, Chung Ánh bèn giục anh đi tắm trước.

“Ngày mai em mặc cái váy này được không?” Chung Ánh lấy một cái váy màu hồng ruốc ra.

“Anh chưa từng thấy cái này, em mới mua hả?”

Chung Ánh cười nói: “Em mua lúc đợi máy bay ở Paris đó.” Cô ta ướm váy lên người, “Anh thấy được không?”

Ôn Lĩnh Viễn chăm chú nhìn một lúc rồi gật đầu. Sự tán đồng này của anh khiến người ta rất tin tưởng.

Thế là Chung Ánh bắt đầu chọn lựa áo khoác và trang sức, còn Ôn Lĩnh Viễn thì gỡ mắt kính xuống, kẹp giữa trang sách rồi đi về phía phòng tắm.

Đúng lúc này, điện thoại anh đặt trên bàn nhỏ chợt vang lên một tiếng. Chung Ánh ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục chọn khăn choàng cổ, cho đến khi di động lại vang lên tiếng thứ hai.

Ánh mắt cô ta dừng trên di động rồi nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi về phía bàn nhỏ.

Cô ta nhanh chóng cầm lấy di động và nhập ngày sinh của Ôn Lĩnh Viễn vào để mở khóa. Cô ta ấn mở WeChat, phía trên tên của cô ta là hai tin nhắn chưa đọc, nhưng nhìn tên ghi chú thì có vẻ chỉ là một bệnh nhân của Ôn Lĩnh Viễn.

Chung Ánh khẽ cắn môi, cô ta không thể nói rõ có phải mình vừa thở phào nhẹ nhõm hay không. Cô ta tiếp tục kéo xuống dưới nhưng vẫn không thấy cái tên trong tưởng tượng của cô ta.

Đột nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân, trái tim Chung Ánh lập tức căng thẳng, cô ta sốt ruột đến độ kéo đứt chiếc vòng đá mặt trăng trên cổ tay.

Ôn Lĩnh Viễn vừa đi tới cửa liền trông thấy Chung Ánh đang ngồi xổm trên mặt nhặt mấy viên đá rơi đầy đất.

“A Ánh?”

Chung Ánh cười đáp: “Em không biết tại sao vòng tay lại bị đứt nữa.”

Ôn Lĩnh Viễn không nói gì. Trong khoảnh khắc đứng ở cửa, ánh mắt anh đảo qua mặt cô ta rồi dời sang góc bàn nhỏ, sau đó lại chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Anh cầm lấy cái bàn chải đánh răng bằng điện mới mua trên bàn rồi rời khỏi phòng ngủ lần nữa.

Chung Ánh thở phào một hơi, cô ta hoảng hốt nhặt lại hết mấy viên đá rồi nắm chặt trong tay, cả buổi trời vẫn còn thấy sợ.

Ôn Lĩnh Viễn tắm xong quay lại, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm và mùi nước cạo râu mát mẻ.

Ở trước bàn trang điểm, Chung Ánh đang thoa kem dưỡng da ban đêm.

Anh đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cô ta trong chốc lát.

“A Ánh.”

Chung Ánh dừng lại, giọng điệu bình thản này khiến lòng cô ta hoảng hốt. Cô ta ngẩng lên nhìn qua gương, thấy Ôn Lĩnh Viễn đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt cực kỳ hoang mang. Anh hỏi: “Anh vẫn chưa cho em đủ cảm giác an toàn sao?”

Chung Ánh hoảng hốt, vội vàng xoay người lại: “Em… em xin lỗi, em không nên…”

“Em còn nhớ rõ lần trước hai ta đã hứa với nhau thế nào không?” Từ đầu đến cuối giọng Ôn Lĩnh Viễn vẫn luôn bình thản dẫu anh thấy rất thất vọng, thất vọng đến nỗi đáy lòng cũng cảm nhận được một cơn lạnh lẽo thấu xương. Anh không thích cãi lộn với người khác, bởi từ góc độ khơi thông mà nói thì cãi lộn chẳng có tí ý nghĩa nào cả.

Chung Ánh cắn môi, cô ta không biết nên mở miệng thế nào.

Cô ta không thể nói rõ mới nãy mình đã bị cái gì tác động mà lại phạm vào sai lầm đó lần nữa, đã thế còn có ý đồ che giấu nữa.

Ôn Lĩnh Viễn không hay cảm thấy mệt mỏi và bất lực, trừ phi là đối diện với Chung Ánh.

Cảm giác Chung Ánh mang đến cho người ngoài luôn là đoan trang xinh đẹp, tao nhã, có học vấn. Nhưng chỉ có anh biết, cô ta là một mỹ nhân sứ, e là có cẩn thận che chở cũng không đủ.

Trước khi đến với anh, Chung Ánh từng có một mối tình kéo dài bảy năm. Người đó là một ca sĩ Rock n’ Roll đã từng phát hành album nhạc, nhưng bây giờ lại sống trong cảnh không tốt cũng không xấu.

Họ ở bên nhau lúc Chung Ánh học cấp ba và cô ta đã bỏ ngoài tai sự phản đối của gia đình. Trải qua rất nhiều khó khăn, vào lúc cha mẹ Chung Ánh rốt cuộc cũng xuống nước đồng ý cho họ kết hôn thì Chung Ánh phát hiện anh ta ngoại tình. Hoặc nên nói là anh ta đã ngoại tình rất nhiều lần rồi. Trước giờ mấy cô gái trẻ đều cảm thấy mấy nam ca sĩ Rock n’ Roll rất ngầu, huống chi bạn trai cũ của cô ta còn có một “túi da tốt” nữa. Với cái “túi da” này thì đã định là anh ta sẽ không bao giờ cô đơn rồi.

Trong điện thoại của anh ta, Chung Ánh phát hiện rất nhiều tin nhắn và ảnh chụp, có thể nói là tội lỗi chồng chất.

Đối với một tiểu thư nhà giàu đã hi sinh cả thanh xuân như cô để rồi phải nhận lấy sự phản bội thì đúng là một đòn trí mạng.

Phải mất một thời gian rất dài bản thân cô ta và cha mẹ cô ta mới trở lại bình thường được nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi, còn những vết nứt trong lòng đó thì không có cách nào lấp đầy lại được.

Sau khi ở bên cô ta và biết được chuyện này, Ôn Lĩnh Viễn đã làm hết sức mình để mang đến cho cô ta cảm giác an toàn. Là bác sĩ nên thời gian làm việc của anh thường rất dài nhưng chỉ cần có thời gian là anh đều sẽ báo cáo hành tung của mình với cô. Cho dù anh không thích việc đôi khi cô nghĩ nhiều rồi đột nhiên gửi mười mấy tin nhắn để xác định hành tung của anh nhưng anh vẫn bao dung. Anh dẫn cô ta đi gặp bạn bè, người nhà rồi còn nói cho cô ta biết tất cả những mật mã của các thiết bị điện tử mà anh dùng. Đến khi nước chảy thành sông liền tính đến hôn nhân như một lời hứa hẹn với cô ta.

Nhưng mà bấy nhiêu đây vẫn không đủ để gạt đi những lo nghĩ của cô ta.

Dường như cô ta cho rằng anh thoải mái cho cô xem điện thoại là bởi các tin nhắn trong đó đã được xử lý rồi và cô ta sẽ không nắm được cán nữa.

Thế là có một lần, cô ta lén xem điện thoại của anh và bị anh phát hiện.

Đó là lần đầu tiên Ôn Lĩnh Viễn tức giận với cô ta. Họ không có cãi nhau, anh chỉ bỏ ra ngoài một lúc, sau khi bình tĩnh lại, anh mới quay lại nói với cô ta: “A Ánh, nếu như em không tin quan hệ giữa anh với người khác thì em có thể hỏi thẳng anh, anh bằng lòng giải thích với em. Nhưng mà anh không thích em lén xem điện thoại của anh. Trong đó có rất nhiều bệnh nhân nhắn hỏi ý kiến anh, đây không chỉ là sự riêng tư của anh mà còn là vấn đề riêng tư của họ nữa.”

Cô ta giải thích: “Vậy anh không yêu em sao? Nếu anh yêu em thì sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt thế này. Yêu thì cần phải thẳng thắn với nhau mà.”

Anh nói: “Cái gọi là “thẳng thắn” của em có phải hơi quá đáng không? Anh yêu em cho nên nhất định phải báo tất tần tật về bạn bè, người nhà, đồng nghiệp, bệnh nhân cho em biết hả? Vậy thì thứ cho anh không thể nào làm được. Dường như em đang áp đặt nhân phẩm của bạn trai cũ em lên người anh và em khiến anh cảm thấy rất khó chịu.”

Đây là câu nặng nhất mà Ôn Lĩnh Viễn từng nói với cô. Bấy giờ cô ta mới nhận ra việc này không chỉ là nhìn lén điện thoại mà còn là chuyện đụng chạm giới hạn nữa. Và cô ta đã chạm đến giới hạn của Ôn Lĩnh Viễn.

Cuối cùng, anh vẫn tha thứ cho ta, còn nói với cô ta rằng: “Anh thề sẽ tuyệt đối chung thủy với em nhưng tương tự, em cũng phải thề tuyệt đối tin tưởng anh.”

Khi đó, cô ta đã đồng ý.

Lúc này, một tia sáng mỏng manh như sương rơi lên đầu vai Ôn Lĩnh Viễn. Anh bóp ấn đường, như đang thở dài: “Em khiến anh cảm thấy cái gọi là lời hứa chẳng có bất kỳ tác dụng nào cả.”

“Em không có… em chỉ là…” Chung Ánh không thể nào nói là do Ninh Tê khiến cô ta cảm thấy bất an. Nhưng cô gái kia mới mười bảy tuổi, kiểu chỉ trích này không phải là đang làm nhục Ôn Lĩnh Viễn sao?

Chung Ánh bước qua ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh, nghẹn ngào nói xin lỗi. Cô ta không biết mình còn có thể nói gì. Ôn Lĩnh Viễn tốt với cô ta đến nỗi không bắt bẻ được, anh luôn bảo cô hãy tin tưởng vào bản thân và tin anh hơn một chút. Hơn nữa anh cũng đang cố gắng thực hiện lời hứa của mình.

Chỉ có vết thương lòng của cô ta mãi mãi không thể lành lại được.

“Anh hi vọng đây là lần cuối cùng.” Ôn Lĩnh Viễn thấp giọng nói.

“Nhất định sẽ không có lần sau.”

Một lúc lâu sau, Ôn Lĩnh Viễn mới giơ tay ôm lại cô ta. Ánh mắt anh lướt qua đỉnh đầu cô và dừng trên những viên đá trên bàn trang điểm. Chiếc vòng tay đó là anh tặng cho cô ta.

Cha mẹ Chung Ánh rất hài lòng với Ôn Lĩnh Viễn, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện ca sĩ Rock n’ Roll kia.

Lần đó chuyện của Chung Ánh và anh ta khá ồn ào, suýt nữa đã bị đưa tin luôn rồi.

Vốn dĩ họ chỉ hi vọng con gái mình tìm được một người bình thường thành thật là tốt rồi, thế nên sự xuất hiện của Ôn Lĩnh Viễn chính là một sự bất ngờ đối với họ. Bất luận là vẻ ngoài, tính cách, sự nghiệp hay gia thế thì có dõi mắt khắp Nam Thành cũng không tìm được người thứ hai như Ôn Lĩnh Viễn

Vì vậy, dù họ hi vọng có thể tổ chức hôn lễ sớm một chút để đóng cọc luôn lương duyên này nhưng họ cũng không dám thúc giục, sợ gấp quá sẽ dọa người ta chạy mất.

Và bữa cơm này chủ yếu là để bàn chuyện hôn lễ.

Chung Ánh nói kế hoạch của hai người: Trong nửa năm đầu sẽ đi chụp hình cưới, lĩnh chứng vào ngày 02 tháng 10 – cũng là ngày kỷ niệm ba năm yêu nhau của họ, sau đó sang tháng ba năm sau sẽ đi đảo Tahiti cử hành hôn lễ.

Mẹ Ôn Lĩnh Viễn hỏi: “Năm nay con còn phải chuẩn bị cho tiệm trang sức, liệu có kham nổi không đấy?”

Chung Ánh cười nói: “Con có bạn giúp đỡ ạ, không phải một mình con làm đâu. Bây giờ con vẫn đang chọn địa điểm và muốn hỏi ý kiến của bác đây ạ.”

Mẹ Ôn cười nói: “Bác không hiểu phải chọn lựa cửa hàng thế nào, chuyện này con vẫn nên hỏi anh của A Viễn đi, nó có kinh nghiệm đó.”

Thật ra mẹ Ôn không muốn nhận vụ này. Ý đồ của Chung Ánh rất rõ ràng, nhìn như muốn hỏi ý kiến nhưng thật ra là đang muốn lấy lòng bà.

Sau khi hôn nhân của cha mẹ Ôn Lĩnh Viễn đổ vỡ, cả hai đều có cuộc sống của riêng mình nên gần như không quan tâm chuyện của mấy đứa con mình. Đối với người vợ tương lai của Ôn Lĩnh Viễn thì cùng lắm họ chỉ để ý gia thế, giáo dục và ngoại hình thôi, miễn không tệ quá là được. Còn tính cách như thế nào cũng không đáng kể, dù sao cũng có ở chung suốt ngày đâu.

Đối với mẹ Ôn mà nói thì việc hai nhà gặp mặt để thương lượng chuyện kết hôn, bà sẽ hết lòng quan tâm giúp đỡ sao cho tận tình tận nghĩa, vì vậy không cần phải lấy lòng bà, thật sự không cần thiết. Huống chi một tiệm trang sức có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận chứ, còn không bằng theo Ôn Lĩnh Viễn chăm lo cho Thanh Hạnh Đường.

Nhưng tất nhiên, những lời này mẹ Ôn sẽ không nói ra, bằng không bà sẽ bị người ta chụp cho cái mũ mang tư tưởng phong kiến mất.

Bữa cơm này còn có sự góp mặt của gia đình anh trai Ôn Lĩnh Viễn – Ôn Tế Thâm.

Ôn Tế Thâm có hai đứa con. Con trai lớn tên là Ôn Nam Xuyên năm nay mười lăm tuổi, còn con gái út tên Ôn Bắc Ca, mười hai tuổi, năm nay mới lên cấp hai.

Cả hai đều học ở trường quốc tế của Nam Thành, việc học rất nặng. Vì thế, chỉ có những trường hợp này, Ôn Lĩnh Viễn mới gặp được hai đứa cháu của mình.

Mặc dù ít khi gặp nhau nhưng Ôn Nam Xuyên rất thích chơi với chú Ôn Lĩnh Viễn. Cậu tin tưởng Ôn Lĩnh Viễn nên có rất nhiều bí mật chỉ nói cho anh nghe.

Thừa dịp ai nấy đều đang chăm chú ăn uống và tán gẫu, Ôn Nam Xuyên chạy tới bên cạnh Ôn Lĩnh Viễn, nhỏ giọng nói: “Chú út, chú út, cháu muốn nhờ chú việc này.”

Đôi mắt cậu láo liên, vừa nhìn là biết không phải chuyện gì tốt lành rồi.