Toà Tháp Hoa Hồng

Chương 44: Tiểu tuyết (6)

Chắc sẽ không ai thích dậy sớm vào buổi sáng mùa đông đâu nhỉ. Bầu trời cứ như bị một người họa sĩ hất đổ bảng màu của mình, trộn vào nhau rồi bôi lung tung lên tấm vải, tạo thành một bức tranh lộn xộn. Lúc cô đi là 6 rưỡi hơn vậy mà trời vẫn còn rất tối.

Ninh Tê làm ổ trong lòng Ôn Lĩnh Viễn, nũng nịu: “Thế nên vừa rồi khi bước ra đường, nhìn thấy bầu trời đáng sợ như vậy, em liền nghĩ nếu không phải gặp anh thì dù có được 100 tỷ em cũng không dậy sớm.”

Ôn Lĩnh Viễn ôm chặt cô hơn, cười nói: “Buồn ngủ lắm hả? Ngủ bù nhé?”

“Nể tình anh ngàn dặm xa xôi tới đây nên em mới đến đấy. Đợi đến chiều tiễn anh đi rồi em về ngủ bù cũng được. Bây giờ em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.”

Ôn Lĩnh Viễn nâng cổ tay xem đồng hồ: “Trễ nhất là 8 giờ, em phải cùng anh đi ăn sáng nhé.”

Ninh Tê cười gật đầu, anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chỉ vào đồng hồ, hỏi: “Cái này, em chuẩn bị nhận lại sao?”

“Anh cứ thay em bảo quản nó đi.” cô cười rộ lên, ánh mắt rực rỡ như sao trời: “Không có gì phải sốt ruột, dù sao cả người anh đều là của em.”

Lời nói của cô có chút tự mãn nhưng Ôn Lĩnh Viễn lại thấy rất đáng yêu, cười đáp: “Em nói rất đúng.”

Dường như cả thế giới vẫn chưa tỉnh giấc, không gian thật yên tĩnh, thích hợp cho việc tâm tình. 

Bọn họ nói rất nhiều chuyện liên quan đến quá khứ, muốn làm rõ từng cái một. Chẳng hạn như điều Ninh Tê quan tâm nhất chính là: “Từ khi nào anh nhận ra tình cảm với em có sự thay đổi?”. Cô không nói “Từ khi nào anh biết mình thích em” vì không hiểu sao, dù chủ ngữ vị ngữ là gì thì chỉ cần ở trước mặt Ôn Lĩnh Viễn, cô sẽ mãi thấy ngại khi nhắc đến từ “Thích”.

Cứ tưởng rằng, Ôn Lĩnh Viễn sẽ nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói với cô việc thích một người là cả một quá trình, không thể nào biết chính xác được.

Nào ngờ, Ôn Lĩnh Viễn lại không hề do dự, trả lời: “Sau lần đi theo em đến phòng tranh, rồi quay về Nam Thành.”

Ninh Tê cười, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Vì sao? Sẽ không phải vì Chu Cảnh chứ?”

“Cũng không hẳn. Lúc trở về, anh từ từ nhận ra một chuyện: Có lẽ em biết rõ anh là một người quyết đoán nên quyết định từ đây sẽ không dính dáng đến anh nữa. Mà quả thực có một khoảng thời gian dài em không liên lạc với anh.”

Ninh Tê cười nói: “Nếu bây giờ em nói đó là chiêu lạt mềm buộc chặt của em thì sao?”

Ôn Lĩnh Viễn không hề tức giận: “Vậy chứng tỏ nó rất hữu dụng.”

Trong lòng anh có một suy nghĩ mà anh không thể nói ra ——

Dường như, không điều gì có thể khiến cho cô cúi đầu, kể cả tình cảm. Nếu biết được nó không có kết quả tốt thì cô cũng sẽ tiêu sái quay lưng, rời đi. Cô như bé mèo hoang trốn dưới bệ cửa sổ nhà anh vào một buổi chiều mưa xuân. Lần nào cô cũng mang theo một bông hoa để đáp lễ. Nếu một ngày cô không đến nữa, anh cũng không biết phải đi đâu để tìm. Anh không biết cô đến từ chốn nào, thích gì, hay đi đâu, … Có lẽ cô sẽ như một giọt sương, biến mất khi mặt trời chiếu sáng.  

Anh không muốn trải qua cảm giác đấy nên quyết định giam cô lại, giữ cô cho riêng mình.

Cười xong, Ninh Tê nghiêm túc giải thích: “Anh như có phép thuật vậy, cứ ở trước mặt anh là em lại trở thành một người vô lý. Em không muốn mình lại như lần đó, biến thành kiểu người mà mình ghét. Nên là em đành rời xa anh một chút, để bản thân bình tĩnh lại.”

“Đều do anh cả.”

Ninh Tê cười nói: “Anh đã có lòng muốn nhận lỗi rồi thì em cũng không giành với anh nữa.”

Ngoài ra còn có một số việc, đến giờ cô vẫn không tin đó chỉ là tình cờ: “Hồi nghỉ hè, sao anh lại chọn đúng chỗ đó để đưa Tiểu Viên và Bắc Ca đi chơi thế? Dù Tiểu Viên đã nói chị ấy không hề biết là em ở đảo nhưng em lại cảm thấy đây không phải sự trùng hợp.”

Ôn Lĩnh Viễn bật cười: “Bây giờ em mới nghĩ đến cơ à?”

“Anh mau nói đi, đừng úp úp mở mở nữa!”

Ôn Lĩnh Viễn từ tốn giải thích, mặc kệ Ninh Tê đang bị tra tấn bởi sự tò mò: “Vì em mà anh mới tạo tài khoản Weibo.”

Ninh Tê mở to hai mắt, “…… Tiểu Viên cho anh tài khoản của em hả? Nhưng mà em cũng không đăng Weibo nói mình muốn đến đó mà.”

“Ngày đầu tiên đặt chân lên đảo, em có đăng bức ảnh chụp ngọn đèn hải đăng, nhớ không? Em còn nói, đêm nay anh nợ em một ánh đèn hải đăng. Chỉ cần tra một chút liền biết, ở Trung Quốc này, chỉ có một nơi duy nhất có thể nhìn thấy ngọn hải đăng.”

Những lời bạn trai nói làm sự đắc ý dâng lên trong lòng Ninh Tê: “Vậy là anh cố ý đến để gặp em?” 

“Đúng vậy.”

“Thế nên khi em lấy nho cho anh ăn, anh quyết định tỏ tình?”

“Đáng lẽ sẽ không sớm như vậy, chỉ là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra……”

“Chuyện gì?”

“Bí mật——Vì em véo anh nên tạm thời anh sẽ không cho em biết.” Ôn Lĩnh Viễn cười, trêu cô.

Ninh Tê không chịu, phụng phịu thả tay đang làm bậy ra: “Khi nào anh mới nói?”

“Không biết nữa, để xem thế nào.”

Ninh Tê không cam lòng: “Em sẽ nhớ kỹ chuyện này. Nếu anh cứ mãi không chịu nói, em sẽ tức giận đấy. Rõ ràng anh còn nợ em một bữa cơm cơ mà, chẳng công bằng gì cả.”

Ôn Lĩnh Viễn ngơ ngác trước lời buộc tội, anh nợ cô bữa cơm hồi nào?

Sau khi anh thẳng thắn bày tỏ sự nghi ngờ, Ninh Tê đáp: “Thật lâu thật lâu thật lâu trước kia. Hôm ấy, anh mang một chai rượu đến nhà em, lúc biết em cãi nhau với ba, anh nói muốn mời em ăn khuya, nhớ không?”

Ôn Lĩnh Viễn gật đầu. Nhắc đến rượu là anh liền nhớ.

“Sau đó, khi em gọi món thì anh ra ngoài nghe điện thoại. Quán đó phải thanh toán trước nên khi anh về thì em đã trả tiền rồi. Nói mời em ăn mà cuối cùng em phải tự bỏ tiền ra. Đã vậy anh còn quên mất.”

Ôn Lĩnh Viễn cười, thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi bé cưng, anh quên mất. Em trừng phạt anh đi. Ăn cho anh nghèo luôn.”

“Em cũng đâu phải người lãng phí.”

“Em thích làm gì cũng được. Anh kiếm tiền để em xài mà.”

Ánh sáng ảm đạm của chiếc đèn bản cộng thêm rèm cửa được kéo chặt tạo cảm giác như đang lúc nữa đêm. Hiếm có người đem đến cho Ninh Tê cảm giác, chỉ cần ở bên cạnh, dù không làm gì, mọi thứ vẫn rất tuyệt.

Ôn Lĩnh Viễn nói: “Anh cũng có thắc mắc.”

“Hửm?”

Ôn Lĩnh Viễn vươn tay, nhẹ nhàng xoa bóp mặt cô: “Có phải, có một khoảng thời gian, sự tồn tại của anh không quan trọng với em không? Dù không được anh đáp lại thì em vẫn có thể tận hưởng cuộc sống một cách vui vẻ?”

Ninh Tê có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong cách nói uyển chuyển ấy. 

“…… Anh có nhớ năm ngoái, em đã tặng anh một bó hoa lúc gặp nhau ở quán bar của bạn anh không?”

“Hoa hồng Lutsk, em nói đó là hoa hồng tượng trưng cho tình bạn.”

“Em lừa anh đấy, nơi đó không trồng hoa hồng đâu.”

“Anh biết.”

Ninh Tê ngẩn ngơ: “…… Anh biết?”

Qua sự ngạc nhiên ấy, Ôn Lĩnh Viễn hiểu được cô đang hiểu sai về những gì mình nói, vội giải thích: “Ý anh là, lúc ấy anh chỉ biết em muốn an ủi anh, không muốn anh bị gánh nặng tâm lý. Nhưng bây giờ anh đã hiểu ý em rồi.”

“Nếu anh thấy thiếu nợ em thì chuyện tình mình không cần thiết nữa.”

“Anh đâu phải người tự cho là đúng.” Ôn Lĩnh Viễn xoa mặt cô dỗ dành, dừng một chút, rồi đột nhiên hỏi: “…… Em có thấy mình bật máy sưởi hơi lớn không?”

“Là vì chúng mình mặc áo lông mà còn đắp chăn đó.” Ninh Tê cười, đá tung chăn bông: “…… Không những nóng mà con hơi thiếu oxy.”

Ôn Lĩnh Viễn nhân cơ hội đó, đưa ra lời đề nghị chăm sóc sức khỏe: “Đi ăn sáng nhé?”

Ninh Tê cười ha hả: “Anh có chấp niệm với việc ăn sáng à?”

Mồm thì nói nhưng tay chân vẫn hưởng ứng lời đề nghị ấy, bò dậy, đi vào phòng vệ sinh.

Ôn Lĩnh Viễn đến bên cửa sổ, kéo rèm, hé mở cửa để phòng được lưu thông không khí.

Đồng thời dựa vào hơi lạnh để dập tắt ngọn lửa sinh lý vừa dâng lên khi thân mật cùng bạn gái.  

Rất nhanh sau đó, Ninh Tê sửa soạn xong, bước ra, loay hoay tìm áo khoác. Ôn Lĩnh Viễn chỉ vào tủ quần áo: “Anh treo trong tủ đấy.”

Ninh Tê lấy ra, mặc vào, vừa kéo khóa, vừa đi đến cạnh anh, nương theo ánh mắt của anh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Toàn là sương mù, sắc trời ảm đạm, chẳng có gì thú vị: “Anh nhìn gì vậy?”  

“Không có gì.”

Ôn Lĩnh Viễn xoay đi, cũng mặc áo khoác vào. Áo dạ dài với độ dày phù hợp làm rất tốt công việc giữ ấm nhưng chiếc quần bao quanh đôi chân dài kia lại có vẻ khá mỏng manh. Ninh Tê không nhịn được, ngồi xổm xuống sờ lên.

Ôn Lĩnh Viễn hoang mang nhìn cô.

Ninh Tê cười nói: “Em chỉ muốn xem thử coi anh có mặc quần lông ở phía trong không thôi.”

Ôn Lĩnh Viễn đáp: “Khiến em thất vọng rồi, anh còn chưa đến tuổi trung niên.”

Trong lúc Ninh Tê vén gọn phần tóc còn sót lại, bỏ vào trong áo, rồi đội mũ lên thì Ôn Lĩnh Viễn kiểm tra đồ mang theo. Khi định rút thẻ phòng thì Ninh Tê nói: “Em còn một chuyện muốn hỏi.”

“Chuyện gì?”

“Sau khi chia tay Chung Ánh và gặp lại em ở Sùng Thành, nửa năm ấy có khi nào anh muốn liên lạc với em không?”

Ninh Tê cúi đầu chờ đợi câu trả lời, ánh đèn vàng của hành lang chiếu qua lông mi cô.

Sau một lúc im lặng, Ôn Lĩnh Viễn quyết định ăn ngay nói thật: “Không có. Anh không muốn vì một cuộc tình chưa kết thúc mà làm liên lụy đến người khác, đặc biệt là em. Anh không cần sự an ủi của người khác để làm phương thuốc chữa lành bản thân mình. Quan trọng nhất là anh không muốn lợi dụng em hay làm em bị tổn thương.” 

Ninh Tê lập tức ngẩng đầu lên, trái tim có chút tê dại, cười nói: “Thần kỳ làm sao, sau khi anh giải thích, em mới hiểu ‘không có’ so với ‘có’ mới là một đáp án tốt. Vốn dĩ, em đã biết, anh nhất định sẽ nói ‘không’, cũng đã chuẩn bị tâm trạng để buồn, rồi đợi anh đến dỗ.”

Ninh Tê đang nói thật, Ôn Lĩnh Viễn có thể khẳng định điều đó, chỉ là nụ cười ấy khiến anh thấy xót xa. Vì vậy, anh bất giác vươn tay ôm lấy cô.

Ninh Tê kiễng chân, vỗ vai anh an ủi, rồi nhẹ nhàng chạm vào môi anh.

Ngay sau đó, một tiếng “bíp” vang lên khi thẻ từ được rút ra, cô nói: “Đi thôi, đi ăn sáng nào.”

Còn chưa kịp mở cửa thì đã bị Ôn Lĩnh Viễn dùng sức kéo lại vào lòng.

Sau đó ập đến cùng bóng tối là một nụ hôn sâu quấn quit triền miên.