Toà Tháp Hoa Hồng

Chương 5: Tiết thu phân (5)

Những lúc tâm trạng thật sự không tốt, Ninh Tê cũng không muốn bày tỏ hết với Tô Vũ Nùng nên đã từ chối không ăn trưa cùng cô ấy, bảo do mình ăn sáng muộn nên vẫn chưa đói.

Chờ đến khi trong phòng học chỉ còn lác đác vài người, lúc bấy giờ Ninh Tê mới cầm thẻ học lên đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Cô thường đến ăn ở quán mì bên kia đường, gọi một chai sữa đậu, vừa ăn vừa ngẩn người. Vào mùa này, nước mì nguội sẽ đọng lại nơi cổ họng, rất khó chịu. Cô không có khẩu vị bèn cầm đũa chọc bể đậu phộng trong tô.

Màn cửa nylon được vén lên, bóng người đung đưa, có mấy nữ sinh bước vào, ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa, sau khi gọi món thì bắt đầu ríu rít tám chuyện.

Ninh Tê ngồi ở góc trong cùng, đưa lưng về phía cửa, không mặc đồng phục học sinh lại còn đội mũ nên các cô ấy không chú ý đến cô, vì vậy nói chuyện cũng chẳng kiêng dè.

“Tớ nghe nói đây là mối tình đầu của Phương Thành Hiên.”

“Đúng vậy, mà nhỏ đó đâu có xứng với Phương Thành Hiên, chẳng biết đã ở với bao nhiêu đứa con trai rồi.”

“Nghe nói nó đã trải qua cái đó rồi…”

“Rõ ràng là thế còn gì, mỗi lần đi đường chân dang rộng như vậy mà. Trước khi tốt nghiệp, chính miệng một đàn anh lớp mười hai nói đã từng đi mướn phòng với nó rồi, hơn nữa nó còn là người chen ngang vào giữa đàn anh và bạn gái của anh ấy nữa….”

“À là Tuesday.”

“Có người nói nó là hoa khôi của trường chúng ta, một con hoa khôi Tuesday…”

“Dơ thiệt luôn.”

Trong lúc nghe, Ninh Tê đã chọc bể hết mấy viên đậu phộng trong tô.

Còn lại một tô mì nguội, cô đặt đũa xuống, bưng tô lên đi thẳng tới cửa, đổ hết cả tô lên đầu nữ sinh phát biểu lớn tiếng nhất giữa những ánh mắt hoảng sợ.

Ninh Tê tự nhận lúc mình làm chuyện này mặt không hề có chút cảm xúc nào, thế mà chẳng hiểu sao khi đến trước mặt giáo viên đã bị nữ sinh kia hình dung thành “mặt mày hung dữ”, cô cảm thấy mình sẽ không bôi xấu hình tượng như vậy đâu.

Cô Hà chủ nhiệm lớp cam kết sẽ giải quyết chuyện này một cách thích đáng, sau đó đuổi nữ sinh bị đổ mì lên đầu và người làm chứng của cô ta đi để tập trung sức lực đối phó với Ninh Tê, bảo cô gọi cho Ninh Trị Đông.

“Không gọi được.”

“Vậy em về nhà gọi bố đến đi.”

“Ông ấy không có ở nhà.”

“Vậy ông ấy đi đâu?”

“Không biết, chắc là đi chết rồi.”

“Ninh Tê, thái độ của em đàng hoàng một chút đi!”

Ninh Tê đưa điện thoại cho chủ nhiệm lớp: “Nếu không cô gọi thử đi, em cũng đang tìm ông ấy đây.”

Cô Hà ngước mắt nhìn Ninh Tê, tựa như xem hành động này là khiêu khích, nhưng thật ra Ninh Tê không có.

“Tốt lắm, nếu phụ huynh của em không đến thì hôm nay em ở lại phòng làm việc chờ đi, khỏi về nữa.” Cô Hà khép quyển bài tập đang phê chữa lại, “bịch” một cái, ném sang bên cạnh.

“Em còn phải đi đón bà nữa.”

“Bà nào cơ?”

“Bà nội của em, bà bị bệnh.”

“Ninh Tê, bộ nói dối hay lắm hả, đã vậy còn mang sức khỏe của người nhà ra mà nói dối nữa.”

Ninh Tê xoa trán, cười tự giễu, thế giới từ bao giờ đã trở nên hoang đường như vậy, nói thật mà cũng không ai tin. Cô bỏ tay xuống, nhìn thẳng vào cô Hà, “Vậy em nghỉ học cho rồi.”

“Nghỉ học cũng phải gọi phụ huynh đến ký tên.” Lúc này, cô Hà vô cùng tức giận.

Suốt cả buổi chiều, thầy cô đi tới đi lui trong phòng làm việc đều tò mò liếc nhìn Ninh Tê ngồi trước bàn của cô Hà, không biết có chuyện gì với học sinh này mà cứ cúi thấp đầu không nói lấy một lời. Thật ra thì trẻ ở giai đoạn này, đứa này chẳng phản nghịch, nhưng khi bị gọi tới văn phòng để giáo huấn thì hơn nửa đều thấy xấu hổ, thậm chí còn khóc tại chỗ nữa.

Nhưng nữ sinh này lại vô cùng bình tĩnh.

Cô Hà ăn cơm tối xong thì trở về văn phòng, thấy Ninh Tê vẫn còn ngồi ở đằng kia.

Nghe lời như vậy làm cô ấy cảm thấy vô cùng khó xử, có vẻ như cưỡi hổ khó xuống. Cô ngồi xuống ghế, mở nắp bình giữ ấm uống một ngụm nước rồi cất lời thấm thía: “Thành tích của em cũng không quá kém, dù sao cũng là học sinh năng khiếu, nếu em cứ giữ vững như bây giờ thì vẫn có hy vọng vào được trường trọng điểm, sao lại phải nghỉ học chứ? Ngay cả bằng tốt nghiệp cao trung cũng không lấy được thì sau này em định làm gì? Cô biết ba em có tiền, nhưng mà em định dựa vào cha mẹ cả đời sao?”

Ninh Tê không nhúc nhích chút nào, chỉ hỏi: “Em có thể về lớp chưa?”

“Phụ huynh em tới thì em có thể về.”

Ninh Tê ngẩng đầu nhìn cô.

Cô Hà cho là cô muốn nhượng bộ nhưng không ngờ cô lại chỉ sang cửa sổ bên cạnh cô ấy: “Cô có thể đóng lại không ạ? Ngồi lâu nên em lạnh.” Không biết từ bao giờ gió đã nổi lên.

Giằng co trong chốc lát, rốt cuộc cô Hà cũng xác định là hôm nay mình sẽ không làm gì được cô cả. Ninh Trị Đông quyên góp tiền cho trường nên ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể mặt ông vài phần.

Đóng cửa sổ lại rồi cô Hà mới ngồi xuống lần nữa: “Không gọi phụ huynh tới cũng được, em viết bản kiểm điểm đi, dù sao cũng phải cho người ta một lời giải thích.”

“Không làm sai cũng phải viết kiểm điểm ạ?”

“Đối xử với bạn học như vậy mà bảo không làm sai à? May là tô đó nguội rồi…”

“Nguội em mới đổ, chứ nóng thì em đã đổ sữa đậu rồi.”

Không phải chưa từng dạy học sinh không bình thường, nhưng nữ sinh không bình thường như thế này, cô Hà tự nhận mình mới thấy lần đầu: “… Em cảm thấy em có lý hả?”

“Họ tung tin bậy bạ thì không nên bị phạt ạ?”

“Mấy em ấy đã nói gì về em?”

“Cô có chắc là muốn em thuật lại cho cô nghe không?”

“Em nói đi.”

“Họ nói em đã lên giường với người khác, còn nói em thường xuyên làm tiểu tam của người khác nữa.”

Lời Ninh Tê vừa dứt, toàn bộ văn phòng cũng yên tĩnh theo. Đám học sinh bây giờ rất loạn, nhưng không có nghĩa là mọi người sẽ công khai thảo luận những đề tài này mà hơn nửa là giữ kín như bưng.

Cô Hà phát hiện mình đã tự đào hố cho mình nhảy rồi. Nếu như đồng ý đây là tin vịt thì sẽ không có lập trường yêu cầu Ninh Tê viết bản kiểm điểm; còn nếu như cho đây là sự thật thì để người ngoài biết cô có một học sinh hành xử chẳng ra gì như vậy, liệu cô còn muốn ngồi trên cương vị chủ nhiệm lớp này nữa không?

Do dự tới do dự lui, cuối cùng cô dứt khoát cầm lấy giáo án, chuẩn bị lên lớp giám sát buổi tự học, trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Tiết tự học buổi tối em cứ ở lại văn phòng viết bản kiểm điểm đi, viết xong là có thể về.”

Ninh Tê ngây người cả một tối mà vẫn không viết được chữ nào.

Sau khi trở lại từ tiết tự học, cô Hà dạy bảo thêm vài câu nữa rồi để cho người về. Cũng chẳng còn cách nào khác, không thể thật sự giữ người ở lại văn phòng mà không cho về được.

Hôm nay, bữa cơm tối ở phòng khám cũng không sớm hơn hôm qua bao nhiêu.

Dọn dẹp bàn xong, Trì Tiểu Viên đi vứt rác, lúc ra cửa suýt nữa đã bước hụt chân: “… Ninh, Ninh Tê?”

Trên bàn đá trong sân có một người co rút người ngồi đó, đầu gục xuống bàn.

Có lẽ là nghe thấy động tĩnh nên Ôn Lĩnh Viễn cũng men theo tiếng mà bước ra. Anh liếc mắt nhìn, bảo Trì Tiểu Viên tiếp tục đi vứt rác, còn mình thì đi đến đó, nhẹ nhàng vỗ lên vai Ninh Tê: “Cháu có sao không?”

Cô không ngồi dậy mà chỉ quay đầu nhìn anh, gò má dán lên bàn đá, giống như không hề cảm thấy lạnh vậy. Giọng nói cũng khàn khàn, hỏi anh: “Chú có thuốc chữa đau dạ dày không, loại có hiệu quả nhanh ấy?”

“Đau như thế nào?”

“Không biết nữa… chắc là kiểu do đói lâu quá nên đau.”

“Cháu đứng lên trước đi, bên ngoài lạnh lắm.”

“Không đứng nổi, đau đầu quá.”

Ôn Lĩnh Viễn bèn nắm tay kéo cô dậy. Dưới chân cô lảo đảo, nhưng lại không ngã xuống bởi vì hai cánh tay đã được Ôn Lĩnh Viễn giữ lại rồi.

“Đau đầu à?”

Ninh Tê nhắm mắt lại, lắc đầu một cái, tránh khỏi tay anh rồi bước lên bậc thang dưới sự dìu đỡ hờ của anh.

Khi đi đến đại sảnh, cô nói: “Đừng để bà tôi nhìn thấy, bà sẽ lo lắng.”

Ôn Lĩnh Viễn liền dừng chân, đỡ cô quẹo sang phải. Đi qua tấm mành trúc màu xanh, lầu một là phòng phát thuốc, những chiếc tủ khóa bằng gỗ sơn đen đụng trần nhà, trên đó có dán những tấm nhãn màu đỏ được viết bằng bút lông.

Rẽ sang trái là chiếc cầu thang gỗ kéo dài lên đến tận lầu hai. Trên vách tường trắng giữa cầu thang có treo một bộ chữ cuồng thảo. Ninh Tê hé mắt nhìn, chỉ thấy trước mắt là một màu trắng lóa.

Tay cô run rẩy, tim cũng đập rất nhanh, cả người toát mồ hôi lạnh. Chỉ có hai cái cầu thang mà đi tốn sức vô cùng.

Lầu hai cũng được trang trí theo phong cách Trung Hoa, nhưng nó đã được pha trộn và kết hợp nên trông như thể đang ở nhà. Khi đi vào từ huyền quan sẽ nhìn thấy một chiếc ghế sofa da màu nâu ở ngay khúc quanh. Ninh Tê giống như được cứu, lập tức đá giày ra, đi tới ghế sofa nằm xuống.

Ôn Lĩnh Viễn để cửa khép hờ rồi đi xuống lầu.

Chiếc máy lọc nước trong phòng trà luôn có nước nóng 24/24, Ôn Lĩnh Viễn đang làm đầy đường glucose. Trì Tiểu Viên cầm kem cây quay lại, định nói với bà nội đang uống trà ở phía đối diện: “Ninh…”

Ôn Lĩnh Viễn lập tức ngăn cô ấy lại, dùng mắt ra hiệu.

Nhưng tai của bà nội vẫn còn rất nhạy: “Có phải Tê Tê đến rồi không?”

Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Ninh Tê gửi tin nhắn nói khoảng nửa tiếng nữa mới đến, nên bà cứ ngồi chờ một lát đi.” Sau đó dặn Trì Tiểu Viên chăm sóc bà.

Ôn Lĩnh Viễn đặt ly nước ấm lên chiếc bàn trà nhỏ rồi giơ tay chạm vào cánh tay Ninh Tê: “Uống đường glucose đi này.”

Ninh Tê nhổm dậy, không nói hai lời đã cầm ly nước lên, nhưng tay run nên suýt nước đã làm nước sánh ra ngoài. Nước có nhiệt độ vừa phải, sau khi cô uống một hơi cạn sạch mới phát hiện nó cực kỳ ngọt nên giờ cổ họng cũng ngây ngấy.

Nằm một hồi, cảm giác tim đập nhanh dần biến mất, nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng tách tách, cô bèn ngồi dậy. Bởi vì đang đi chân trần nên cô không bước vào sàn lát gạch men của phòng bếp mà chỉ đứng trên sàn gỗ ở ngoài cửa.

Ôn Lĩnh Viễn đang chiên trứng trên chảo, bỏ cà chua cắt lát và cá tuna đóng hộp lên miếng bánh mì nướng, lại lấy một miếng bánh khác đắp lên trên, lấy dao cắt thành hình tam giác, đặt lên dĩa sứ trắng rồi bưng lên. Động tác vô cùng nhuần nhuyễn và liền mạch.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, ống tay áo vén cao, ánh đèn chiếu lên màu da của cánh tay khiến nó có vẻ trắng mịn như ngọc. Màu da anh hơi sáng nhưng đường nét ngũ quan lại góc cạnh nên không hề có vẻ nữ tính, chỉ có điều khiến anh trông trẻ hơn tuổi thật nhiều thôi. Dường như không khác mấy so với lần đầu tiên cô gặp anh.

“Chú biết nấu cơm à?”

“Chỉ biết làm món này thôi.” Ngón tay Ôn Lĩnh Viễn chỉ vào bàn ăn, ý bảo cô qua đó ngồi.

Ninh Tê ngồi lên chiếc ghế gỗ, nhịp nhịp chân theo thói quen, cầm bánh lên cắn một miếng to. Những sợi tóc của cô rũ xuống làm ảnh hưởng đến việc ăn uống nên cô đặt nửa miếng bánh còn lại lên dĩa, móc một chiếc chun cột tóc trong túi ra buộc tóc đuôi ngựa rồi mới ăn tiếp.

Cô buộc tóc vừa nhanh vừa mạnh, tay nắm một chùm tóc, lần nào cũng kéo căng ra sau khiến da đầu cô đau nhói.

Ôn Lĩnh Viễn cười một tiếng: “Cháu chưa ăn tối à?”

“Cơm trưa còn không ăn nữa là.”

“Giảm cân à? Cháu không cần phải làm vậy đâu.”

“Từ đó đến giờ chưa bao giờ tôi giảm cân,” Ninh Tê cắn một miếng bánh, nói không rõ ràng: “Tại bị giáo viên giữ lại văn phòng.”

Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, giống như không tin. Cô nói: “Tôi gây rắc rối nên cô muốn tôi gọi ba đến đón. Nhưng chú biết rồi đó, ba tôi không liên lạc được.”

Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Chú Ôn, chú nói xem, ông ấy còn sống không?”

“Tôi có thể liên lạc thử giúp cháu.”

Ninh Tê ăn hết hai miếng bánh mì nướng rất nhanh, cảm thấy đã no rồi, cô vỗ bụng: “Tùy ông ấy đi, cho dù có về hay không thì ngày mai tôi cũng không định đến trường.”

“Tại sao?”

“Bởi vì không ai lo cho bà nội tôi cả.” Ninh Tê nhún vai.

Ôn Lĩnh Viễn hơi nhíu mày: “Nếu như cháu không vui vì lần trước tôi đã từ chối lời đề nghị của cháu…”

“Không có.” Ninh Tê ngắt lời anh, “Có lẽ chú không vẫn chưa hiểu tôi, từ trước đến nay tôi không bao giờ làm người khác phải khó xử.”

Trong phút chốc, sắc mặt của Ôn Lĩnh Viễn chợt trở nên lạnh nhạt.

Anh không chắc liệu có phải Ninh Tê đang dùng chút mánh khóe nhỏ không, muốn làm anh cảm thấy áy náy, nhưng không hề nghi ngờ rằng cô đã thành công. Thật ra nếu là người hiểu anh thì sẽ không dùng mánh khóe này với anh, bởi vì anh là kiểu người nói một mà không nói hai.

Có lẽ là bởi suy cho cùng cũng không chạm đến nguyên tắc của anh nên thỏa hiệp một lần cũng không sao, dẫu sao đây cũng là chuyện của con gái Ninh Trị Đông, lại còn là một cô bé chưa trưởng thành nên chăm sóc một chút cũng phải.

Vì vậy, Ôn Lĩnh Viễn nói: “Trước khi ba cháu về, ban ngày có để bà ở chỗ này của tôi, nhưng mà cháu phải đi học.”

Ninh Tê cười rộ lên, ánh đèn chợt lóe lên trong đôi mắt trong veo của cô, giống như một cái đuôi cá chép đỏ nhảy ra khỏi mặt nước rồi lại mau chóng biến mất: “Thành giao.”