Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ

Chương 5: Chương 5

Omega bị Bệ hạ đánh dấu đang đùa giỡn mình sao?

Trước mắt Đội trưởng đội Hộ Vệ tối sầm, giây phút này anh ta đã quyệt định được vị trí cho mộ của mình rồi.

Anh ta vội vàng châm trà, xin tha: "Tôi sai rồi, tôi không nên thử ngài, kỳ thật thân phận của tôi giống như ngài nghĩ, là tới để trợ giúp ngài mà.

Cầu lão đại giơ cao đánh khẽ phóng tôi một con ngựa, tôi về sau cũng không dám nữa."

Cố Thâm nhìn nhìn chén trà, lại nhìn nhìn anh ta: "Thân phận gì? Tôi nghĩ cái gì?"

Đội trưởng đội Hộ Vệ thấp giọng nói: "Tôi không phải người của Đoàn Tinh Đạo, mà là bên mới vừa cùng ngài đạt thành hợp tác."

Cố Thâm à một tiếng, lại nói: "Chuyện này có liên quan gì đến chủ đề chúng ta đang nói không?"

Đội trưởng đội Hộ Vệ bị y nói đến sửng sốt: "Không phải ngài đang tức giận tôi, nên mới để tôi cởi quần áo sao?"

Cố Thâm tươi cười thân thiện: "Đừng nháo, tại sao tôi phải tức giận.

Tôi để cậu cởi quần áo ý là muốn nói với cậu, cậu có một thân cơ bắp như vậy, tốt nhất là nên chăm chỉ làm việc, đừng có nhõng nhẽo vậy nữa."

Đội trưởng đội Hộ Vệ: "............"

Anh ta không tin! Rõ ràng vừa rồi không phải cái biểu tình này!! Đây là đang câu cá!!! ("câu cá" mà không phải "câu cá" nha mn)

Cố Thâm bưng cốc trả lên nhấp một ngụm, lại cười nói: "Không thì sao? Cậu suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ kêu cậu cởi quần áo để lên giường?"

Đội trưởng đội Hộ Vệ toát mồ hôi lạnh, vội vàng xua tay: "Không không không......!Tôi không có ý đó......"

Cố Thâm thấy anh ta phản ứng như vậy, ngược lại thấy hứng thú: "Tôi chỉ là thuận miệng nói, cậu sợ cái gì?"

Đội trưởng đội Hộ Vệ hoảng hốt nói: "Bởi vì ông chủ, ngài ấy......" Câu nói kế tiếp liền bị tiêu thất, Đội trưởng đội Hộ Vệ lấy lại tinh thần nghẹn nuốt trở về.

Cố Thâm cân nhắc một lát, chính mình suy nghĩ cẩn thận: "Bởi vì ông chủ của các cậu là một Omega, cho nên anh ta cấm các cậu đùa giỡn Omega khác?"

Đội trưởng đội Hộ Vệ đột nhiên trừng lớn đôi mắt, chấn kinh quá độ: "Cậu ——" cậu nói gì???

Cố Thâm đợi một hồi, thấy anh ta lần thứ hai im lặng, tự động nghĩ hướng tiếp theo: "Làm sao tôi biết được? Ngày đó tôi tới cửa hàng đặt đồ, hình như anh ta đang động dục, khắp nhà đều là mùi hương hoa hồng."

Đội trưởng đội Hộ Vệ: "......!Hả, hương hoa hồng sao?"

Cố Thâm: "Cậu không phải A trang B sao? Chẳng lẽ chưa ngửi thấy bao giờ?"

Tim Đội trưởng đội Hộ Vệ vẫn còn đang đập bình bịch, nuốt nuốt nước miếng, khô cằn nói: "Không phải, là do ngưỡng pheromone của ông chủ rất cao, mỗi lần bùng nổ chúng tôi đều phải trốn rất xa." Đây là sự thật, ngưỡng tin tức tố của bệ hạ cao thái quá, mỗi lần đến kỳ động dục đều hướng Alpha cùng Omega khác công kích, thực sự là quá nóng bỏng, từ khi 18 đến giờ chưa lần nào xứng đôi thành công.

Nếu không phải lần này đột nhiên bị y tra, bọn họ còn hoài nghi cả đời nay bệ hạ chỉ có thể cô độc.

Cố Thâm gật đầu, hiểu rõ: "Khó trách cái ngày động dục đó chỉ có một mình anh ta."

Không phải! Lúc ấy dưới ngăn tủ còn có hai người, một người là vị Omega có mùi hương hoa hồng chính chủ, còn một người nữa là tình nhân của vị Omega đó.

Chẳng qua là do mới sáng sớm tinh mơ y đã tới cửa, nên bọn họ chưa kịp dọn sạch thôi!!!

Nội tâm Đội trưởng đội Hộ Vệ rít gào, mặt ngoài còn phải cố giả bộ trấn định, ý đồ nói sang chuyện khác: "Sao cậu không có việc gì, có phải do cũng có ngưỡng pheromere rất cao hay không?"

Cố Thâm: "Chưa từng kiểm tra, không biết." Y dừng một chút, đột nhiên nhướng mày nói: "Phải thử một chút sao?"

"Không cần không cần." Đội trưởng đội Hộ Vệ té ngã lộn nhào chạy ra bên ngoài, "Tôi đi trước, ngài nhớ phải ăn cơm!!!!"

Kêu xong một chữ cuối cùng, người đã chạy xa 5 mét.

Cố Thâm cười ha ha, tựa như đồ lưu mạnh đang nhìn phụ nữ nhà lành hốt hoảng chạy trốn.

Còn Đội trưởng đội Hộ Vệ liền cảm thấy không tốt, anh ta không chỉ cười không nổi mà còn muốn khóc.

Ngồi xổm trong một góc, đem hết thảy mọi chuyện báo cáo lại cho bệ hạ, nước mắt chảy vào tim.

Xong rồi, bệ hạ biết rồi, kiểu gì cũng chặt đầu anh ta xuống đem đi đá cầu.

Phải biết, Alpha trong Kỳ Dịch Cảm rất dễ nổi giận còn không nói lý, đối với Omega đã bị chính mình đánh dấu rất có ý thức bảo hộ, hận không thể cột vào nhau càng dính càng tốt.

Lần đầu Bệ hạ đánh dấu lại gặp phải cảnh cách biệt bảy ngày, Kỳ Dịch Cảm này chính là hình thức địa ngục, nói tức giận liền tức giận, liền trước khi tiếp xúc Omega đều rất khó chịu, càng miễn bàn loại đùa giỡn này.

Càng nghĩ, Đội trưởng đội Hộ Vệ liền càng cảm thấy mình nên viết di chúc.

Cảm tạ công ơn dưỡng dục của cha mẹ, cũng dốc lòng tài bồi quốc gia, chiến hữu......

Trong lúc đang viết mở đầu, Quang não đột nhiên sáng lên, màn hình màu xanh nhảy lên, hiện ra hồi âm của bệ hạ.

Hai chữ to: Đã duyệt.

Đội trưởng đội Hộ Vệ ngừng thở kiên nhẫn chờ đợi.

Mười phút đi qua, gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Anh ta sống sót!!!

Đội trưởng đội Hộ Vệ ở bên ngoài thì không có chuyện gì nhưng trong lòng lại điên cuồng chúc mừng, mang theo vui sướng cảm thấy mỹ mãn trở về ngủ.

Kết quả ngày hôm sau, bệ hạ tự mình lại đây.

Hắn có thân hình cao lớn, mặc một thân tây trang màu đen tinh xảo phẳng phiu, chân dài eo thon, đem tỉ lệ dáng người bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, khí chất thì càng hơn xa những tinh tặc ở đây, như hạc trong bầy gà.

Đội trưởng đội Hộ Vệ nghẹn một hơi, hiểu ra.

Đây không phải là không thèm để ý, mà là đang chèn ép sự tự tin của anh ta xuống thôi.

Cố Thâm thấy hắn đến cũng vô cùng kinh ngạc, cho rằng có chuyện phải gặp mặt mới nói được, liền cố ý đem người vô phòng, "Có chuyện sao?"

"Có chút tin tức." Dáng người nam nhân ngồi thẳng, khi giơ tay uống trà, vải căng chặt phác họa ra hoàn mỹ vòng eo thon.

Cả người nhìn qua đặc biệt ngon mắt.

Cố Thâm nhìn người ta, lại nhìn nhìn chính mình, cảm thấy chính mình như một lão nhân gia thô ráp, chênh lệch không phải một chút

Thì ra đây mới là Omega chân chính!

Cố Thâm học được thêm kiến thức, thuận tiện chăm chú lắng nghe: "Tin tức gì?"

Yến Hàn thực vừa lòng ánh mắt của y, tâm tình tốt, lời nói cũng liền biến nhiều: "Cậu biết bối cảnh của Đoàn Tinh Đạo không?"

Cố Thâm đúng sự thật nói: "Biết một ít."

Đến bây giờ y vẫn còn đang giữ Quang não của thủ lĩnh tiền nhiệm, có được rất nhiều tin tức.

Tỷ như cái Đoàn Tinh Đạo này, dựa vào Vùng Xám mới đứng được 1 trong 3 thế lực lớn.

Cố Thâm: "Chẳng lẽ là mặt trên phái người tới?"

Yến Hàn: "Đúng.

Lão tam có biệt danh là thần giữ của, rất coi trọng tài nguyên của mình, hắn có thể mặc kệ ai thay thế thủ lĩnh, nhưng tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ người nào lấy lấy tài nguyên của hắn để nội đấu, không duyên không cớ sinh ra tiêu hao."

Nói cách khác, lão tam rất hiểu rõ thế lực trong Đoàn, vẫn luôn biết nơi này phát sinh chuyện gì, chỉ là không có nhúng tay.

Chỉ chờ đến khi bên ngoài nháo ra động tĩnh lớn, mới lập tức liên hợp tạo phản.

Cố Thâm chải chuốt xong tin tức, trầm ngâm nói: "Đêm nay tôi đi xem một chuyến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra nói, buổi tối ngày mai anh liền có thể kêu người đến dọn kho."

Yến Hàn nhìn chằm chằm y, ánh mắt thâm trầm: "Tự tin như vậy?"

Cố Thâm cười khiêm tốn: "Chuyện nhỏ mà thôi."

Yến Hàn: "Không bằng đêm nay tôi đi cùng cậu đi, cũng coi như dẫn đường."

Cố Thâm cảm thấy đây là do không tin tưởng, liền hào phóng nhận lời: "Có thể, chỉ cần anh đừng kéo chân sau."

Yến Hàn cười: "Chuyện nhỏ."

Chờ bọn họ bàn bạc xong, Cố Thâm liền kêu Đội trưởng đội hộ vệ tới, để anh ta kiếm chỗ nghỉ ngơi cho lão đại của mình.

Một là giành không gian cho bọn họ bàn chuyện, hai là y muốn nghỉ ngơi dành sức để buổi tối xuất kích.

Yến Hàn không có cự tuyệt, Đội trưởng đội Hộ Vệ càng không dám có dị nghị, căng thẳng thần kinh, không nói hai lời đem bệ hạ tới phòng gần Omega nhất, phòng cách vách.

Vừa vào cửa, Yến Hàn liền thu liễm thần sắc, lạnh lùng nói: "Cởi quần áo."

Đội trưởng đội Hộ Vệ: "............"

Anh ta muốn tự cứu lấy mình: "Ngài yên tâm, tối hôm qua tôi không cởi, Omega không thấy được."

Nhiệt độ trong không khí nháy mắt tăng cao, áp chế đến từ tin tức tố làm cho đội trưởng đội Hộ Vệ túng quẫn, thành thành thật thật cởi áo khoác.

Bên trong đồ tác chiến chính là cơ ngực, đội trưởng đội hộ vệ tòng quân nhiều năm, dưới cường độ huấn luyện cao làm cho cơ bắp rõ ràng, nhìn qua liền rất có sức bật.

Yến Hàn mang theo ánh mắt bắt bẻ nhìn sang, khoa trương, đẹp chứ không xài được, so ra kém hắn!

Yến Hàn đơn phương khiêu chiến thành công, rốt cuộc vừa lòng, vẫy vẫy tay, ý bảo anh ta có thể lăn.

Đội trưởng đội Hộ Vệ: "......"

Được rồi.

Đội trưởng đội Hộ Vệ không dám so đo với bệ hạ đang trong kỳ dịch cảm, mặc áo khoác vào, vội vàng lăn xa.

Vừa lúc ra cửa liền gặp tên chân chó đang hướng bên này đi tới, đôi tay cất vào trong túi, chậm rì rì bước tới, tự nhiên mang theo vài phần kiêu ngạo.

Đội trưởng đội Hộ Vệ ngăn cậu ta: "Lão đại đang nghỉ ngơi, không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy."

Hiện tại hai người là quan hệ cạnh tranh, gã chân chó mới không tin hắn, cười như không cười nói: "Mày chỉ đưa cơm có mấy lần, không biết mỗi ngày lão đại đều sẽ đi ra ngoài sao?"

Đội trưởng đội Hộ Vệ học theo biểu tình của cậu ta: "Cậu cũng mới đi theo có 2 ngày, thật sự cho rằng mình rất hiểu lão đại sao? Hôm nay lão đại mới tiếp khách xong nên rất mệt, bây giờ cậu đi qua quấy rầy, nếu bị đánh cũng đừng có trách tôi không có nhắc nhở."

Nói xong liền đi tới bên cạnh làm ra tư thế mời.

Gã chân chó nhíu mày, quét mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng, lại bất động thanh sắc liếc nhìn sang phòng cách vách, rốt cuộc rời đi.

Nhưng cậu ta vẫn không cam lòng, buổi tối lại tới đưa cơm.

Đội trưởng đội Hộ Vệ cười lạnh, lấy ra tuyệt chiêu 3 lần ngài ăn không ra, ngay trước mặt cậu ta quang minh chính đại tiến vào phòng.

—— Chỗ tốt khi công khai thân phận là, anh ta nhanh chóng thượng vị, thành công thế chỗ gã chân chó, trở thành hồng nhân bên người lão đại.

Cũng coi như là hoàn thành mệnh lệnh của bệ hạ giao.

Gã chân chó chỉ có thể khe khẽ mở hé cửa nhìn 2 đạo thân ảnh bên trong, nhăn nhăn mày, đứng tại chỗ không động.

Cậu ta muốn tiếp xúc với người trong phòng, nhưng đội trưởng đội Hộ Vệ không cho cậu ta cơ hội.

Như gà mẹ đang bảo vệ gà con khỏi diều hâu, xòe cánh xua đuổi cậu ta, thậm chí còn lấy lý do lo lắng cậu ta lợi dụng sơ hở , lôi kéo cậu ta cùng nhau trở về khu nghỉ ngơi, cả đêm nhìn chằm chằm, toàn thân đều để lộ ra hơi thở đừng hòng lay động được địa vị của ta.

Khóe miệng gã chân chó giật giật, xoay người, thật sự không muốn thấy cái mặt ngu xuẩn này nữa.

Trong lòng cậu ta tính toán xem những hành vi mấy ngày nay của Cố Thâm, ngoại trừ đi dạo phố mua Quang não ra thì không có hành vi nào khác lạ.

Vậy từ đâu chạy ra khách?

Chẳng lẽ là người của đế quốc? Bọn họ tới Vùng Xám làm gì?

Do biết được tin tức quá ít, cho nên gã chân chó cũng không biết được bí mật đằng sau, quyết định chờ đến khi mọi người đều đi ngủ, lặng lẽ rời đi xem xét.

Bên kia, Cố Thâm cùng Yến Hàn mới vừa kết thúc bữa tối.

Nhìn thời gian, hai người liếc nhau, đọc hiểu ý tưởng của nhau.

Cố Thâm: "Đi?"

Yến Hàn: "Đi."

Hai người cùng đứng dậy, dọc theo cửa sổ nhảy ra ngoài, đi vào bóng tối.

Gió lạnh từ từ thổi qua, đêm khuya nhưng tại Đoàn Tinh Đạo vẫn sáng đèn, tùy ý nhìn liền thấy người máy xếp hàng đi tuần tra.

Chúng nó rà quét 360° không góc chết, đỉnh đầu còn có đèn cảnh báo màu đỏ thỉnh thoảng lập lòe ánh sáng, giống như có thể tùy thời vang lên tiếng cảnh báo.

Phòng vệ của Đoàn Tinh Đạo có thể nói rất tốt, nếu đột ngột có người xông vào cũng không lo phản ứng không kịp.

Nhưng từ khi Cố Thâm thượng vị, y vẫn luôn phủi tay không quản, tâm tư mọi người ở đây cũng rất linh hoạt, cả ngày đều nghĩ cách để thượng vị, không thì cũng làm cách nào để lấy được chỗ tốt, căn bản không có tinh lực để ý canh phòng.

Cũng không phải không sợ chết, không sợ phiền, mà do bọn họ trốn rất xa, có lẽ đều nghĩ đời người ai biết trước được, khi nào có chuyện thì lại chạy ra chúc mừng vị thủ lĩnh mới, rất hiện thực.

Khi Cố Thâm cùng Yến Hàn đi ngang qua, vừa lúc gặp được nhóm gan lớn, đang nỗ lực kéo bè kéo cánh, hứa hẹn chỗ tốt.

"Tôi cảm thấy đã nói rất rõ ràng, hiện tại tôi là Alpha có địa vị cao nhất có Vùng Xám, người đi theo tôi cũng không ít, chỉ cần các cậu duy trì tôi, chờ đến khi tôi thượng vị còn sợ thiếu sao?"

"Đừng thấy tên bệnh kia nói dễ nghe, kỳ thực hắn rất độc ác, mỗi lần ra ngoài đều hận không thể đem hết chỗ tốt ôm về cho mình, sao có thể cho các cậu nhiều chỗ tốt như vậy, thử động vào đồ của hắn xem hắn còn dám nói vậy nữa không."

"Còn Phó đoàn trưởng? A, hắn chỉ là một tên bị ức hiếp vừa xoay người mà thôi.

Tôi nói này, cá mặn cho dù có xoay người thì vẫn chỉ là cá mạn mà thôi, có một số người đã ở vị trí nào thì cũng chỉ có thể ở vị trí ấy, các cậu đừng bị hắn lừa."

Nói vậy thì vị dũng sĩ này có xuất thân rất cao, trong giọng nói không hề che đậy sự cao ngạo.

Rồi cũng không thể che giấu được sự tham lam, muốn bức thiết mượn nhân tâm.

Cố Thâm nghe xong chuyện đào góc tường, lúc gần xa liền sâu kín thở dài: "Ban đầu tôi còn cho rằng họ kiêng kị tôi nên chỉ đang quan sát không có động thủ, náo loạn nửa ngày nguyên lai là bởi vì đoạt ích lợi."

Giống như không cần chuẩn bị, chỉ cần chạy tới là có thể thành công đánh bại y, căn bản là không để y vào mắt.

Yến Hàn nhàn nhạt nói: "Bởi vì điều kiện thân thể Omega bẩm sinh đã yếu đuối, cho nên ở một số phương diện nào đó liền ấn định hình tượng, cho nên nhiều ít sẽ bị kỳ thị, không cần để ý."

Cố Thâm: "Anh có kinh nghiệm như vậy, có phải đã gặp không ít đúng không?"

Yến Hàn: "Ừ."

Cố Thâm: "Vất vả rồi."

Yến Hàn: "......"

Hắn nhịn, im lặng coi như chấp nhận, cũng khuyên nhủ: "Cũng không đến nỗi, có đôi khi chúng ta còn có thể chiếm trước tiên cơ, đánh địch nhân một cái trở tay không kịp."

Cố Thâm: "Anh nói đúng."

Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, chậm rãi bước đi, nếu không phải lộ tuyến quá kỳ lạ, thì có thể coi như ra cửa tản bộ.

Bọn họ dựa theo bản đồ của thủ lĩnh tiền nhiệm thực mau đến được kho vũ khí.

Có thể thấy nơi này canh phòng càng thêm chặt chẽ, có lẽ những người đó cũng biết vũ khí rất quan trọng, cho nên cơ hồ mỗi tiểu bang đều phái người tới, kết hợp với sự rà soát của người máy cơ hồ rất kín kẽ, rất có ý tứ ai cũng đừng nghĩ đi vào.

Yến Hàn trêu chọc nói: "Ngày mai còn được không?"

Cố Thâm quan sát một lát, ra vẻ trầm ngâm: "Chuyện nhỏ mà thôi."

Yến Hàn: "Tôi đây liền chờ tin tốt của cậu."

Cố Thâm: "Chờ chút, trước đem thủ hạ của cậu cho tôi mượn dùng một lát."

Trong nháy mắt khéo miệng của Yến Hàn liền mím thành đường thẳng: "Giải Phồn? Cậu muốn hắn làm gì?"

Cố Thâm: "Thân phận của cậu ta có thể giúp tôi một cái đại ân."

Yến Hàn: "Là chuyện hắn tranh sủng, trong mắt các tiểu bang phái đều thấy rõ, căn bản không thể dùng để ly gián."

Cố Thâm kinh ngạc đối phương có thể thấy rõ ý tưởng của y, nhàn nhạt cười nói: "Quản dùng được hay không làm gì, thử mới biết được."

Yến Hàn nhìn chằm chằm y hai giây, thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Được."

......

Ở khu nghỉ ngơi xa xa, đội trưởng đội hộ vệ hắt xì một tiếng, sau lưng mạc danh thấy rét run.

Anh ta xoa xoa cái mũi, quét mắt nhìn về tên chân chó đang đưa lưng về phía anh ta giống như đang ngủ say, suy đoán có phải đối phương đang lén chửi anh ta trong lòng.

Hẳn là sắp nhịn không được.

Hay là mình cứ giả bộ đang ngủ say, sau đó làm hoàng tước ở phía sau, đi theo sau lưng xem cậu ta muốn làm gì?

Đang do dự, quang não trên trên cổ tay đột nhiên chấn động hai tiếng, trước sau tiến vào hai tin tức.

Một cái là của bệ hạ: "Làm theo lời em ấy."

Một cái là của Omega: "Ngày mai giúp tôi làm một chuyện."

Đội trưởng đội Hộ Vệ nhận được mệnh lệnh tự nhiên chấp hành, nháy mắt vứt lại ý tưởng làm hoàng tước, xoay chuyển tròng mắt, bắt đầu chơi game.

Chân chó: "......"

Đệt, người này bị ngốc sao? Đến giờ này còn chưa chịu đi ngủ, rồi hôm sau phải làm sao?? Sẽ không sợ được cái này mất cái khác sao???

Lần đầu tiên gã chân chó muốn đánh người đến vậy, âm thầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, còn phải chịu đựng âm thanh phát ra từ trò chơi của đối phương.

Cậu ta cảm thấy chẳng bằng đi ngủ cho rồi, vừa lúc hôm sau có thể nhân lúc hắn ngủ đến giành trước.

Nghĩ như vậy, gã chân chó liền đi ngủ.

Sáng sớm ngày mai, nhìn người còn đang ngủ đến ngã trái ngã phải, cười lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Gã chân chó hướng phòng Cố Thâm đi tới, vừa lúc gặp y đang cùng khách nhân đi ra ngoài.

Gương mặt này thật quen thuộc, nhớ không rõ lắm nhưng là có ấn tượng.

Gã chân chó bất động thanh sắc đánh giá một vòng, vẫy tay nói: "Hôm nay ngài vẫn ra cửa sao? Tôi mở chiến hạm cho ngài nha."

Người thanh niên nhìn chung quanh rồi lại nhìn cậu ta, thần sắc lộ ra vài phần kỳ lạ, nhưng cũng không cự tuyệt: "Đi."

Ba người một hàng rời đi Đoàn Tinh Đạo.

Đội trưởng đội hộ vệ đang ngủ say theo sát đứng dậy, hướng kho vũ khú đi tới.

Anh ta am hiểu nhất là vẻ mặt của tiểu nhân dắc ý, đi tới liền nâng cằm lên nói: "Tôi phụng mệnh tới lấy hai khẩu súng."

Những người khác chỉ cười nhạo, ai đang làm gì thì tiếp tục làm cái đó, căn bản không để ý tới anh ta.

Còn có người trào phúng nói: "Nếu cậu biết mật mã, sao không tự vào mà lấy?"

Đội trưởng đội Hộ Vệ vênh mặt hất hàm sai khiến, hận không thể dùng lỗ mũi xem người: "Tôi không biết mật mã đó rồi sao, tôi muốn mấy người tự mình đi lấy cho tôi.

Đúng vậy là cậu, còn có cậu nữa, hai người cùng đi vào lấy cho tôi, nhanh lên."

Hai người cười lớn một tiếng, chuẩn bị đứng lên hoạt động chân tay giáo huấn tên Beta không biết trời cao đất dày này, kết quả đối phương trực tiếp lấy súng ra: "Có đi hay không?"

Tên Alpha tóc vàng bị chỉ vào liền tức đến xù lông, cả giận nói: "Mày dám!"

Đội trưởng đội Hộ Vệ trực tiếp bắn trúng ly nước của hắn, cười lạnh nói: "Mày cãi lệnh của lão đại, tao có quền bắn bỏ."

Alpha tóc vàng càng tức giận hơn, vừa mới chuẩn bị rút súng đột nhiên bị người bên cạnh túm lại.

Bây giờ Đoàn Tinh Đạo rất loạn, các thành viên thì chia bè kéo cánh, nếu làm chim đầu đàn đi xung đột với thủ lĩnh, hiển nhiên không có lời.

Thấy đối phương nhịn, thần sắc đội trưởng đội Hộ Vệ càng thêm đắc ý, tiến lên nhập mật mã mở kho vũ khí.

—— "Cậu có thể xâm nhập vào hệ thống phòng ngự của kho vũ khí không?

—— "Sau khi có mật mã, tốt nhất là đem một phương đi vào, cố gắng ly gián bọn họ với các bên khác."

Cửa kho vũ khí từ từ đóng lại, đội trưởng đội hộ vệ ngẩng đầu nhìn về phía 2 người khác, thần sắc thay đổi: "Nói với thủ lĩnh của mấy cậu, kho vũ khí đã bị một nhóm khác để ý, có lẽ đêm nay sẽ hành động, các cậu chú ý một chút." Nói xong liền đi chọn súng.

Tên Alpha tóc vàng sửng sốt mấy giây, cười nhạo nói: "Chơi kế ly gián? Ai chẳng biết mày là người bên cạnh thủ lĩnh, mày cảm thấy chúng tao sẽ tin sao?"

Đội trưởng đội Hộ Vệ nhướng mày hỏi lại: "Cậu biết tại sao tôi phải quy phục không? Cậu không nghĩ tới, nếu tôi không phải là người của bên các cậu, thế người cùng tôi tranh kia là người của ai sao?"

Anh ta ước lượng súng trong tay, nói: "Bây giờ tôi đã biết mật mã liền có thể tùy tiện tiến vào kho vũ khí, vậy mấy người đoán xem nếu vị kia trở thành người thân cận thì sẽ được bao nhiêu chỗ tốt?"

Cảm thấy nói cũng kha khá rồi, đội trưởng đội hộ vệ liền bày ra thái độ không kiên nhẫn, hừ lạnh nói: "Tôi ấy, chỉ là không quen nhìn tên chân chó kia, còn các cậu tin hay không thì tùy, cùng lắm thì tôi lại đầu nhập vào người khác."

Nói xong xách liền xách súng lên, không chút do dự rời đi.

"Chờ một chút, chúng tôi biết rồi, tôi sẽ thông báo với lão đại ngay." Chẳng sợ không tin, đối phương cũng phải ổn định anh ta trước đã, một bên phát tin tức một bên nói: "Nhìn dáng vẻ của cậu cũng không biết được cụ thể là theo phương nào, cậu không sợ bị bọn họ ra tay luôn sao?"

"Cho nên mới chọn mấy người." đội trưởng đội Hộ Vệ ý vị thâm trường nói: "Dù sao thì trước đây các cậu là người ít tiếp xúc với kho vũ khí nhất."

—— "Những người có xuất thân từa tầng cuối, phần lớn đều là kẻ đa nghi sẽ không tin tưởng hai bên khác, có thể lợi dụng điểm này nói đến thì ngưng." Cửa kho vũ khi từ từ mở ra, ánh mặt trời tiến thẳng vào, sáng đến nỗi đội trưởng đội hộ vệ phải híp mắt lại, dừng khoảng 2s mới bày ra biểu tình kiêu ngạo rồi rời đi.

Biểu tình của anh ta điều chỉnh đến quá mức, làm cho những người khác đang nhìn chằm chằm vào kho vũ khí xem đến rõ ràng, trong lòng càng thêm cảnh giác cùng hoài nghi.

Chờ khi hai người làm bộ nhẫn nhục trở về, liền cảm giác có chút ánh mắt không thích hợp.

Trong lòng hai người cảm thấy rùng minh, chẳng lẽ bọn họ đã bị lộ?

Mặt ngoài thoạt nhìn hết thảy bình thường, kỳ thật sau lưng sóng ngầm kích động, không đến một buổi trưa, tất cả mọi người đã biết tin tức đêm nay có người động thủ với kho vũ khí.

Thậm chí bởi vì có người cố ý xen vào để bôi đen mà càng truyền càng lung tung rồi loạn, thậm chí còn đã định ra được kế hoạch để vu hãm.

Đội trưởng đội Hộ Vệ chặt chẽ quan sát hướng phát triển, sau đó vui vui vẻ vẻ đi phục mệnh.

Bệ hạ chỉ trả lời: "Ha hả."

Đội trưởng đội Hộ Vệ: "?"

Lần này lại vì chuyện gì mà tức giận nữa vậy???

Đội trưởng đội hộ vệ đang vui vẻ liền bị đánh rớt mất cảm xúc, vẻ mặt khi đi tìm Cố Thầm liền vô cùng u ám, thậm chí không cần diễn cũng có thể thành công lừa gạt gã chân chó.

Cố Thâm khen anh ta: "Làm tốt lắm, báo với ông chủ của cậu, đêm nay đúng giờ dọn hàng."

Đội trưởng đội Hộ Vệ ngẫm lại vẻ mặt lãnh khốc của bệ hạ, uyển chuyển nói: "Không phải ngài cũng có phương thức liên lạc sao?"

Cố Thâm hỏi lại: "Cậu không có?"

Đội trưởng đội Hộ Vệ: "Có......"

Cố Thâm: "Vậy đi đi."

Đội trưởng đội Hộ Vệ: Hu hu .

......

Tới chạng vạng, Cố Thâm ra cửa trước giờ hẹn.

Trên đường có thể thấy người máy vẫn tuần tra như mọi ngày, chỉ là nhân lực phòng thủ ngày càng yếu, không thể so được với đêm qua.

Đoàn Tinh Đạo đã rối loạn, nhân tâm cũng loạn rồi.

Bọn họ trời sinh đa nghi không có cái gì gọi là tin tưởng hay không tin tưởng, đều vì để an tâm mà phái nhân lực theo sát các phương còn lại.

Trong tối ngoài sáng đều có người canh giữ gần kho vũ khí.

Cố Thâm nghĩ nghĩ, liền biến thành đại thụ, di chuyển trên mặt đất.

Người máy:???

Bọn nó theo bản năng rà quét thấy có vật đang chuyển động, nhưng tra nữa ngày vẫn không thấy có dấu hiệu sinh mệnh, chỉ có thể mờ mịt đứng ở tại chỗ, nhìn đại thụ đi xa.

Cố Thâm bằng vào nguyên hình thành công lẫn vào vòng trong, cẩn thận quan sát xem phương nào chuẩn bị vũ trang đầy đủ, liền ẩn nấp sau lưng bọn họ, dùng rễ cây kéo người vứt sang sau lưng hai nhóm khác.

Tam phương nhân mã: "......"

Tôi nói tôi bị vứt sang đây mấy người sẽ tin sao?

Tao tin mày mới có quỷ á, các anh em đừng để bị hắn lừa, chúng ta lên!!!

A nhóm người trong lời đồn đã ra mặt, chúng ta lên a a a a a!

Ngay khi phát súng đầu tiên nổ ra, toàn bộ hiện trường liền lâm vào cảnh hỗn loạn.

Cố Thâm trang bị cho mình một kết giới để phòng tránh đạn lạc, lặng lẽ không tiếng động di dời qua.....!

Khi Yến Hàn theo thời gian trong ước định đi tới, đã thấy Cố Thâm đang ngồi xổm tại chỗ ít người, trong tay cầm một thanh chủy thủ cắt vách tường kho vũ khí.

Theo lý thuyết, lấy độ cứng cùng độ sắc bén của chủy thủ, là vô pháp đâm thủng vách tường.

Nhưng khi thanh chùy thủ này ở trong tay đối phương, thì vách tường lại giống như đậu hũ, cắt rất dễ dàng.

Yến Hàn đang nhìn đột nhiên nghe thấy một tiếng vang nhỏ.

Lạch cạch ——

Một quả trái cây trong suốt to bằng bàn tay rớt dưới góc áo của người thanh niên, ục ục lăn đến mũi chân hắn..