Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 15

Hahahaha, có hơn 700 đồng vàng rồi!

Lúc này Đường Tư Kỳ đã mệt gần chết, nhưng trong lòng lại vui đến nở hoa, nếu như không phải người xung quanh quá nhiều thì cô đã hét ầm lên rồi.

Cuối cùng cũng có thể ôm bảng vẽ điện tử mà cô mơ ước về nhà rồi!

Đường Tư Kỳ gần như chạy bước nhỏ cả quãng đường đến trung tâm thương mại gần phố đi bộ Nam Kinh, cô không muốn trì hoãn một giây nào, chỉ khi mua được bảng vẽ điện tử, ôm vào trong lòng thì cô mới có cảm giác chân thật!

Cô vừa chạy chậm, vừa đổi sản phẩm trong Cửa hàng của hệ thống.

Lúc này...

Ở nơi cách hơn 100km, Đường Duệ Thanh nhìn lượng vận động trong Wechat, số lượng bước đi của người nào đó tăng không ngừng, ông xoa xoa mồ hôi trên trán, thở hồng hộc, có hơi không cam lòng ấn like cho con gái, bất đắc dĩ đi về nhà.

Ngày hôm nay ông đưa vợ đi tham gia đoàn du lịch nên mới bắt đầu muộn, không ngờ đứa con gái luôn ru rú ở nhà lại bạo phát, đã đi được 25.000 bước, số bước đi vẫn còn đang tăng.

Đường Duệ Thanh nghĩ, hừ, ngày mai bắt đầu sớm, ông không tin mình trị không nổi con nhóc này.

Đường Tư Kỳ không biết gì về chuyện này, cô đi tới cửa hàng bán bảng vẽ điện tử mà cô mơ ước, dùng thử một lúc, a…đây chính là cảm giác mượt mà mà cô mong muốn!

Cảm giác này, độ nhạy này, chính là cảm giác cô tha thiết mơ ước mà!

Bảng vẽ điện tử lúc trước cô dùng mua mất hơn 100 tệ, hơn nữa còn là hàng secondhand mua trên Xianyu, lần này từ 100 tệ nhảy vọt đến 2.800 tệ, làm cho cô có cảm giác như ná bắn chim tiến hóa thành pháo.

"Bảng vẽ điện tử này là mẫu mới ra của chúng tôi, công năng vô cùng mạnh, bạn còn có thể thiết lập phím tắt, ví dụ như copy, paste hay delete, rất nhiều họa sĩ chuyên nghiệp đều dùng loại bảng vẽ điện tử này."

Đường Tư Kỳ cười si mê, nói: "Được, tôi lấy loại này, thanh toán đi."

Nhân viên cửa hàng nở nụ cười ân cần, không ngờ sắp nghỉ làm rồi còn bán thêm được một đơn! Lại tăng KPI rồi.

Nhân viên cửa hàng càng thêm nhiệt tình, còn tặng cô vài cái ruột bút làm món quà nhỏ.

Đường Tư Kỳ vô cùng hài lòng, phải biết rằng mấy cái ruột bút được tặng này giá khá cao, một cái hơn 10 tệ.

Tuy không bao nhiêu nhưng vẫn có thể tiết kiệm ít tiền.

Đường Tư Kỳ cầm túi mua sắm, vui vẻ về nhà.

Từ Thiên Ngưng vừa dỗ con trai ngủ, lo lắng nhìn đồng hồ, đang định gọi điện thoại cho Đường Tư Kỳ thì thấy cô trở về.

"Thiên Ngưng, chị xem em mua gì này?"

"Cái gì thế?"

Từ Thiên Ngưng nhận hộp, vẻ mặt nghi hoặc: "Bánh trôi à?"

Đường Tư Kỳ gật đầu: "Đúng thế, hôm nay em có việc đến cửa Ngô Tùng, đi ngang qua một hàng bán bánh trôi Bảo Sơn, hàng này buôn bán rất đắt khách, nhiều người xếp hàng lắm. Sáng mai chị nấu cho Lạc Tuấn Bảo nếm thử."

Từ Thiên Ngưng gật đầu, vừa cất bánh trôi vào tủ lạnh vừa nói: "Vậy chị cũng nấu cả phần của em luôn nhé?"

"Không cần, đây là em mua cho hai người, sáng mai cũng không cần chuẩn bị đồ ăn cho em, có lẽ em phải ra ngoài check in nữa."

Từ Thiên Ngưng "à" một tiếng, không nhịn được hỏi: "Tư Kỳ, dạo này em bận gì thế, cảm giác cả ngày em đều ở bên ngoài, đến Tuấn Bảo cũng rất hiếu kỳ."

Đường Tư Kỳ cười nói: "Dạo này công việc của em yêu cầu phải thường xuyên ra ngoài, đến một vài địa điểm ăn ngon, chơi vui ở Thượng Hải, sau đó về viết review và vẽ tranh."

Cô nói vậy là Từ Thiên Ngưng hiểu, không lo lắng nữa.

Chẳng trách Đường Tư Kỳ thường mang vài món ăn ngon về, có lẽ đó cũng là một phần công việc.

"Em cũng đừng khiến bản thân mệt mỏi, nghỉ sớm đi. Chị đi ngủ trước đây." Từ Thiên Ngưng tuy chỉ làm buôn bán nhỏ nhưng cô phải chăm sóc con, sáng sớm còn phải đi nhập hàng, không thể ngủ quá muộn.

Đường Tư Kỳ trở về phòng, vui vẻ đổi bảng vẽ điện tử mới mua, mà cái cũ cô dùng khi trước cô cũng không nỡ vứt bỏ.

Cô mở điện thoại, vào Xianyu, chụp tấm ảnh, đăng lên bán với giá 20 tệ, không bao gồm phí vận chuyển.

Tuy giá rất rẻ, nhưng nhất định có thể đến tay người cần nó.

Sau khi đổi bảng vẽ điện tử mới, Đường Tư Kỳ ngứa tay, trước tiên bắt tay vào vẽ cửa hàng bánh trôi Bảo Sơn.

Bánh trôi chibi vừa tròn vừa đáng yêu, kiểu tranh minh họa phong cách hoạt hình này rất dễ vẽ, cô mất không đến nửa tiếng là xong.

Cô thuận tiện đăng review về tháp hải đăng cửa Ngô Tùng và cửa hàng bánh trôi Bảo Sơn lên rồi mới tắt đèn ngủ.

Đường Tư Kỳ ngủ thẳng một giấc tới 10 giờ sáng mới dậy.

Sau đó cô lại nằm tiếp tới 11 giờ mới rời giường.

A…Ngủ nướng thật là thoải mái!

Đường Tư Kỳ liếc nhìn thời gian sống còn lại, còn 93 giờ, cũng chính là trong vòng 3, 4 ngày tiếp theo cô không làm gì thì cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Thực sự là quá thoải mái!

Nói vậy thì hôm nay có thể không check in, dù gì thì bảng vẽ điện tử đã tới tay rồi.

Đường Tư Kỳ vươn vai rồi mới chậm rì rì rời giường, cứ dậy muộn, mạng sống còn không có nguy cơ là cô lại không muốn ra ngoài.

Không muốn ra ngoài, vậy thì mặt cũng lười rửa.

Cô ngồi trên sofa, mở TV, theo thói quen lấy điện thoại ra gọi thức ăn ngoài, ngày hôm nay ăn gì thì tốt đây?

Cô lướt lên lướt xuống mấy hàng cô thường ăn mà vẫn không tìm được đồ muốn ăn.

Nhưng bụng cô réo rồi...

Đường Tư Kỳ thở dài, những ngày chạy bên ngoài check in đã làm miệng cô trở nên kén chọn rồi.

Giờ đây nhìn thức ăn ngoài nghìn bài một điệu, vậy mà lại không thèm ăn chút nào...

Đường Tư Kỳ ngửa mặt lên trời thở dài, lẽ nào đây chính là từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu xuống nghèo mới khó sao?

Quỷ nghèo như cô cũng có lúc nói được câu này, thật là không có thiên lý mà.

Đường Tư Kỳ không cam lòng đi rửa mặt, chỉnh trang bản thân chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này điện thoại kêu, cô mở ra xem, có người nhắn cho cô trên app Xianyu.

"Em muốn mua bảng vẽ điện tử này, có thể gặp mặt giao dịch không? Em cũng ở khu Hoàng Phổ."

"Có thể."

Đường Tư Kỳ gửi định vị của mình qua.

Đối phương nhanh chóng trả lời: "Vậy chúng ta gặp ở hàng tiểu long bao đi."

Đường Tư Kỳ: "... Được."

Cô nhìn định vị đối phương gửi, không ngờ nơi hẹn chính là hàng tiểu long bao dưới chỗ cô ở, thực sự quá khéo, cô cũng đang định đến hàng đó ăn tiểu long bao, trước đó ăn một lần rồi vẫn nhớ mãi không quên.

Hắc!

Hôm nay hàng tiểu long bao buôn bán rất tốt, đây là hàng bán đồ ăn sáng, giờ đã sắp đến lúc ăn trưa mà người xếp hàng vẫn còn rất nhiều.

Đường Tư Kỳ đang xếp hàng thì người mua đến, đối phương một cô gái nhìn rất đáng yêu, ăn mặc như sinh viên.

"Em chào chị, chị cũng đang xếp hàng ạ, haha, hàng này thật sự rất ổn!" Cô bé cười nói.

"Trước đây em cũng tới đây rồi hả?" Đường Tư Kỳ hỏi.

"Không ạ, tối qua em lướt đến một bài đăng, chủ post cực lực đề cử cửa hàng này nên em đến thử xem sao."

Đường Tư Kỳ: "..."

Không nghĩ tới, không nghĩ tới cô lại đụng phải dân Dianping ở Xianyu.

Đương nhiên…cô không hề muốn ngã ngựa.

Hai người xếp hàng, sau khi mua thì ngồi cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện.

Cô gái vừa ăn vừa kể: "Thật ra em nhìn thấy bài đăng đấy rồi mới muốn học vẽ."

Đường Tư Kỳ: "Hả? Sao lại thế?"

Nữ sinh không trả lời vội mà ăn hết cái bánh trước.

"Oa, ăn thật ngon! Tiểu long bao này tuyệt vời! Quả nhiên đúng y như trong bài đăng nói, nước bên trong rất đậm vị!"

Đường Tư Kỳ không nhịn được cười, nữ sinh này thật đáng yêu, nếu như cô bé biết mình được bài đăng của cô giới thiệu tới đây thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Bây giờ cô gái mới cất tiếng: "Chủ post đó thật sự rất lợi hại, cô ấy hay đi thử những món ăn ngon ở Thượng Hải, còn vẽ thành tranh đăng lên mạng, em thấy không chỉ biết vẽ là chuyện rất thú vị mà cô ấy còn có thể đi trải nghiệm nhiều nơi ăn ngon chơi vui, cuộc sống như vậy rất tuyệt vời! Vậy nên em cũng muốn học vẽ, tương lai sẽ trở thành họa sĩ, có cuộc sống tự do giống như chủ post, được vậy thì thật tốt."

Đường Tư Kỳ được khen mà đỏ cả mặt, cô nhớ lại sinh hoạt của bản thân trước đây...

Cô cũng chỉ là một họa sĩ tầng chót cả ngày ở nhà mà thôi, sinh hoạt không hề thú vị như em ấy nói.

Có điều trước đây ở trong nhà cũng rất vui, chỉ là thật sự không thường ra ngoài, không khỏe mạnh như bây giờ mà thôi.

"Chị bán bảng vẽ điện tử vì không định vẽ nữa ạ?" Cô bé nhận ra mình nói về chủ post đó quá nhiều, sợ đối phương thấy tẻ nhạt nên cất tiếng hỏi.

Đường Tư Kỳ cười: "Không phải, chị vẫn sẽ kiên trì vẽ tranh, chị mua cái mới nên không dùng cái này nữa."

"Thật tốt, vậy thì trình độ của chị nhất định rất giỏi, nếu sau này em có vấn đề gì không biết thì có thể hỏi chị không ạ?"

Đường Tư Kỳ gật đầu: "Có thể, có vấn đề gì thì cứ hỏi chị."

Hai người thêm Wechat của nhau, Đường Tư Kỳ ăn xong tiểu long bao, đến Quảng trường Nhân Dân dạo một vòng liền về nhà.

Hôm nay Cửa hàng Đồng vàng không khuyến mãi thứ gì, vậy nên Đường Tư Kỳ liền an tâm chờ ở nhà.

Hôm qua mới mới mua bảng vẽ điện tử, cô vẫn còn đang trong giai đoạn mới mẻ, thế là không muốn đi đâu, chỉ muốn dùng nó luyện tập.

Việc luyện cơ sở thật vững vẫn luôn bị trì hoãn cuối cùng cũng được thực hiện.

Trước đây Đậu Mễ có gửi cho cô video giáo trình hướng dẫn tập vẽ trên bảng vẽ điện tử, Đường Tư Kỳ mở video ra, cẩn thận luyện tập đường nét và độ khống chế bút theo hướng dẫn.

Cô còn nhân tiện gửi cho em gái mới quen hôm nay, tên là Nhạc Khả Khả.

Nhạc Khả Khả mua bảng vẽ điện tử xong, sau khi về đến nhà cũng bắt đầu nghiên cứu mày mò, đang lúc đầu óc mơ hồ, băn khoăn không biết có nên hỏi chị gái mới quen hôm nay không thì bỗng phát hiện đối phương chủ động liên hệ với cô.

Tư Kỳ: “Khả Khả, đây là giáo trình hướng dẫn tập cơ sở mà bạn chị gửi cho chị, em có thể luyện theo video này trước.”

Nhạc Khả Khả: “A a a a, chị tốt quá đi! Em đang cần cái này! Em sẽ xem rồi luyện tập! Cảm ơn chị nhiều, hôn hôn!”

Năng lực hành động của Khả Khả làm Đường Tư Kỳ líu lưỡi, mới vừa mua được đã bắt đầu luyện tập rồi?

Cô vừa định bỏ điện thoại xuống thì đối phương gửi tin nhắn tới.

Nhạc Khả Khả: “Chị Tư Kỳ, em biết có một hàng thịt dê rất ngon ở Phổ Đông, sáng mai chị muốn đi với em không? Hàng này mở lúc sáng sớm.”

Đường Tư Kỳ hơi do dự, đến Phổ Đông ăn sáng…Hình như hơi bị xa xôi, aizzz.

Nhạc Khả Khả: “Thật sự ăn rất ngon! Có người bảo thịt dê này còn được đề cử làm di sản phi vật thể đấy! Nhất định không thể bỏ qua!”

Tư Kỳ: “Được, chị đi! Sáng mai mấy giờ?”

Nhạc Khả Khả: “Sáng sớm sáu giờ đi, em đến dưới lầu đợi chị, hai chị em mình ngồi xe qua đó.”

Tư Kỳ: “…”

Sáng sớm sáu giờ, liều mạng quá trời!

Nhạc Khả Khả: “Nhất định phải đi sớm, người ta 3 rưỡi đã mở cửa rồi, giờ chị em mình đi được xem là muộn rồi đấy, nếu đến muộn hơn thì sợ là không còn nữa.”

Đường Tư Kỳ do dự một chút, cuối cùng vẫn không chống lại được sự quyến rũ của mỹ thực.

Tư Kỳ: “Được! Sáu giờ thì sáu giờ.”