Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 9

Đường Tư Kỳ ngơ ra nhìn hàng chữ trên màn hình.

Thăng cấp thần bí... là cái gì?

Đường Tư Kỳ nhìn hàng chữ này, không thể nào hiểu được ý của hệ thống, cô nhớ lần thăng cấp trước nó nhét cho cô cái gọi là đếm ngược thời gian sống, chẳng lẽ lần này lại định bày trò gì nữa?

Có điều đọc cả đoạn thì có vẻ như thăng cấp không phải chuyện gì xấu.

Đường Tư Kỳ lắc lắc đầu, thôi vậy, việc đã rồi, suy nghĩ nhiều vô ích, chờ hoàn thành mười lần check in cấp A rồi tính.

Từ Thiên Ngưng đang thay giày ở cửa, nghe thấy phòng vệ sinh có tiếng động bèn nói với vào trong: "Tư Kỳ, em dậy rồi à? Chị phải ra ngoài nhập hàng, trong tủ lạnh có bánh cầm tay (1), em cho vào chảo rán một lát là ăn được."

(1) Bánh cầm tay:

undefined

Đường Tư Kỳ mở cửa: "Hôm nay em xuống dưới ăn, à đúng rồi, chị có biết gần đây có hàng bán đồ ăn sáng nào ngon không?"

"Hàng bán đồ ăn sáng? Em muốn ăn gì?"

"Bánh bao màn thầu gì cũng được hết, ngon là được rồi."

Từ Thiên Ngưng cười nói: "Vậy thì đơn giản, đi thôi, chị dẫn em đi, sau chỗ chúng ta ở có một cửa hàng bán tiểu long bao, Tuấn Bảo thích tiểu long bao của hàng này lắm, sáng hôm nay còn mè nheo đòi ăn đấy."

"Vậy ạ, vậy thì quá tốt rồi!"

Đường Tư Kỳ cũng nhanh chóng thay giày, theo Từ Thiên Ngưng ra ngoài.

Bình thường cô rất ít khi đi ra ngoài, không biết quanh đây có món gì ngon, giờ đi theo Từ Thiên Ngưng, rất nhanh đã tìm thấy hàng tiểu long bao đó, cô không ngờ lại có nhiều người xếp hàng mua bánh đến vậy.

"Oa, hàng này buôn bán tốt vậy luôn?" Đường Tư Kỳ nhìn hàng người, cảm khái nói.

Từ Thiên Ngưng: "Hàng này đừng nói là bây giờ, đến mùa đông rét mướt vẫn có rất nhiều người xếp hàng. Em đó, bình thường quá ít ra ngoài, xuống lầu đi tới cũng chỉ mất hai phút, được rồi, em xếp hàng đi, chị đi nhập hàng đây."

"Được ạ, chị cứ đi đi."

Đường Tư Kỳ xếp cuối hàng, thấy vô cùng mới mẻ.

Chuyển tới Thượng Hải đã mấy tháng, bốn năm đại học cũng học ở đây, vậy mà kể không ra thành phố này có món gì ngon.

Lúc học đại học cô chỉ toàn nằm ở ký túc xá chơi game, xưa nay không tham gia tụ tập với bạn học, cũng chẳng mấy khi đi dạo phố.

Cửa hàng rất nhở, bên trong không có chỗ ngồi, dọc theo ngõ bày một vài bàn nhỏ, một vài người mua xong thì ngồi lên cái ghế nhỏ ăn ngay tại chỗ, mỗi người đều có biểu cảm gấp gáp. Đường Tư Kỳ nhìn một lúc đã thấy đói bụng, không biết này tiểu long bao có ngon như lời Từ Thiên Ngưng nói hay không.

Có điều cô rất tin tưởng khẩu vị của Tuấn Bảo, đồ mà thằng bé thấy ngon thường sẽ không tệ.

Xếp hàng chừng 20 phút, cuối cùng Đường Tư Kỳ cũng mua được một lồng tiểu long bao (2), cô bê đến bàn, vừa lúc trống một vị trí, cô liền ngồi xuống, lấy một đôi đũa, không thể chờ được mà gắp tiểu long bao lên cắn một miếng.

(2) Tiểu long bao:

undefined

"Ai da! Nóng quá!" Đường Tư Kỳ bị bỏng.

"Cháu gái đừng vội, cứ từ từ, nóng ruột không ăn được bánh bao nóng." Người ngồi cạnh cô nói.

Đường Tư Kỳ cười ngượng, chỉ có thể chờ đợi tiểu long bao hơi hơi nguội bớt rồi mới ăn.

Một lát sau, Đường Tư Kỳ lại cắn một miếng, hiện giờ mới thực sự cảm nhận được hương vị tuyệt vời của nó, vỏ ngoài mỏng, cắn một miếng là đến nhân, nhân bánh là thịt lợn thông thường, nhưng vì có nước thịt ngọt lành, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Cắn một miếng, rồi lại ăn thêm miếng nữa là một cái tiểu long bao đã vào bụng, sau đó lại muốn ăn cái nữa, cứ như vậy mà một lồng tiểu long bao đã hết sạch.

Ăn xong lại càng thấy rõ, nước thịt bên trong ấm nóng tươi mới không hề ngấy, lượng bánh trong một lồng vừa đủ để ăn no mà không bị quá nhiều căng bụng.

"A... Ăn ngon!"

Quả nhiên không hổ là đồ ăn được nhà mỹ thực nhỏ Lạc Tuấn Bảo đánh giá cao, thật sự là ăn ngon vô cùng.

Đường Tư Kỳ lưu luyến không rời đứng dậy, cô vừa đứng lên đã có thực khách khác bưng bánh bao ngồi xuống.

Đường Tư Kỳ lấy điện thoại di động, mở app, băn khoăn không biết cửa hàng này có thể check in theo nhiệm vụ check in hàng ngày hay không?

“Chúc mừng ký chủ check in tại “Cửa hàng tiểu long bao không tên” thành công, đạt cấp A, hệ thống khen thưởng 24 giờ thời gian sống, 100 đồng vàng, tổng tài sản 262 đồng vàng.”

Wao, không tệ.

Không nghĩ tới chỉ bước xuống lầu, ăn tiểu long bao thôi mà lại được thưởng 100 đồng vàng, còn thưởng cả 24 giờ thời gian sống!

Hời to rồi!

Không biết có thể tùy tiện check in tại mấy quán nhỏ rồi nhận 100 đồng vàng hay không đây?

Đường Tư Kỳ lại chọn một nhà bán bánh rán, tiệm này buôn bán không tệ, cô mua một cái bánh rán, cắn bừa một miếng rồi thử check in.

“Vì ký chủ check in liên tiếp hai quán ăn nhỏ trong thời gian ngắn, hơn nữa không thật lòng cảm thấy đồ ăn của quán này ngon, trong thời gian ngắn hấp thu lượng lớn calo sẽ béo phì, có hại cho sức khỏe, vậy nên lần check in này được cấp F, trừ 10 giờ thời gian sống, thời gian sống còn lại: 28 giờ, trừ 50 đồng vàng, tài sản hiện tại: 212 đồng vàng.”

Đường Tư Kỳ: A a a a!

Không ngờ check in bừa cũng sẽ khấu trừ thời gian sống và đồng vàng, sớm biết vậy đã không tùy tiện check in rồi.

Đường Tư Kỳ khóc không ra nước mắt, cảm giác tất cả sức lực của mình đều đã hết đi.

Cô về đến nhà, nằm trên giường lướt Weibo hóng hớt, bỗng nhớ ra hôm nay vẫn chưa vào Cửa hàng Đồng vàng xem, mỗi ngày đều có khuyến mãi các sản phẩm khác nhau, cô nhanh chóng vào Cửa hàng Đồng Vàng.

Hôm nay thực phẩm đang được khuyến mãi rất hấp dẫn.

“Cá chuối tươi ngon: 10 đồng vàng/con (khoảng 1500g)”

“Cá muối nội địa tươi ngon: 10 đồng vàng/ con”

“Tôm hùm Boston tươi ngon: 50 đồng vàng/con (khoảng 500g), 100 đồng vàng/con (khoảng 1500g)”

Không tồi, chỉ là tôm hùm hơi đắt.

Đường Tư Kỳ tra giá tôm hùm Boston, aizz, một cân phải 200, 300 tệ, ba cân thì mất hơn 500 tệ.

Nếu tính vậy thì có vẻ như dùng đồng vàng không lỗ.

Cô lại xem đồ dùng hàng ngày, ầy, mấy đồ đang được khuyến mãi không có gì làm cô hứng thú cả.

Đường Tư Kỳ nhìn chằm chằm tôm hùm, aizz, nếu ban nãy không check in bừa thì sẽ không bị trừ 50 đồng vàng, mất hẳn một con tôm đó!

Thôi vậy, hiện tại cô còn hơn 200 đồng vàng, vẫn đổi được tôm hùm, cô ấn đổi nhưng lại thấy thông báo:

“Hệ thống kiểm tra thấy ký chủ vẫn còn công việc dang dở, mong ký chủ hoàn thành công việc rồi lại vào Cửa hàng đổi sản phẩm.”

Cái gì?

Đường Tư Kỳ ngơ ngác: "Không có mà!"

“Không phải hôm nay ký chủ đã nhận vẽ hình đại diện à?”

Đường Tư Kỳ: "..."

"Nhưng tôi hẹn giao cho khách hàng trong vòng 3 ngày, hôm nay mới là ngày đầu tiên."

“Mong ký chủ sớm hoàn thành công việc.”

Thật không ngờ hệ thống còn kiểm tra được cô nhận đơn hàng nào, hơn nữa còn biết được tiến độ công việc của cô.

Theo tốc độ bình thường của cô, có thể kéo dài thì kéo dài, ví dụ như hẹn 3 ngày, đến ngày thứ ba cô nộp bản thảo đã là rất tốt rồi.

Vốn kế hoạch hôm nay của cô là đu phim, còn phải dắt mấy đồng đội trong nhóm vẽ cày game, mấy ngày nay dậy sớm, còn phải ngủ bù nữa.

Nhưng nếu cứ vậy thì sợ rằng hôm nay cô không đổi được tôm hùm mất.

Sau khi suy nghĩ, Đường Tư Kỳ quyết định rời giường, bất đắc dĩ ngồi trước máy tính.

Cô mở tin nhắn, khách hàng yêu cầu hình đại diện hình thỏ theo phong cách hoạt hình ấm áp đáng yêu.

Đường Tư Kỳ vốn không có bất kỳ linh cảm gì, bỗng cô nhớ tới bạn fan này xem xong tranh vẽ công viên giải trí Thân Tử Bảy Màu của cô rồi mới tìm tới nên chắc hẳn sẽ thích hình theo phong cách như vậy.

Linh cảm đến ngay lập tức.

Cô cầm bút vẽ phác vài đường, một con thỏ ôm củ cà rốt hiện ra, một tai của nó dựng thẳng, một tai khác thì cụp xuống.

Sau khi vẽ phác, Đường Tư Kỳ bắt đầu vẽ lại từng nét thật kỹ, ở bước này, cô thêm vào không ít chi tiết nhỏ, ví dụ như lông trên đầu nó không thẳng đuột mà hơi cong lên, còn vẽ cho nó một cái áo nhiều túi.

Sau đó là các bước nâng cao, hình vẽ nhanh chóng được hoàn thiện, loại hình theo phong cách hoạt hình này không khó vẽ.

Vẽ xong, Đường Tư Kỳ gửi hình cho khách hàng.

Cùng Kỳ ngắm nhìn thế giới: “Hình ảnh.jpg, em xem có hài lòng với hình này không?”

Tiên Tiên: “Wow, đại đại xong nhanh vậy ạ?”

Tiên Tiên: “Ngàn tim cho đại đại, em rất thích hình này, sao đại đại lại vẽ đẹp được thế!!!”

Tiên Tiên: “A a a a a, hài lòng, hài lòng lắm ạ!!!”

Tiên Tiên: “Ôm hình đi, bây giờ em lập tức đổi hình đại diện. Hun hun.jpg”

Cùng Kỳ ngắm nhìn thế giới: “Hì hì.jpg, em thích là tốt rồi.”

Oa, từ lúc bắt đầu vẽ đến khi giao hình chỉ cần không tới một tiếng.

Đây là lần cô hoàn thành tranh vẽ nhanh nhất.

Lúc mới vừa tốt nghiệp, cô cũng thử làm ở một công ty thiết kế, nhưng làm chưa được 2 tháng đã từ chức.

Công ty này rất lớn, người nhiều, công việc nhiều, yêu cầu bản thảo chất lượng cao ra nhanh, cô không làm quen được với cường độ công việc có tiết tấu nhanh như vậy, vì thế nên dù công ty trả tiền lương sau thực tập khá cao nhưng cô vẫn không muốn làm tiếp.

Sau đó cô về quê làm việc, công ty ít tiền, nhàn rỗi hơn nhiều nhưng lại không phải là công việc liên quan đến hội họa. Sau khi làm một thời gian, cô quyết định quay về làm họa sĩ.

Nghề tự do cần khả năng tự quản lý hơn bất kỳ nghề nào khác, mà năng lực tự quản của cô... gần như không có, dạo này có sự giám sát của hệ thống, cô đã vẽ không ít, trở thành thời gian có hiệu suất cao nhất sau khi cô làm họa sĩ toàn thời gian.

Đường Tư Kỳ lại mở app, thử đổi tôm hùm.

“Chúc mừng ký chủ đổi 2 con tôm hùm Boston (1500g/con) thành công, mời ký chủ tới cửa hàng trong danh sách chi trả để mua tôm hùm, tài sản hiện tại: 12 đồng vàng.”

Oa, đổi được thật này!

Đường Tư Kỳ vui vẻ ra ngoài, mua loại hải sản chất lượng cao này tất nhiên phải đến siêu thị bán hàng nhập khẩu rồi.

Đây là lần thứ hai cô tới sau khi chuyển đến, lần trước để mua sườn heo, cũng dùng đồng vàng đổi.

Cô thấy chất lượng cuộc sống của mình sau khi bị trói với hệ thống check in đã tăng lên đáng kể.

Đường Tư Kỳ đi thẳng tới khu bán hải sản

"Cô lấy giúp cháu 2 con tôm hùm Boston, cháu muốn loại 3 cân ấy ạ."

Cô bán hàng nhìn Đường Tư Kỳ: "Cháu gái mua tôm hùm to như vậy thì đắt lắm. hay là cháu lấy loại 1 cân này đi, mua loại này lời hơn nhiều."

"Không không, cô cứ lấy cho cháu 2 con to đi ạ."

Cô bán hàng vớt hai con lên, trong đó một con vừa đúng 3 cân, còn một con nặng 2 cân rưỡi.

"Con 2 cân rưỡi to phết rồi đấy. Cháu có lấy con này không?"

Đường Tư Kỳ hiểu rõ hệ thống, nó nói 3 cân thì tốt nhất nên mua loại không mấy chênh lệch: "Phiền cô tìm giúp cháu con khác, cháu chỉ cần loại nặng 3 cân thôi ạ."

"Aizz, được rồi."

Cô bán hàng cũng rất có kiên nhẫn, chọn ra 2 con tôm hùm nặng 3 cân, lúc in giá tiền còn không nhịn được, nói: "Loại này đắt thật đấy, hai con mất hơn một ngàn!"

Đường Tư Kỳ vui vẻ cầm tôm hùm ra thanh toán, vừa bước khỏi siêu thị đã nhận được tin nhắn.

Lại là một ngày ăn đồ cao cấp miễn phí, yeahhhh!