Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 1: 1 Hai Mươi Chín Tuổi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào hôm sinh nhật hai mươi chín tuổi, Tiêu Ái Nguyệt nhận được một tấm bưu thiếp từ Australia gửi đến, cô thầm cười người kia trước giờ luôn bấm đốt tay tính toán thời gian vô cùng chuẩn xác, lúc nào nên đến, nên đi, từng phút từng giây chưa hề lãng phí.

Bốn chữ sinh nhật vui vẻ xinh đẹp giống như hình xăm khắc sâu vào lòng Tiêu Ái Nguyệt, dấu vết đau đớn vẫn còn đang rỉ máu lại bị dòng chữ kia đè thêm một lần nữa, dù có bôi xoá thế nào vẫn không thể phai mờ.

Chiều ngày 12 tháng 10 là một ngày chủ nhật mịt mờ mưa, Tiêu Ái Nguyệt nằm liệt trên sô pha rên rỉ, cô áp chặt tấm bưu thiếp đã bị vô số người sờ qua vào lồng ngực, để từng nhịp tim mãnh liệt nảy thình thịch vào mảnh giấy khiến cô không thể thở nổi, có lẽ là do vi khuẩn chăng - Tiêu Ái Nguyệt nghĩ vậy, nhưng vẫn không cách nào cất bưu thiếp đi.

Cô hết sờ rờ bên trái rồi lại hôn hít bên phải tấm bưu thiếp y như thiếu nữ mười mấy tuổi đang say mê album ảnh của thần tượng.

Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên nghĩ đến mẹ Tiêu rồi bỗng nhiên giật bắn người, nếu tính theo tuổi mụ ở quê thì quả thực cô đã ba mươi rồi, điều này làm cô uất nghẹn cả họng.

Cô chống nửa người nhìn bó hoa cúc ngoài ban công bị gió quật ngã, có mấy cánh hoa rơi xuống cái ghế màu trắng đang đứng trơ trọi ở kế bên, hệt như thanh xuân chới với của bà già sắp ba mươi tuổi...

"Alo, xin chào, tôi là Tiêu Ái Nguyệt."

Đang lúc nghỉ ngơi lại bị điện thoại lạ quấy rầy, Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày, nhẹ giọng hỏi, "Cô là ai vậy?"

"Chào Tiêu tiểu thư, chúng tôi là người bên trung tâm dịch vụ, xe cô đặt hôm trước đã có hàng, xin hỏi cô lúc nào thuận tiện tới lấy xe ạ?"

"Thứ tư tuần sau đi." Tiêu Ái Nguyệt bật máy tính lên ghi vào note, tra cứu một chút rồi trả lời, "Tốc độ của các bạn rất nhanh."

Mặc dù thành phố H không phải thành phố cấp một nhưng lại khá phát triển, được cái tốt là giá nhà không quá đắt đỏ.

Tiêu Ái Nguyệt thực chất là một người phụ nữ đặc biệt truyền thống, cô làm việc mấy năm đã dành dụm được tiền mua một căn chung cư nhỏ hơn 40 mét vuông.

Năm ngoái, giá bất động sản ở thành phố H đột ngột tăng cao, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ thầm nếu như chờ được ai kia đến nhà cô làm khách thì e rằng không có chỗ nào để ở, bản thân cô cũng ngại chung cư quá nhỏ nên đã sắp xếp rao bán thu được gấp bốn lần giá gốc.

Nhà vừa bán xong thì tiền mua xe liền có, nhưng cách sống lấy bên này đắp bên kia làm Tiêu Ái Nguyệt cực kỳ bất mãn.

Hiện tại, giá cả hàng hóa đang ngày một tăng cao, tiền lương của cô lại đứng im không nhúc nhích, chung cư thì đã bán rồi, thuê nhà bên ngoài lại mắc đến sợ.

Tiêu Ái Nguyệt tính toán vài ngày rồi quyết định nộp đơn từ chức cho bộ phận nhân sự, khoan khoái trở thành kẻ thất nghiệp trước sinh nhật mấy ngày.

Quả thực không thể ngờ một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, không nhà, không việc, không kết hôn, không bạn gái, ngay cả người chúc mừng sinh nhật cũng không có.

Tiêu Ái Nguyệt phiền muộn, nỗi buồn qua đi liền nghĩ đến người kia, bây giờ người ta đang làm gì nhỉ? Đi dạo phố cùng bạn trai ư? Hay đang du lịch ở một quốc gia khác?

Thật phiền quá đi! Tiêu Ái Nguyệt đứng lên đi lòng vòng trong phòng, sau đó quyết định ra ngoài giải khuây.

Cô cầm chiếc ô màu đen che mưa nhưng vừa bước vào thang máy lại hoảng hốt đổi ý chui trở ra khiến cho bà cô già bên trong bị dọa đến tái mặt.

Tiêu Ái Nguyệt rất vô tội, cô chỉ là không muốn bị ướt mưa mà thôi, tuổi tác đã lớn lại có tâm thái hay tự ái nên dũng khí cũng chẳng có.

Hoa cúc trên ban công bị gió vùi dập tả tơi, Tiêu Ái Nguyệt đẩy cửa kính bước ra ban công rồi dời hoa từ trên bàn xuống dưới ghế, tự lừa mình dối người xem như bảo vệ nó.

Trời mưa sẽ khiến người ta có cảm giác rất cô độc.

Cô độc không đáng sợ, chỉ là nó cứ lặp đi lặp lại như thế làm người ta khó mà tiếp nhận.

Hay là mình nên tìm một người để yêu.

Ban đêm cô đơn mất ngủ, Tiêu Ái Nguyệt lại miên man suy nghĩ, không cần gì nhiều, chỉ cần xinh đẹp, dịu dàng, biết quan tâm, biết nấu cơm, chiên trứng, luộc cà rốt, biết ca hát, biết viết chữ, tóm lại là vẫn phải giống người kia.

Tiêu Ái Nguyệt thở dài, nắm thật chặt góc chăn trên người, nghĩ đến buổi phỏng vấn ngày mai lại thở dài một tiếng.

Sau cơn mưa trời lại sáng nhưng ngày cũng không đẹp mấy, Tiêu Ái Nguyệt bang qua con đường ướt sũng đến "Hải Manh" phỏng vấn.

Trên lối đi bộ có một người trẻ tuổi bị cụt chân đang ngồi trên ván gỗ ăn xin và một gã đàn ông đang kẹp cặp công văn ném vào bát mười đồng, sau đó gã đứng giữa đám đông ngẩng mặt kiêu ngạo.

Tiêu Ái Nguyệt đứng cạnh vỗ vai gã, "Lưu tiên sinh."

Gã đàn ông nhanh chóng quay đầu, kinh ngạc, "Tiêu tiểu thư? Sao cô lại ở đây?"

Gã đang muốn hỏi Tiêu Ái Nguyệt tới lâu chưa, có thấy bộ dáng phong quang bố thí cho người khác của gã khi nãy không.

Gã liếc nhìn người tàn tật sau lưng Tiêu Ái Nguyệt, mặt mày lộ vẻ anh hùng đại nghĩa.

Tiêu Ái Nguyệt thoáng vuốt cằm nói, "Lần trước anh nói công ty của anh thông báo tuyển dụng, đúng lúc tôi cũng đang tìm việc nên hôm nay đến thử một chút."

"À, thế a." Gã đàn ông ngưng vênh váo rồi nhìn cái bát trước mặt người tàn tật đã có thêm một trăm đồng.

Mấy giây trước khi gã ném tiền vẫn chưa có, người kia vừa đến mấy giây sau thì tiền trong chén cũng nhiều thêm, không cần nghĩ cũng biết là ai.

"Ngày đó cô nói hai chúng ta không hợp, tôi còn tưởng sẽ không có cơ hội gặp lại, nào ngờ...!ha ha.

Tiêu tiểu thư, cô muốn làm gì ở công ty của chúng tôi? Nếu là bộ phận thiết kế, tôi có thể..."

"Mua hàng." Tiêu Ái Nguyệt trực tiếp từ chối ý tốt khi gã chưa kịp nói xong, "Tôi trực tiếp phỏng vấn, không cần giới thiệu."

Gã đàn ông cười ngượng ngùng, "A, không sao, chờ cô vào công ty có thể đến bộ phận thiết kế tìm tôi, tôi dẫn cô đi làm quen một chút."

Tiêu Ái Nguyệt chờ chính là câu nói này của gã, cô ra vẻ khẩn trương hỏi, "Không biết hôm nay bên phỏng vấn có ai?"

"Mua hàng a, để tôi nghĩ xem." Gã đàn ông quả nhiên mắc câu, "Hẳn là có quản lý mua hàng, phó tổng giám đốc.

Phó tổng giám đốc của chúng tôi rất hiền, cô đừng quá khẩn trương.

Quản lý Từ cũng tốt nhưng cô đừng dẫm lên địa lôi của cô ấy nha, ha ha, Tiêu tiểu thư ưu tú như vậy nên không cần lo lắng."

Quản lý mua hàng của Hải Manh, Từ Phóng Tình, nữ, ba mươi bốn tuổi, tài khoản Weibo [Nấm nhỏ cho cá], status đầu tiên hiện trên Weibo, "Phỏng vấn loser là việc đau đầu nhất."

Phó tổng giám đốc Hoàng của Hải Manh, nam, năm mươi hai tuổi, không xài Weibo (*).

Việc này cũng chẳng nhìn ra được gì, Tiêu Ái Nguyệt hơi hơi chóng mặt.

Cô cùng Tiểu Lưu lên xe buýt, gã tiết lộ thông tin của người phỏng vấn, sau đó còn líu lo không ngừng, "Phó tổng giám đốc sẽ không hỏi cô gì đâu, ngược lại là quản lý Từ, có cô bé bên chỗ tôi đã từng được cô ấy phỏng vấn một lần, bị hù đến tái mặt.

Tuy không hợp làm chung nhưng người không xấu, cô đừng khẩn trương.

Đồng nghiệp trong công ty rất tốt, bên mua hàng không có nhiều người, tháng trước mới nghỉ việc một người, hiện tại ngoại trừ quản lý Từ thì còn ba người.

Phòng này là phòng ít người nhất trong công ty của chúng tôi, mấy năm trước bên bộ phận mua hàng có hơn chục người, về sau toàn bộ bị sa thải."

Tiêu Ái Nguyệt càng nghe gã nói càng thấy khẩn trương, sau khi cô tốt nghiệp đại học liền làm ở công ty cũ bảy năm, chưa từng nhảy việc.

Mặc dù cô có kinh nghiệm, có ưu thế nhất định giữa đám sinh viên vừa tốt nghiệp, nhưng cô vẫn không thấy tự tin bằng người ta.

Dù sao chỗ làm cũ chỉ là một xí nghiệp nhà nước sản xuất quà tặng với quy mô nhỏ, hôm nay cô lại phỏng vấn ở tổng công ty lớn đa chi nhánh và có một cái ở thành phố H.

Đi thôi Pikachu, Tiêu Ái Nguyệt hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, đi vào bên trong phòng phỏng vấn.

Sự tình không hề đơn giản như Tiểu Lưu nói, Tiêu Ái Nguyệt vừa vào đã thấy ba người ngồi trên bục cao, một nam và hai nữ trong vô cùng nghiêm túc.

Gã đàn ông kia hẳn là phó tổng giám đốc mà Tiểu Lưu đề cập, nhưng trong hai người phụ nữ kia, ai là quản lý Từ? Không thể đánh giá một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi được, bảo dưỡng tốt là Lâm Chí Linh (**), bảo dưỡng không tốt là Giả Linh (***).

Trong hai người trên kia, xét về tướng mạo, tuổi tác cùng khí chất, có lẽ đều đã ba mươi tuổi, hình như...

"Cô..." Người phụ nữ ngồi giữa lên tiếng trước, độ cận thị của chị ấy hẳn là rất cao, lúc nói chuyện với Tiêu Ái Nguyệt, mắt lập tức híp lại thành một đường, "Tự giới thiệu đi."

Chị ấy là quản lý Từ sao? Người phụ nữ này để tóc mái dày ngang trán, mắt một mí híp thành một đường bắn ra tinh quang, thân thể thẳng đứng, lời nói cứng ngắc.

Chắc là chị ấy, Tiêu Ái Nguyệt ngầm phỏng đoán, nếu không phải, chẳng lẽ là người phụ nữ ngồi bên trái kia ư?

Không đâu, người phụ nữ bên trái trang điểm nhàn nhạt trông rất xinh đẹp đang lật xem sơ yếu lý lịch của ứng viên.

Tiêu Ái Nguyệt dùng não trái suy nghĩ, tiềm thức xác định người bên phải chính là quản lý Từ.

Cô không thích người có thái độ không chừng mực, vừa hay người phụ nữ bên trái có vẻ như thế, thử hỏi có ai phỏng vấn lại bắt chéo chân uống cà phê? Chị ta cho rằng ở đây là phòng khách nhà mình sao? Tiêu Ái Nguyệt bực mình liếc mắt.

"Tôi tên Tiêu Ái Nguyệt, tốt nghiệp khoa quản trị đại học H năm 2008, đã từng công tác ở bộ phận mua hàng của công ty Quốc Hành bảy năm, nghỉ việc từ tháng 9 và đang tạm ở nhà chờ việc.

Tôi là dân địa phương, năm nay hai mươi chín tuổi, chưa lập gia đình, tạm thời không có dự định kết hôn hoặc sinh con, sinh hoạt rất có quy luật, không có bất kỳ sở thích gì đặc biệt."

"Tiêu tiểu thư, bây giờ thị trường cạnh tranh khốc liệt, theo tôi được biết thì công ty trước của cô được mọi người gọi là chén cơm vàng, tôi muốn biết lý do gì có thể khiến cô dứt khoát bỏ việc vào đây ứng tuyển?" Người phụ nữ mắt một mí nhìn kỹ Tiêu Ái Nguyệt rồi mở miệng hỏi tiếp, "Chúng tôi không muốn nghe câu trả lời quá khuôn sáo, công ty Hải Manh rất cần nhân viên thành thật."

(*) Weibo: là một trang mạng xã hội của Trung Quốc, giống như Facebook vậy.

(**) Lâm Chí Linh:

(***) Giả Linh:

.