Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 7: 7 Máy Pha Cà Phê

Nói dễ, làm khó, máy pha cà phê có rất nhiều nhãn hiệu, kiểu dáng rực rỡ muôn màu, Tiêu Ái Nguyệt nhìn đến hoa mắt buồn ngủ.

Hơn mười giờ đêm, cô đưa Từ Phóng Tình về đến công ty, sau khi trở về tắm rửa đã đến rạng sáng.

Chắc giờ này cô Từ Phóng Tình kia đã ngủ mất rồi, Tiêu Ái Nguyệt ngáp tới ngáp lui, không thể không hâm mộ ưu thế địa lý của quản lý Từ.

Tầng 2 đến tầng 6 của công ty là ngân hàng và nhà hàng, từ tầng 7 đến lầu 18 là cơ quan của Hải Manh, từ tầng 18 trở lên được không ít phú hào thuê mướn.

Từ Phóng Tình sống ở tầng 24, phát huy bản chất giàu có vô cùng tinh tế.

Mang phụ nữ ra so sánh với phụ nữ chẳng khác nào tự tìm oan ức, Từ Phóng Tình đại khái lớn hơn mình năm tuổi, khoảng cách chênh lệch tuổi tác quả thực còn sâu hơn cả sông Hoàng Hà.

Từ Phóng Tình xài túi xách LV, trong khi Tiêu Ái Nguyệt đeo chính là túi giảm giá 50%.

Nước hoa Từ Phóng Tình dùng là Chanel số lượng có hạn, Tiêu Ái Nguyệt lại xịt Sixgods, nhãn hiệu nước hoa nổi danh của Trung Quốc.

Ngay cả đi ăn tiệc cũng xấu hổ vô cùng, Từ Phóng Tình ngồi đối diện soái ca giàu có Vương Vân Cát, còn đối diện Tiêu Ái Nguyệt lại là trai thẳng bị ung thư thời kỳ cuối không thể cứu.

Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, người sống tốt thật sự là người ít ưu thương.

Vẫn nên nhìn về hướng đẹp, ví dụ như là...!như là...!như là tôi trẻ hơn chị! Đúng không! Tiêu Ái Nguyệt vắt óc nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng cũng tìm ra lý do tự an ủi mình, năm tuổi á nha, một người phụ nữ có thể có bao nhiêu tuổi ba mươi chứ, dù sao thì Từ Phóng Tình cũng không có, hừ!

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tại sao tôi lại đi so sánh với chị chứ!

Hai giờ sáng, Tiêu Ái Nguyệt gửi địa chỉ website về kiểu dáng và nhãn hiệu máy pha cà phê cho Từ Phóng Tình.

Cô duỗi lưng, đang định tắt máy đi ngủ thì phát hiện Đổng Tiểu Hạ online.

Tiêu Ái Nguyệt nở một nụ cười ruồi, cô đột nhiên cảm thấy tinh thần phấn chấn, an tĩnh ngồi trước máy tính chờ Đổng Tiểu Hạ sủng hạnh.

Đổng Tiểu Hạ không phụ sự chờ mong, nhanh chóng inbox cô.

[Tôi là mùa hè]: Tiểu Nguyệt!!!

Tiêu Ái Nguyệt kích động hùa theo.

[Heo an yên]: Tiểu Hạ!!!!!

[Tôi là mùa hè]: Tiểu Nguyệt, tôi có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho cậu nghe.

[Heo an yên]: Được được.

[Tôi là mùa hè]: Nói tin xấu trước nha.

[Heo an yên]: Ừa!

[Tôi là mùa hè]: Ninh Tiểu Kỳ ngoại tình.

[Heo an yên]: Hả? Còn tin tốt?

[Tôi là mùa hè]: Bọn tôi đã kết hôn.

Tiêu Ái Nguyệt kinh hãi, vội vàng hỏi: Vì sao lại như vậy?

Đổng Tiểu Hạ: Tôi có thai.

Đây mới chính là tin xấu nhất trong đêm nay, cảm xúc Tiêu Ái Nguyệt lập tức tệ hẳn đi, cô hít mũi cố nén khó chịu rồi tiếp tục lấy dũng khí nhìn tin nhắn của Đổng Tiểu Hạ đang không ngừng hiện ra trên cửa sổ trò chuyện.

[Tôi là mùa hè]: Anh ấy đến Paris gặp được một người phụ nữ, bị tôi bắt gian tại giường, sau đó tôi một mình chạy đến Sydney, anh ấy lại đuổi theo.

[Tôi là mùa hè]: Tôi phát hiện tôi vẫn còn rất yêu anh ấy, không thể tưởng tượng được cuộc sống sẽ ra sao nếu không có anh ấy.

[Tôi là mùa hè]: Mà tôi lại đang mang thai.

[Tôi là mùa hè]: Tiểu Nguyệt, cậu sẽ chúc phúc cho tôi chứ?

[Tôi là mùa hè]: Tiểu Nguyệt?

[Tôi là mùa hè]: Tiểu Nguyệt, cậu còn ở đó không?

Chúc phúc cái rắm, Tiêu Ái Nguyệt kiềm chế nước mắt trực chờ rơi xuống, cô nhớ đến lời ước định mà Đổng Tiểu Hạ đã nói, gì mà nếu đến năm bốn mươi tuổi mà hai đứa vẫn chưa lấy chồng thì sẽ ở bên nhau, cái gì mà kiếp sau tôi sẽ cưới cậu, không cho cậu ở bên ai hết, gì mà tôi đặt tên cái cây phong trong công viên là Hạ Nguyệt, là kết tinh tình yêu của chúng ra...

[Heo an yên]: Bóng Đèn bị bệnh.

[Tôi là mùa hè]: Hả? Đã đưa đi thú y chưa?

[Heo an yên]: Đổng Tiểu Hạ.

[Tôi là mùa hè]: Sao vậy, Tiểu Nguyệt?

[Heo an yên]: Tôi mới tìm được công việc mới, chừng nào cậu về thì ghé mang Bóng Đèn đi dùm.

[Tôi là mùa hè]: Nếu cậu gấp quá thì để ngày mai tôi nhờ Tiểu Phi đến đón Bóng Đèn đi.

[Heo an yên]: Tôi muốn đi ngủ.

[Tôi là mùa hè]: Tôi quên mất bên đó đang là ban đêm, ngủ ngon nha, Tiểu Nguyệt.

[Heo an yên]: Đổng Tiểu Hạ.

[Tôi là mùa hè]: Hửm?

[Heo an yên]: Tôi có thể cùng cậu nuôi con.

[Heo an yên]: Tôi cũng có thể chăm sóc cho cả hai.

[Tôi là mùa hè]: Tiểu Nguyệt, chúng ta đã chia tay rồi, tôi cũng đã kết hôn.

[Tôi là mùa hè]: Rồi cậu sẽ gặp được người tốt hơn tôi.

[Tôi là mùa hè]: Ngoan, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.

Ba giờ sáng, Tiêu Ái Nguyệt không hề cảm thấy phiền muộn, cô không thuyết phục Đổng Tiểu Hạ nữa mà chỉ nhìn chằm chặp vào màn hình trò chuyện, mắt cũng không buồn nháy một cái.

Đổng Tiểu Hạ logout, cậu ấy không chờ cô nữa, mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, có lẽ trong đời Đổng Tiểu Hạ chưa hề tồn tại hai chữ chờ đợi.

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ tới đây, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, từng chữ được đánh ra lại bị xóa bỏ, cuối cùng cô cũng viết ra một câu đầy đủ.

[Heo an yên]: Đổng Tiểu Hạ, nếu cậu đã kết hôn, tôi sẽ không chờ đợi nữa.

Từ Phóng Tình hành động nhanh đến kinh người, Tiêu Ái Nguyệt vừa mới gửi link máy pha cà phê mà buổi sáng đã có người giao đến công ty rồi.

Shipper lần đầu đến văn phòng rộng lớn vắng bóng người, gã nhìn dáo dác bốn phía liền trông thấy Đại Hải với đôi mắt thâm quầng, "Người anh em, có phải phong thủy trong phòng của anh không tốt đúng không, sao sắc mặt ai nấy đều kém đến vậy."

Đại Hải bực bội khoát tay, "Đừng có nói chuyện với tôi, tâm tình của tôi hiện giờ đang rất tồi tệ."

Mặt mũi Tiểu Thu cũng sưng phù, cô cầm cái cái gương nhỏ trang điểm lại, "Đám đồng nghiệp bên bộ phận kỹ thuật đêm hôm khuya khoắt đập bàn đập ghế, khách sạn gọi điện thoại bắt tôi đền tiền, đúng là một đám động vật giống đực não ngắn."

Đại Hải nhiều chuyện thắc mắc, "Cô quan tâm họ làm gì? Cả đám đó bệnh tâm thần đấy."

Tiêu Ái Nguyệt mòn mỏi nằm sấp trên bàn ngủ bù, Tiểu Thu ném thanh sô cô la lên bàn cô, "Tiểu Nguyệt, đừng có ngủ, ăn chút sô cô la bổ sung thể lực đi, tối nay để Đại Hải dẫn cô đi thăm phân xưởng nha."

Đại Hải kháng nghị, "Không đi, hôm nay tôi không đi đến nơi quỷ quái đó nữa, cô muốn thì tự đi đi."

"Anh không thể không đi." Tiểu Thu bày một đống bánh kẹo trên bàn, cô ăn không hết bánh kẹo của khách sạn nên ôm hết về nhà, hôm nay mới lấy ra một ít lên công ty chia cho đồng nghiệp, "Có đồng nghiệp đi chung anh mà, chẳng phải người bên dưới nói hàng có vấn đề sao, nhà cung cấp bên tôi tối nay cũng đến, anh phải đi ngoại giao chứ."

"Tiêu Ái Nguyệt, cô vào đây một chút." Giọng nói của Từ Phóng Tình từ văn phòng cá nhân truyền đến dọa ba người nhảy dựng lên.

Đại Hải cầm tài liệu chạy mất dạng, Tiểu Thu bưng ly đi lấy nước, trước khi đi còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tiêu Ái Nguyệt một cái.

Lão tổ tông chị thật lợi hại, chỉ một câu đã hù mọi người gà bay chó chạy.

Tiêu Ái Nguyệt đi vào phòng, không quên gõ cửa hai lần, "Quản lý Từ, chị tìm tôi có việc gì sao?"

Từ Phóng Tình chỉ vào máy pha cà phê bên cạnh cửa sổ, "Cô đem nó đi rửa cho sạch sẽ đi."

Dù sao thì người mới cũng muốn giữ hòa bình, máy pha cà phê cũ đã bị công nhân mang đi, Tiêu Ái Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu sách hướng dẫn của máy mới, sau đó quay đầu nói với Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, trong sách nói dùng nước sạch rửa lần đầu tiên là được rồi."

Từ Phóng Tình ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, "Cô có cần tôi dạy cho cô không?"

"Không cần..."

Máy pha cà phê đang được rửa nửa chừng thì Đại Hải dè dặt tới gõ cửa, "Quản lý Từ, người phụ trách bên Hạo Nhã tới rồi, Tiểu Nguyệt muốn theo xuống phân xưởng học tập."

"Để họ chờ đi." Từ Phóng Tình lười nhấc mắt, cúi đầu tiếp tục làm công việc trên tay.

Tiêu Ái Nguyệt đưa lưng về phía cửa, nửa vịn máy pha cà phê, nửa vịn ngăn tủ bên cạnh ngủ gà ngủ gật.

Từ Phóng Tình cho là mình nghe lầm, cô vểnh tai mấy giây, xác định người phụ nữ kia đang ngáy, sắc mặt tức khắc biến đổi, "Tiêu Ái Nguyệt!"

Tiêu Ái Nguyệt bị hù suýt chút ngã nhào xuống đất, cô phản xạ có điều kiện quay đầu lại, trong mắt tràn đầy tơ máu, "Sao ạ? Sao ạ?"

"Cút ra ngoài cho tôi." Từ Phóng Tình lười nói chuyện với cô, "Thái độ làm việc ngủ gà ngủ gật, cô cho rằng cô có thể vượt qua thời gian thử việc sao?"

"Tôi...!tối qua tôi ngủ hơi trễ..."

"Đừng kiếm cớ." Từ Phóng Tình mất kiên nhẫn, "Công việc trên tay cô nhiều như vậy, tôi mặc kệ cô tăng ca hay trốn việc cũng phải hoàn thành hết cho tôi.

Tôi không có nhiều thời gian, nếu cô làm không được thì nên xin nghỉ sớm đi."

"Thật xin lỗi." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu nói xin lỗi, "Tôi sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Nghe được cô xin lỗi, sắc mặt Từ Phóng Tình hơi dịu xuống một chút, không còn dọa người nữa, "Ra ngoài đi."

Đại Hải đang ngồi nói chuyện phiếm với nhà cung cấp, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt ra khỏi văn phòng của Từ Phóng Tình liền phất tay, "Bên này nè, Tiểu Nguyệt, tôi giới thiệu bạn cho cô."

"Đây là đồng nghiệp mới của chúng tôi, Tiêu Ái Nguyệt tiểu thư, đây là Mẫn Nhã Tiệp, là phó tổng giám đốc phòng tiêu thụ của công ty Hạo Nhã, còn đây là Liêu Bình, là chủ công trình của công ty Hạo Nhã." Quầng thâm trên mắt Đại Hải chưa kịp mờ nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều, "Tiểu Nguyệt là người mới, mong hai vị chiếu cố nhiều hơn."

"Xin chào." Mẫn Nhã Tiệp đưa bàn tay ra trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, lễ phép chào hỏi, "Tôi là Mẫn Nhã Tiệp, rất hân hạnh được biết cô, Tiêu tiểu thư."

Tiêu Ái Nguyệt tự nhiên hào phóng nắm chặt tay cô, "Chào cô, phó tổng giám đốc Mẫn."

Liêu Bình ngược lại có chút khó chịu, gã hỏi Đại Hải, "Người kiểm tra chất lượng của phòng anh đâu?"

"Dưới phân xưởng mới có nhân viên kiểm tra chất lượng, ở đây không có ai đâu." Đại Hải nhàn nhạt giải thích, "Mà đã có chủ quản Liêu rồi, đâu cần người khác làm gì."

Mấy người tiến vào thang máy, Liêu Bình lại hỏi, "Thế nào, ngồi xe của tôi được không?"

Đại Hải lắc đầu, "Công ty chúng tôi có thanh lý tiền xăng, tiền bạc rõ ràng."

Liêu Bình nhìn sang Tiêu Ái Nguyệt bên cạnh gã, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó hiểu, không hỏi nữa.

Tiêu Ái Nguyệt đầy bụng nghi hoặc ngửi thấy một mùi mờ ám..