Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 8: 8 Hỏng

Trước khi đến Hải Manh làm, Tiêu Ái Nguyệt đã sớm nghe nói phúc lợi bên bộ phận mua hàng tốt đến cỡ nào, gì mà phong bì cầm xệ tay, rồi chiết khấu vô bờ bến, còn có vô số đãi ngộ đếm không hết đang chờ cô.

Liêu Bình và Đại Hải đi toilet, Mẫn Nhã Tiệp dừng xe trước mặt Tiêu Ái Nguyệt cùng cô nói chuyện phiếm, "Chỗ này xa ghê, không ngờ ngồi xe lâu đến vậy."

"Bên này không khí trong lành, đầy đủ tiện nghi." Mẫn Nhã Tiệp tỏa sáng dưới ánh mặt trời, làn da láng mịn, xinh đẹp đến mức làm người ta đố kỵ.

Cô dịu dàng đáp lời Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu tiểu thư mới đến đây lần đầu phải không?"

"Tôi vừa mới đến Hải Manh làm không lâu."

Có một gã đàn ông bụng bự bước tới gần các cô, mặt mày vui vẻ, chân thành chào hỏi Mẫn Nhã Tiệp, "Tổng giám đốc Mẫn, chị lại đến nữa rồi."

Gã không biết Tiêu Ái Nguyệt, còn tưởng rằng cô là cấp dưới của Mẫn Nhã Tiệp, "Vị tiểu thư này là kỹ sư mới à?"

"Tôi tên Tiêu Ái Nguyệt, là nhân viên mua hàng của Hải Manh." Tiêu Ái Nguyệt vội vàng tự giới thiệu.

"Ồ, tôi là người phụ trách ở đây, gọi tôi là trưởng xưởng Vương được rồi." Thần sắc gã cứng đờ, phút chốc thiếu tự nhiên, "Anh Đại Hải đâu?"

Thật là kỳ quái, gã tỏ ra thân thiết với những người của công ty khác nhưng lại phòng bị Tiêu Ái Nguyệt.

Hàng hoá bên Hạo Nhã đưa qua đích thực có vấn đề lớn về chất lượng, Mẫn Nhã Tiệp không phải lần đầu đến phân xưởng, cô ấy hiểu rất rõ công trình và vị trí ở đây.

Điều khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy kỳ quái không chỉ là việc cô phó tổng giám đốc này chạy đến xưởng mỗi ngày mà còn bao gồm cả chuyện họ cung cấp hàng hoá quá gấp, tại sao không lùi ngày lại? Cô mang nghi vấn trong lòng hỏi ra, nhưng Đại Hải chỉ im lặng cầm điếu thuốc, ngược lại bọn người bên Mẫn Nhã Tiệp lại quay đầu lườm cô một cái.

Liêu Bình và chủ xưởng rất thân thiết, gã châm thuốc cho chủ quản Vương, giọng nói hững hờ, nghe có vẻ mất kiên nhẫn, "Lại là vấn đề đó nữa à? Chẳng phải lần trước công ty chúng tôi đã cho người đến hỗ trợ rồi đó sao? Lúc ấy bên anh đều nói ok rồi mà, tại sao bây giờ lại rối tung lên như vậy?"

"Tôi còn biện pháp nào khác sao?" Chủ quản Vương tức mình gắt lên, "Dây chuyền sản xuất ở trên không chịu sử dụng, cấp trên còn chửi tôi một trận, chữ ký nhận hàng trên hoá đơn của các anh là của tôi, anh nghĩ tôi không gánh trách nhiệm này ư?"

Tiêu Ái Nguyệt cúi người mang bao tay kiểm tra sản phẩm lỗi trên mặt đất trong khi Mẫn Nhã Tiệp và Đại Hải ở bên ngoài tán gẫu.

Tiêu Ái Nguyệt không có bất kỳ hiểu biết nào đối với mấy món đồ màu vàng này, cô nhìn hồi lâu cũng không phát hiện ra có vấn đề gì bèn ngẩng đầu lên hỏi chủ quản Vương, "Mấy cái này còn dùng được không?"

"Sản phẩm lỗi tất nhiên là không dùng được rồi." Chủ quản Vương thoáng nhìn đã biết cô là người ngoài nghề, gã hời hợt trả lời, "Nếu dùng mấy cái này thì bên khâu kiểm tra chất lượng của khách hàng sẽ không duyệt, ngay cả chính chúng tôi dùng thử cũng phát sinh tai hoạ ngầm."

"Có nhiều lắm không?" Tiêu Ái Nguyệt đứng dậy, cau mày hỏi gã, "Trong kho của chúng ta còn tồn bao nhiêu cái sản phẩm này?"

Đại Hải cùng Mẫn Nhã Tiệp đi đến, Đại Hải ho khan một tiếng trả lời, "Lúc trước khách đặt đơn hàng tới mấy triệu cái lận, chúng ta chỉ có nhiệm vụ thu mua thôi, sản phẩm này bán cũng nhiều, đại khái đã dùng được hơn hai trăm ngàn cái rồi, trong kho còn tồn mấy trăm ngàn cái."

"Bên công ty của chúng tôi cũng đang cố gắng cải thiện." Mẫn Nhã Tiệp quan sát kỹ biểu lộ trên gương mặt của Tiêu Ái Nguyệt, lạnh nhạt nói, "Tháng trước tôi đã cho mấy kỹ sư qua đây giúp đỡ một thời gian rất dài, tôi cũng không hề muốn hàng bị vấn đề về chất lượng, nhưng sự tình đã phát sinh rồi, nhiệm vụ bây giờ chỉ có tìm cách giải quyết thôi."

"Bị lỗi hết 18%?" Sau khi Tiêu Ái Nguyệt nghe xong cũng không có ý kiến gì mà chỉ nghiên cứu bảng báo cáo sản phẩm lỗi trong tay, "Không đúng, sản phẩm lỗi chiếm 18%, anh Hải vừa nói bên dây chuyền chúng tôi chỉ mới sử dụng có hai trăm ngàn cái nhưng số lượng sản phẩm lỗi ở đây không tới con số này, nhiều lắm chỉ cỡ tám mươi ngàn cái thôi."

"Tiểu Nguyệt." Cô vừa nói hết lời thì tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.

Đại Hải phất tay kéo cô ra ngoài cửa, "Có vấn đề gì thì chúng ta trở về công ty rồi nói tiếp."

Trưởng xưởng Vương cười ha hả, "Đúng vậy, đúng vậy, sắp tới giờ cơm trưa rồi, mọi người đi ăn cơm đi, đồ ăn của xưởng chúng tôi cũng không tệ đâu."

"Nhà ăn này chắc không có cơm, tôi ra tiệm cơm gần đây mua thêm vài món, nếu các vị không chê thì hôm nay tôi mời nhé." Mẫn Nhã Tiệp nói xong liền đưa mắt nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu tiểu thư đừng chê nha."

Hơn một giờ chiều mới đến giờ ăn cơm, Tiêu Ái Nguyệt theo Đại Hải lên xe, chưa kịp ngồi đàng hoàng đã bị gã mắng cho một trận, "Tôi nhất thời quên không nói rõ với cô về chuyện trong phân xưởng, lát nữa về công ty sẽ nói sau, có một số việc cô chỉ cần ghi nhớ ở trong lòng là được rồi, đừng nên nói ra."

Tiêu Ái Nguyệt thầm nghĩ gã Đại Hải này quá giả tạo, không hợp để nói chuyện, cô khẽ gật đầu coi như đồng ý.

Tiệm cơm cũng không gần phân xưởng lắm, phải đi xe hơn mười phút mới đến.

Chỗ này thoạt nhìn trong giống như nông trường, Mẫn Nhã Tiệp đã đặt sẵn một bàn thức ăn và còn kêu mấy chai rượu mắc tiền.

Tửu lượng của cô ấy vô cùng tốt, đứng bàn mời rượu uống mãi chẳng say.

Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu ăn rau, Mẫn Nhã Tiệp cũng không ép cô uống rượu mà chỉ cầm đũa gắp thêm vài miếng bí đao, "Tiêu tiểu thư, ăn từ thôi."

Đồ ăn ở nông trường này quả thật không tệ lắm, phong cảnh cũng đẹp nữa.

Sau khi Tiêu Ái Nguyệt ăn uống no nê mới bắt đầu suy nghĩ lần sau có cơ hội sẽ dẫn bạn bè đến đây tiêu pha một bữa.

Thời điểm tính tiền, cô cố ý liếc nhìn menu, bị hù suýt chút vẹo chân, đúng là ăn cướp mà! Một bữa cơm tốn hết sáu ngàn, không phải cướp thì là gì? Mẫn Nhã Tiệp quét thẻ tính tiền không chớp mắt, cô còn biểu thị muốn trả cho chẵn tiền.

Để tránh lãng phí, hai chai rượu còn dư lại sẽ để cho trưởng xưởng và chủ quản Vương mang về uống.

Hai ông già ôm rượu cười như con mèo Garfield, chỉ còn thiếu hai sợi râu trên miệng nữa thôi.

Ở tiệm cơm, Liêu Bình ngỏ ý không muốn đưa trưởng xưởng và chủ quản Vương về, Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy kỳ quái, lập tức hỏi hỏi, "Chúng ta không cần quay về đó nữa sao?"

"Chúng ta về thành phố." Đại Hải ngáp một cái, "Đi thẳng về."

"Nhưng mà..."

"Tiêu tiểu thư, tôi có uống một chút rượu, cô có tiện lái xe của tôi không?" Mẫn Nhã Tiệp chen ngang, mỉm cười hỏi thăm, "Liêu Bình cũng uống khá nhiều, để anh ấy ngồi xe của các cô cũng vừa đủ chỗ."

"Đi thôi." Liêu Bình giải quyết xong hai gã đàn ông kia rồi nhanh chóng chui vào xe của Đại Hải như một làn khói, "Phó tổng giám đốc, hẹn gặp ở công ty nha."

Đại Hải cũng chẳng thèm hỏi ý Tiêu Ái Nguyệt, chân giẫm ga chạy mất.

"Sao cô biết tôi biết lái xe?" Tiêu Ái Nguyệt đề máy, giẫm số, "Nhìn tôi giống bác tài lắm hả?"

Mẫn Nhã Tiệp lên xe, thân thể buông lỏng rất nhiều, "Tiêu tiểu thư, lần đầu cô làm bên bộ phận mua hàng đúng không?"

"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt vừa lái xe vừa nói chuyện, "Lúc trước tôi đã làm được nhiều năm rồi."

"Cho tôi cái giá đi." Xe chạy được tầm mười mấy phút, Mẫn Nhã Tiệp đột nhiên mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc trong xe, "Chúng ta đều hiểu quy tắc, cô ra giá, chúng tôi sẽ tiếp nhận trong phạm vi cho phép, rất dễ thương lượng."

"Cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu.

"Cô là lão giang hồ, chúng tôi chỉ là vãn bối, không cần vòng vo đâu" Mẫn Nhã Tiệp nhắm mắt xoa xoa cái đầu đau nhức, "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cô cho tôi bảng giá, giúp chúng tôi ém chuyện này xuống.

Công ty của các cô lớn đến vậy mà, công ty nhỏ của chúng tôi chỉ gặp chút xíu vấn đề về chất lượng, do dự lâu hơn sẽ không giải quyết được gì."

Tiêu Ái Nguyệt chợt hiểu rõ, "Cô muốn mua chuộc tôi?"

"Cô muốn hiểu như vậy cũng được, nhưng chúng ta có thể dùng từ khác để gọi, là quan hệ hợp tác thôi."

"Anh Đại Hải đã từng hợp tác với bên cô rồi sao?"

Mẫn Nhã Tiệp cười, "Tôi có thể cho cô thù lao bằng anh ta, tôi biết sau này cô sẽ phụ trách nhánh bên đây, cô và Hải Manh không có quan hệ gì quá lớn, cũng không khó làm đúng không."

"Cô biết tôi vẫn còn đang trong quá trình thực tập chứ?"

"Biết chứ." Mẫn Nhã Tiệp quay đầu nhìn cô, "Cô cũng biết lãnh đạo để cô phụ trách việc này đồng nghĩa với chuyện đã duyệt qua năng lực rồi không?"

"A a a a ha ha ha." Tiêu Ái Nguyệt cười xấu hổ, "Thật sao?"

"Đại Hải nói lãnh đạo của cô rất tín nhiệm cô." Mẫn Nhã Tiệp mở cửa kính xuống một chút hòng xua tan khó chịu trong người, "Tôi và công ty của cô là quan hệ hợp tác lâu dài, sau này nhất định sẽ thường xuyên chạm mặt, cô cứ suy tính một chút đi, đây là danh thiếp của tôi, nghĩ kỹ rồi liên lạc nhé."

Tiêu Ái Nguyệt đưa Mẫn Nhã Tiệp về nhà rồi đón taxi về công ty, còn chưa ngồi nóng đít đã bị Đại Hải kéo ra ngoài.

"Cô ấy nói chuyện với cô chưa?" Đại Hải hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Cô có đồng ý không?"

"Vẫn chưa." Tiêu Ái Nguyệt yếu ớt trả lời.

"Tiểu Nguyệt, dù sao cô cũng chưa hết thời gian thử việc, bây giờ cô đừng để ý đến bọn họ, cứ để họ yên ổn qua ải đi, sau này nhận được tiền thì tính cho anh Hải một phần công lao, chuyện từ chức cũng dễ thương lượng."

"Tôi..." Tiêu Ái Nguyệt không biết trả lời như thế nào, "Tôi muốn làm việc lâu dài ở Hải Manh."

"Không liên quan đến chuyện làm việc lâu dài, thả dây dài câu cá lớn mà, cô phải nhớ kỹ phần ân tình này của tôi đó nha, có cơ hội phải cám ơn anh Hải của cô cho tốt đấy nhá." Đại Hải vỗ vỗ bờ vai của cô, cười ha hả trở về văn phòng.

Đầu óc Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu đau đớn, cô rất ít gặp tình huống như thế này tại xí nghiệp nhà nước, mới đi ăn máng khác mấy ngày đã được khảo nghiệm, thật sầu muốn chết.

Công việc hôm nay tương đối ít, vừa tan ca thì Tiểu Thu và Đại Hải đã chạy mất bóng.

Tiêu Ái Nguyệt dọn dẹp đồ đạc trên bàn, vừa mới chuẩn bị rời đi đã bị Từ Phóng Tình gọi lại, "Tiểu Tiêu, cô tới đây một chút."

Ngữ khí của Từ Phóng Tình rất nghiêm túc, Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước bọt cho là chị ấy đã phát hiện cô làm sai nên sợ hãi bước vào văn phòng, cô sờ mũi, nhỏ giọng hỏi, "Quản lý Từ có chuyện gì vậy?"

"Tự cô xem đi." Từ Phóng Tình ngồi dựa vào bàn làm việc bằng gỗ lim, tay trái chỉ về nơi xa, "Cái kia còn có thể sử dụng được không?"

"Hỏng rồi sao?" Tiêu Ái Nguyệt trợn mắt hốc mồm, "Nhưng chị vừa mới mua mà.".