Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 7: Có thể tới cắn ta, còn không thì đem lều của mình cút

“Các ngươi đã nghe nói gì chưa, cái môn phái dở hơi có chưởng môn đi dạo trăng hoa bị quan phủ bắt được, sau đó vượt ngục không thành rồi bị chém đầu ấy, đúng đúng, cái Thiết Cốt phái ấy, năm nay cũng đến tham dự ‘Bách tông chiêu mộ’ kìa.”

“Không phải vậy chứ? Môn phái này vẫn còn tồn tại à?”

“Mà lại nói một tên trẻ tuổi có vấn đề về thần kinh, tự xưng là chưởng môn đời thứ hai Thiết Cốt phái, ta xem qua, cảnh giới cao lắm cũng chỉ Khai mạnh hai ba đoạn mà thôi”

“Khai mạch hai đoạn đã có thể lên làm chưởng môn, con mẹ nó chúng ta Khai mạch ba bốn đoạn này chẳng phải có thể chiếm núi làm tổ, khai tông lập phái hay sao?”

Quân Thường Tiếu đứng trước cửa thành, bay ra thái độ hoang tưởng thốt lên những lời ngây thơ, nhất thời trở thành đề tài bàn tán sôi nổi ở thành Thanh Dương.

Đương nhiên, bàn tán vẫn là lấy lịch sử môn phái ra làm trò cười a.

Trước kia dưới sự lãnh đạo của Vương chưởng môn, Thiết Cốt phái phát triển một chút, còn có một chút uy danh. Bây giờ người đi, trà cũng lạnh, mọi người còn có thể nhớ tới cái tên cũng đã là không tệ rồi.

Đi trên đường phố của thành Thanh Dương, nghe mọi người xì xào bàn tán, cùng với đó là những ánh mắt xem thường, Quân Thường Tiếu chỉ có thể than thở với trời.

Chính mình tuy danh nghĩa là chưởng môn một một phái, nhưng đãi ngộ không khác gì một tên phế vật, bị người người chậm chọc khiêu khích.

Không đúng, không đúng.

Người ta tốt xấu gì sau khi xuyên không, mở ra đều là thần vật, tu luyện toàn là thần kỹ công pháp, từ đó loại bỏ từng tên thiên tài, chân đạp thần ma, cưới đệ nhất mỹ nữ, mở ra con đường đến đỉnh phong.

Còn mình thì sao?

Tuy có hệ thống, nhưng trên người còn mang theo một quả bom hẹn giờ nữa. Đến thời điểm trăm năm sau không thể hoàn thành nhiệm vụ, chính là lúc mình nổ banh xác, dùng từ thê thảm cũng không đủ hình dung.

Lục Thiên Thiên nói “Chưởng môn, có phải bây giờ ngươi rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào hay không?”

Nữ nhân này không biết an ủi là gì hả, không thấy bổn tọa đang rất tổn thương sao?

“Hô!”

Quân Thường Tiếu thở một hơi nhẹ nhõm, cười nói: “Yên tâm đi. Bổn tọa có sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua đâu, chẳng lẽ lại hạ thấp bản thân để ý một vài lời chỉ trích mình?”

“Sóng to gió lớn?”

Lục Thiên Thiên hạ thấp giọng nói “Sợ là từ nhỏ đến lớn, ngươi đều chưa bao giờ đi ra ngoài Thanh Dương thôn nha.”

Ha ha. Mẹ nó lão tử chết qua một lần, còn chưa đủ tính là sóng to gió lớn?

Quân Thường Tiếu không thèm để ý những lời chua chát của nữ nhân lạnh lùng ác miệng này nữa, cất bước đi đến phía tây thành, nơi tổ chức ‘Bách tông chiêu mộ’.

Trên đường.

Rất nhiều người ở sau lưng họ chỉ trỏ.

Quân Thường Tiếu vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước mà đi, hoàn toàn không để ý đến bọn họ.

Tên này có một cái ưu điểm rất lớn.

Là một người xuyên không, hắn có da mặt dày đến mức người bình thường không cách nào so sánh.

Nếu đổi lại là Quân Thường Tiếu của thế giới này, hoặc một võ giả nào đó quan tâm tới tự tôn, khẳng định sẽ tức giận đến hộc máu.

Lục Thiên Thiên đi theo phía sau, nhìn thấy chưởng môn của mình nhẹ nhàng mây trôi đối mặt với sự chế giễu của người qua đường, thầm nghĩ “Hắn vậy mà cũng biết nhẫn nhịn?”

Nhịn không được cũng phải nhịn.

Bởi vì theo Quân Thường Tiếu, chỉ có dùng thực lực, mới có thể làm cho tất cả bọn họ ngậm miệng.

Cứ chờ xem!

Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ để cho các ngươi phải dùng ánh mắt sùng bái cùng kính sợ khi nói về Thiết Cốt phái.

Nhiệm vụ chính từ hệ thống khiến cho Quân Thường Tiếu rơi vào tình trạng không còn đường lui. Trải qua sự chế giễu của người qua đường, Quân Thường Tiếu càng phải hoàn thành cho bằng được.

Lúc trước mình là bị hệ thống ép buộc trở nên bị động. Bây giờ chính mình chủ động. Bản chất khác xa nhau.

...

Thành Thanh Dương rất lớn.

Tây Thành là địa điểm tổ chức ‘Bách tông chiêu mộ’ lần trước, quy mô cũng khá lớn.

Quân Thường Tiếu mang theo Lục Thiên Thiên đi tới, nhìn thấy rất nhiều lều vải đang dựng trên diễn võ trường. Mỗi lều đều treo lên cờ hiệu tên của các bang phái, cái nào đọc lên cũng rất có khí thế mạnh mẽ.

Đại Đao môn!

Kim Long bang!

Tinh Anh sơn trại!

Hổ Khiếu tông!

....

Đủ loại kiểu tên các bang phái hiện ra, làm cho người ta có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Những nam thanh nữ tú đồng hành cùng cha mẹ hoặc bạn bè tri kỷ đã sớm đến đây, hỏi thăm kỹ càng tình hình các môn phái.

Đại khái nội dung chủ yếu là:

Môn phái này thế nào?

Thành viên có nhiều hay không?

Tu luyện công pháp là cái cấp bậc gì?

Nếu lựa chọn gia nhập môn phái, thành tựu tương lai đạt đến cấp bậc nào?

Quân Thường Tiếu ngồi nghe một lúc, lắc đầu nói “Cái này mà gọi là ‘Bách tông chiêu mộ’ á? Mẹ nó có khác gì hội chợ tuyển dụng đâu.”

“Chưởng môn.”

Lục Thiên Thiên nhỏ giọng nói “Chúng ta cần tìm mảnh đất trong có mặt tiền để dựng lều giống như bọn họ. Như thế mới hợp tình hợp lý chiêu mộ, mới có khả năng hấp dẫn ánh mắt người khác.”

Nếu đã đến đây rồi, vậy thì nhập gia tùy tục thôi.

Quân Thường Tiếu ngắm nhìn bốn phía, chỉ vào bãi đất không xa nói “Ta cảm thấy nơi đó rất không tệ!”

Lục Thiên Thiên nhìn theo phương hướng đó, mày liễu hơi nhíu lại nói “Chỗ đó, bên trái là Đại Đao môn có cấp bậc bát lưu môn phái, bên phải là Hổ Khiếu tông cũng thuộc bát lưu môn phái. Ngươi còn ý định chen vào giữa bọn họ không?”

Quân Thường Tiếu cười nói “Hai môn phái này đã là bát lưu, khẳng định sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt. Mà chúng ta chen vào giữa cũng có thể thu hút một chút chú ý còn gì.”

Lục Thiên Thiên hơi chút suy nghĩ nói “ Nghe có vài phần đạo lý.”

“Đi thôi.”

Quân Thường Tiếu nói “Chúng ta đi lấy địa điểm nào.”

Quân Thường Tiếu Mang theo Lục Thiên Thiên đi vào giữa hai cái môn phái bát lưu, lấy vải ra dựng thành một cái lều nhỏ, động tác vô cùng thuần thục.

‘Bách tông chiêu mộ’ thời gian tổ chức lâu dài, cái lều này chỉ đơn giản là chỗ che nắng tránh mưa. Nên đa số mọi người đều dựng lều vải đơn giản. Trừ khi là môn phái giàu sang mà lại có thực lực nữa, mới dám dựng lều vô cùng xa hoa.

Ví dụ như Đại Đao môn bên trái và Hổ Khiếu tông bên phải. Hai môn phái này cũng coi như có một chút thực lực, cho nên dựng lên mặt tiền một cái lều có thể nói là xa hoa và xa hoa.

Quân chưởng môn dựng lều vải đem ra so sánh cùng người ta, trong nháy mắt bị coi là hàng phế thải.

Đương nhiên.

Đây là điều hắn cần.

Hai cái mặt tiền xa hoa dựng một trái một phải, chính giữa chỉ là một cái lều nhỏ đơn sơ, ngược lại rất dễ gây sự chú ý cho người khác.

Người đời có câu ăn nhờ ở đậu.

Hành vi của Quân Thường Tiếu chính xác là như thế.

Chấp sự Đại Đao môn cùng một tên thiếu niên nói chuyện vài câu xong, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh không biết từ lúc nào có thêm một cái lều vải, hét lên “Cái môn phái chết tiệt nào có mắt như mù vậy, dám đem lều vải dựng bên cạnh Đại Đao môn của ta?”

Hổ Khiếu tông cũng phát hiện.

Một tên đệ tử vén lên ống tay áo đi ra, như hung thần ác sát nói “Con mẹ nó, dám dựng lều vải bên cạnh Hổ Khiếu tông ta, thằng này là mới ăn gan hùm mật gấu?”

Trùng hợp, Quân Thường Tiếu vừa đem tên môn phái treo lên.

Nhìn thấy trên viết ba chữ “Thiết Cốt phái”, trên mặt hai người cùng lúc lộ ra vẻ xem thường sâu sắc.

“Phi”

Tên đệ tử Hổ Khiếu tông khạc ra một bãi đờm nói “Một cái môn phái mà chưởng môn đi kỹ viện bị bắt, dám dựng lều bên cạnh Hổ Khiếu tông ta, quả thực là một điều vô cùng nhục nhã.”

“Uy uy!”

Chấp sự của Đại Đao môn chỉ vào mặt Quân Thường Tiếu tức giận nói “Nơi này là địa bàn của Đại Đao môn ta, mau cút đi chỗ khác dựng lều.”

Hai môn phái này căn bản không có để Thiết Cốt phái vào mắt. Dù sao mình cũng là môn phái bát lưu có tiếng tăm, một môn phái cửu lưu kém hơn cả một cấp bậc kia, lấy tư cách gì đứng ngang hàng với mình.

Lục Thiên Thiên thản nhiên nói “Từ trước tới giờ, sân bãi của ‘Bách tông chiêu mộ’ đều là do thành chủ thành Thanh Dương cung cấp, từ khi nào đã trở thành địa bàn của các ngươi, dăm ba cái môn phái bát lưu nho nhỏ rồi?”

Quân Thường Tiếu im lặng.

Môn phái bát lưu trong miệng nàng cũng chỉ là “môn phái nho nhỏ” mà thôi.

Bát lưu là nho nhỏ, mà nhà mình vẫn chỉ là môn phái cửu lưu, thật là đang xát muối vào tim a.

Nghe được mấy chữ "môn phái bát lưu nho nhỏ", chấp sự Đại Đao môn nổi cơn giận dữ, nhưng cũng không phản bác được gì cả.

Không sai!

Sân bãi là do thành chủ thành Thanh Dương cung cấp.

Đừng nói môn phái bát lưu, coi như môn phái thất lưu có mặt ở đây cũng không dám mở miệng nói đây là địa bàn của mình.

Đệ tử Hổ Khiếu tông cũng rất tức giận lời nói ‘môn phái bát lưu nho nhỏ’ của Lục Thiên Thiên, đây có khác là quy chụp cả môn phái của mình ở trong đó.

Quân Thường Tiếu đi tới hòa giải nói “‘Bách tông chiêu mộ’ sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng là bách tông, cần phải giữ hòa khí, không nên tả xung hữu đột với nhau. Như vậy hình tượng môn phái không được tốt cho lắm.”

“Nếu như Vương chưởng môn còn sống, Lý mỗ sẽ xem Thiết Cốt phái là một thành viên của bách tông, nhưng bây giờ các ngươi thì...” Chấp sự Đại Đao môn xem thường nói “Cứt chó cũng không bằng!”

“Đúng vậy”

Tên đệ tử Hổ Khiếu tông khiêu khích nói “ Một môn phái mà đệ tử đều đã ăn bữa cơm giải thể, thì sớm nên giải tán mới đúng, còn đến thành Thanh Dương làm cái khỉ gì?”

Quân Thường Tiếu sắc mặt biến đổi. Đối với việc người qua đường chế giễu, hắn có thể nhịn được, dù sao người đời thích ganh đua theo phong trào. Nhưng đối với việc hai môn phái này châm chọc và làm nhục, hắn không thể nhịn được.

“Hai vị”

Hắn sờ mũi một cái, cười nói “Bổn tọa ngày hôm nay muốn dựng lều ở chỗ này, nếu các ngươi thấy khó chịu thì cứ việc lao đến cắn ta, còn không cũng có thể đem lều vải của mình cút đi chỗ khác."