Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 16: Chương 16

Hệ thống không biết vì sao Đỗ Cửu lại sợ quỷ: "Quỷ thật sự đáng sợ lắm à? Vì sao ta lại không thấy vậy.

"

Nó thiệt sự cảm thấy thắc mắc, nhưng lúc này Đỗ Cửu nghe vào lại thấy như thể nó đang miệt thị mình, hừ một tiếng: "Mi không phải người nên dĩ nhiên không cảm thấy rồi!"

Hệ thống bị giận cá chém thớt có hơi bực mình: "Gì thì gì ngươi cũng từng đi qua thế giới tu tiên mà, xém chút nữa là thành tiên rồi lại đi sợ quỷ, thất bại thế.

"

"Ta thất bại đấy thì sao nào? Đấm nhau không nào!" Đỗ Cửu đáp.

Nỗi sợ của mỗi người không giống nhau, có người sợ chuột có người sợ gián, y vừa hay lại sợ quỷ, cho dù biết là do tưởng tượng ra nhưng vẫn thấy sợ.

Hệ thống lần nữa đầu hàng trước độ dày của da mặt y, lùi vào không nói tiếp nữa.

Đỗ Cửu run rẩy xong mới móc bật lửa ra châm thuốc, có lẽ do vị cay của thuốc lá nên cảm xúc mau chóng dịu xuống, lý trí trở lại bình thường: "Sau này đừng nói với ta Quỷ Vương làm gì nữa, cứ coi hắn như không tồn tại đi, cho dù ta có hỏi mi thì mi cũng không được nói.

"

Hệ thống: "Chắc chưa? Nếu không để ta cho ngươi xem thử dáng vẻ của Quỷ Vương nhé, thật ra hắn không hề đáng sợ đâu, còn rất đẹp trai nữa.

"

"Chắc, không cần!" Đỗ Cửu dụi tắt tàn thuốc, đây là cách hay nhất mà y có thể nghĩ ra nhằm ngăn chặn sự hiếu kỳ không cần thiết, hoàn toàn bỏ qua nó.

Vẻ ngoài đẹp mã thì sao chứ, nói xem có nam chính ngôn tình nào xấu không? Nhưng cho dù đẹp tung trời thì hắn vẫn là quỷ!

"Được thôi.

" Hệ thống tựa như có hơi tiếc nuối nói.

Chờ Đỗ Cửu trở về chung cư rửa mặt xong chuẩn bị nghỉ ngơi, rốt cuộc nó cũng nhịn được mở miệng: "Ta cảm thấy chuyện ngươi sợ quỷ là một vấn đề rất lớn, chúng ta cần phải nghĩ cách một chút.

"

"Không.

" Đỗ Cửu cột xong đai lưng áo ngủ đang lấy máy tính bảng ra chuẩn bị xem xem có gì chơi không, nghe được lời hệ thống dứt khoát từ chối, "Tục ngữ có câu có khuyết điểm mới là cái đẹp thật sự, ta tình nguyện là một người có khuyết điểm.

Mi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không OOC.

"

Hệ thống không cam lòng: "Ngươi tin ta đi mà, ta có cách chữa cho ngươi.

"

Đỗ Cửu nhướng mày: "Mi có cách gì?"

Vừa dứt câu đã thấy hình ảnh trong máy tính bảng trên tay thay đổi, xuất hiện một gương mặt nhuốm máu, vẻ mặt dữ tợn kêu rên, gần như đang muốn nhào ra khỏi màn hình.

"Đm!" Đỗ Cửu sợ tới mức giật nảy cả người, dứt khoát ném máy tính bảng xuống nhảy lên giường cuộn mình vào chăn, khóc khóc ra nước mắt: "Đây là cách của mi đấy à?!"

Hệ thống cũng không ngờ được y sẽ phản ứng lớn như vậy, yếu ớt đáp: "Đúng vậy, ai cũng nói lấy độc trị độc mà, ta cảm thấy nếu ngươi xem phim ma nhiều một chút thì không chừng sẽ đỡ hơn đó?"

Đỗ Cửu thấy mình sắp khóc rồi, muốn chơi đồng đội cũng không cần tới mức này: "Mi có tin ta lập tức nhảy lầu rời khỏi thế giới này không!"

Hệ thống cuộn thành một cục trong tích tắc, ngậm miệng.

Nỗi sợ hãi trong lòng Đỗ Cửu vốn đã biến mất giờ này bị hệ thống quậy ra, tro tàn bùng lên nên không dám tiếp tục dùng máy tính bảng chơi game nữa, dứt khoát trùm chăn đi ngủ.

Chắc hẳn là do bị thương, y chỉ mới đếm được tới con cừu thứ 100 thì đã ngủ mất.

Vì buổi tối ngủ quá sớm nên rạng sáng y đã tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn đồng hồ còn chưa tới 5 giờ.

Đỗ Cửu rời giường vệ sinh cá nhân, tiện thể còn nấu một bữa sáng đơn giản, đợi thêm một lát mới lái xe tới cục cảnh sát.

Vụ án lớn vừa được phá xong ngày hôm qua, phần lớn công việc hôm nay là lên kế hoạch sắp tới, Đỗ Cửu làm đội trưởng phải chỉnh lý lại tài liệu viết báo cáo kết án nhưng cũng không xem là gấp, cho nên y mới đồng ý để Kiều Niên Niên sang đây.

Đến chập tối, quả nhiên Kiều Niên Niên tới như đã hẹn.

Đỗ Cửu tự mình đón cô vào, đây là lần đầu tiên Kiều Niên Niên gặp mặt bạn bè đồng nghiệp của Đỗ Cửu, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, lịch sự chào hỏi còn mang theo đồ ăn vặt chia cho mọi người.

Cô vốn đã có sẵn một gương mặt trẻ con dễ gần, lúc này còn tươi cười vui vẻ, đứng cạnh Đỗ Cửu ít nhất nhìn bề ngoài cực kỳ xứng đôi.

"Cảm ơn chị dâu!" Lâm Thiên, đồng nghiệp kiêm bạn thân Đỗ Cửu nhận lấy đồ ăn vặt Kiều Niên Niên đưa tới, lùi về sau một bước tới cạnh Đỗ Cửu làm cái mặt quỷ, "Được lắm, cô gái này không tệ, không ngờ thường ngày cậu tẩm ngẩm tầm ngầm mà ra tay lại nhanh như vậy.

"

Đỗ Cửu nhìn dáng vẻ Kiều Niên Niên đang nói chuyện với đồng nghiệp, nhàn nhạt đáp: "Cô ấy khá tốt.

"

Lâm Thiên sờ sờ cằm: "Ái chà, xem ra người đẹp lạnh lùng của chúng ta đổ rồi.

"

Tin hotboy cục cảnh sát có bạn gái truyền khắp cả cục trong chớp mắt, lớp lớp người từ các bộ phận khác kiếm cớ chạy sang ngó thử, ngay cả cục trưởng Mạc Uy cũng chắp tay sau lưng đi ngang hai lần.

Vừa tới giờ tan ca, Đỗ Cửu lập tức kéo Kiều Niên Niên rời đi.

Ra khỏi cửa cục cảnh sát, Kiều Niên Niên mới thở phào một hơi: "Em không làm gì sai chứ? Có chỗ nào khiến anh mất mặt không?" Giọng điệu tinh nghịch nhưng vẻ mặt lại thấp thỏm thấy rõ.

"Không đâu.

" Đỗ Cửu cũng không gấp đi lấy xe mà chậm rãi đi men theo hàng ngô đồng trò chuyện cùng Kiều Niên Niên, "Em làm rất tốt, có thể thấy được tất cả mọi người đều thích em.

"

Mặt Kiều Niên Niên khẽ đỏ lên, không dám nhìn vào mắt y: "Vậy là được rồi.

"

"Em ăn cạy được không?" Đỗ Cửu hỏi, thấy Kiều Niên Niên gật đầu bèn nói, "Gần đây có một quán lẩu cũng ổn, anh dẫn em tới ăn thử nhé.

"

Nghiêm Cửu là người có qua có lại, nếu ngày hôm qua Kiều Niên Niên đã dẫn y đi ăn thì hôm nay tất nhiên phải tới lượt y.

Đương nhiên trong này cũng có một phần là ý đồ riêng của Đỗ Cửu, đồ ăn ngon các thứ, duyệt! ~(≧▽≦)/~

"Vâng.

" Kiều Niên Niên gật đầu.

Nhưng làm vai chính trong sách huyền nghi thần quái thì đã định sẵn không thể suông sẻ hẹn hò được.

Quán lẩu nằm ngay mặt đường lớn, muốn tới phải băng qua một ngã tư, lúc đó bỗng dưng có một chiếc xe thể thao màu đỏ loạng choạng lao vào dòng người, vừa vặn nhắm ngay hướng Đỗ Cửu và Kiều Niên Niên đâm thẳng tới.

Đỗ Cửu theo phản xạ bảo vệ người bên cạnh mình, trong chớp mắt đưa tay đẩy Kiều Niên Niên ra, bế đứa bé gái bên cạnh xoay một vòng, tiện đường kéo theo mẹ bé.

Nhưng dường như tài xế trên xe cố ý nhằm vào Đỗ Cửu, bẻ lái đâm thẳng vào y.

Đỗ Cửu có hơi ngớ ra, y nhớ cốt truyện hình như không có đoạn này mà, không kịp ngẫm nghĩ đã theo bảo năng lấy thân mình che chở cho đứa bé, chờ đợi đau đớn ập tới.

Nhưng lúc xe thể thao sắp đâm trúng y lại đột nhiên bay lên một cách kỳ lạ!

Lấy một loại quỷ đạo không hề bình thường trôi nổi khiến người qua đường bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.

"Tiểu Ngữ!" Người mẹ bị Đỗ Cửu kéo ngã trên mặt đất nhào sang bên này, ôm lấy bé gái kiểm tra cả người một lượt, thấy bé không bị thương mới thở phào một hơi, vừa sợ hãi rơi lệ vừa nói cảm ơn với Đỗ Cửu.

"Không cần đâu.

" Đỗ Cửu vịn tay mình đứng lên, tay y dường như bị trật khớp rồi.

Thế giới trước bị gãy chân còn thế giới này thì què tay, y xui tới cỡ nào thế này.

Báo với cục cảnh sát xong lại gọi điện cho xe cứu thương, nhân tiện đuổi người đang vây xem xung quanh để bảo vệ hiện trường.

Còn về phần tài xế, để không khiến vết thương càng nghiêm trọng hơn y không tùy tiện đi qua kéo người ra, dù sao nhìn tình hình trước mắt thì chiếc ô tô này cũng sẽ không phát nổ.

Mấy người Lâm Thiên chạy tới rất nhanh, dù sao cũng chỉ cách một con phố.

Nghe Đỗ Cửu kể lại xong, Lâm Thiên đứng cạnh xe cảm thán: "Trâu bò thật, cục cảnh sát ở ngay con đường kế bên mà cũng dám lái như vậy, này không chơi thuốc thì chắc chắn cũng uống không ít.

"

Anh liếc nhìn Kiều Niên Niên bên cạnh: "Chị dâu có sao không?"

Lúc này Đỗ Cửu mới chợt nhớ ra nhìn Kiều Niên Niên: "Em không sao chứ?"

Kiều Niên Niên thấy tới giờ này y mới nhớ đến mình, trong lòng có hơi hụt hẫng, mím môi: "Không sao cả.

"

Lâm Thiên thấy vậy chen vào giữa hai người: "Chỗ này để tụi em lo, đội trưởng anh mau dẫn chị dâu đi xem vết thương đi.

"

Đỗ Cửu cau chặt mày, nhìn Kiều Niên Niên rồi do dự đáp: "Xin lỗi, để Lâm Thiên dẫn em đi được chứ?"

Lâm Thiên quay đầu đỡ trán, anh hai à anh định ế nhờ thực lực hả!

Đỗ Cửu dĩ nhiên biết làm vậy sẽ ế tới chết nhưng đâu còn cách nào khác, tính tình của Nghiêm Cửu là vậy, sự nghiệp vĩnh viễn xếp thứ nhất, ít ra thì trước mắt chắc chắn là vậy.

Y tuyệt đối sẽ không bỏ lại vụ án trước mặt tiếp tục đi hẹn hò với bạn gái.

Đứng ở góc độ là công dân thì Kiều Niên Niên có thể hiểu cho trách nhiệm cảnh sát của y, nhưng đứng ở góc độ là bạn gái thì cô cực kỳ thất vọng.

Đặc biệt là trong cái loại tình huống tiến lùi đều không xong này, cô càng mong y có thể đứng ra che chở cô, cùng cô đi tới bệnh viện, nhưng lại không thể nào nói ra, bỗng dưng có một loại áp lực rằng nếu cô nói không hay phản đối thì chính là đang vô cơ kiếm chuyện xem thường mạng người.

Giờ phút này cô bắt đầu nghi ngờ, cô có thể chấp nhận được vô số lần thất vọng tiếp sau nữa hay không.

Kiều Niên Niên từ chối để Lâm Thiên đi cùng, tự mình đi tới bệnh viện, Đỗ Cửu cũng chỉ có thể nói câu xin lỗi với cô.

Sau đó lại ôm theo cánh tay tàn phế tiếp tục xử lý vụ án, bởi vì động tác của y tự nhiên nên trong một lát không ai nhận ra cánh tay y trật khớp.

Đỗ Cửu rất khâm phục với tinh thần vì nhân dân phục vụ này của Nghiêm Cửu, nhưng đổi lại là chính bản thân mình thì lại cảm thấy đau đớn lòng, may là hệ thống kịp cho y một liều thuốc giảm đau, nếu không không biết đau tới mức nào.

Tra ra được tài xế đâm người là một phú nhị đại, vết thương có hơi nghiêm trọng nên bị đưa tới phòng cấp cứu.

Đỗ Cửu để mấy người Lâm Thiên lo bên đó, bản thân đi đăng ký khám cánh tay.

Y cầm số đi lên lầu tìm khoa chỉnh hình, hành lang bệnh viện rất dài, bước đi một lúc đột nhiên trước mặt tối sầm lại, bốn bề chìm trong bóng tối, không thấy được chút ánh sáng nào.

Đỗ Cửu lập tức sợ muốn tiểu ra quần, muốn thét lên nhưng lại lo cho thân phận hiện tại, phải nuốt trọng trở vào cổ họng.

Y lập tức dừng bước, không nhúc nhích nữa.

"Đây là sao vậy? Quỷ, quỷ đánh tường à?"

Y biết rõ chỗ như bệnh viện thì làm sao có thể thiếu mấy thứ kỳ lạ! Biết trước y nên ngoan ngoãn ở yên một chỗ với mọi người rồi.

Hệ thống cực kỳ rối rắm, nó đã đồng ý với Đỗ Cửu là không nhắc tới Quỷ Vương nữa, ngẫm nghĩ một chút nó nảy ra sáng kiến: "Là thứ mà ngươi không cho ta nói đang ở đâu làm gì đấy!"

"Mi như thế này thì khác gì với đang nói hả?!!"

Đỗ Cửu lần nổi da gà khắp người, vừa bị hệ thống nhắc nhở xong tựa như cảm thấy sau lưng có thứ gì đang lén nhìn mình.

Ý nghĩ chợt lóe đã có một luồng hơi thở lạnh lẽo phả lên vai y, hình như là một bàn tay từ bả vai trườn lên cổ, dừng lại mấy giây lại men theo cằm tiến ra phía trước.

"Aaaa, ruốt cuộc hắn đang làm gì vậy?!!"

Đỗ Cửu muốn khóc lắm rồi, không khống chế được cứng đờ cả người còn phải cố giả vờ bình tĩnh: "Anh là ai? Anh muốn làm gì?"

Dựa theo logic của Nghiêm Cửu thì tuyệt đối sẽ không nghĩ tới chuyện ma quỷ, hơn phân nửa cho rằng là bắt cóc hay kẻ cướp gì đấy.

Đỗ Cửu cho rằng sẽ không nhận được câu trả lời, suy cho cùng thì y không thể nhìn thấy được Quỷ Vương, nhưng không ngờ y vừa dứt lời thì có một làn hơi lạnh phả vào bên tai, giọng nói trầm thấp âm u vang lên, gằn từng từ một: "Ta muốn ngươi.

"

Đỗ Cửu rơi vào mơ hồ: Hở?!.