Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Con Hắc Long

Chương 23: Mày điên rồi, Park Noah!

“Con … cho dù con rất muốn đi, hãy nói lời tạm biệt với ta trước khi rời đi! Tất nhiên là, ta đã cố gắng gửi con đi, uh, năm lần, nhưng… ta đã dành rất nhiều tình cảm cho con! ”

Park Noah thở gấp khi nói chuyện; cô không thể biết liệu giọng mình run lên vì cô đã cố gắng quá sức để tìm kiếm thằng bé hay vì sự nhẹ nhõm khi đứa trẻ được tìm thấy vẫn ổn.

Con rồng vỗ cánh ngày càng khó nhọc. Cuối cùng, khi sinh vật thoải mái trong vòng tay của phù thủy, con rồng biến thành một cậu bé tóc xoăn.

“Tại sao con không trả lời?” Park Noah hỏi, nhìn đứa trẻ bắt đầu khẽ nức nở, cúi thấp đầu.

“Con không nghe thấy người…”

“Con không nghe thấy ta gọi con à?”

“Con đang ngủ… thì có tiếng ai đó đi lại xung quanh.”

“Thế nên?”

“Con nghĩ đó là chú Kyle…” Đứa trẻ với đôi mắt đỏ lẩm bẩm một cách yếu ớt, lần mò những ngón tay nhỏ bé của mình.

“Có vấn đề gì với anh ta sao?” Park Noah vô cùng ngạc nhiên khi nghe điều đứa trẻ vừa nói.

“Noah… Con sợ ông ta sẽ bắt con rời đi nếu ông ta nhìn thấy con trong hình dạng rồng…”

“Gì?” Không nói nên lời, Park Noah ôm chặt cậu bé vào lòng. “Vậy thì con cứ giữ thế này, tại sao con lại biến thành rồng?”

Đứa trẻ không trả lời, nhìn ra xa khỏi ánh mắt của Park Noah. Đột nhiên, như để trả lời câu hỏi của cô, Park Noah cảm thấy ma lực đang được rút ra khỏi cơ thể cô, sau đó dừng lại ngay lập tức. Cùng lúc đó, đứa trẻ biến đổi trở lại hình dạng của một con rồng đen.

“Sao lại…” Park Noah lắp bắp, nhận ra sai lầm ngu ngốc của mình.

Con rồng con thoát khỏi vòng tay của Park Noah và từ từ lùi lại, trốn sau núi rác. Nó ló đầu ra và nhìn Park Noah với đôi mắt to tròn đỏ rực.

“Ồ, thôi nào.” Cô khẽ rên rỉ.

Rốt cuộc, điều duy nhất có thể khiến con rồng nhân hóa là bằng cách rút mana của cô ấy ra. Vì vậy, khi đứa trẻ dành ít thời gian hơn cho Park Noah, nó sẽ khó duy trì hình dạng con người hơn vì nó không có đủ ma lực. Một con rồng con, thực tế phụ thuộc vào mana của phù thủy vì dấu ấn chưa hoàn thiện, đột nhiên bị suy dinh dưỡng là điều đương nhiên.

Tuy nhiên, đứa trẻ vẫn xa cách Park Noah mặc cho những yêu cầu khẩn thiết của cơ thể thằng bé là cần được ghi dấu ấn.

Có phải vì thằng bé không muốn mình bị ốm không?

Ngay lập tức, đôi mắt của Park Noah đong đầy nước mắt, thị giác của cô bắt đầu mờ đi. Cô ấy lẩm bẩm bằng một giọng yếu ớt, “Này, con thích ta ở điểm nào? Con thậm chí sẽ không lập dấu ấn vào ta… ”

Lục địa này là nơi sinh sống của những con người đủ tiêu chuẩn trở thành chủ nhân của rồng, ngay cả khi không nhất thiết phải là nữ chính Lenia. Ngay cả một mình Kyle Leonard cũng đủ sức gánh vác toàn bộ trách nhiệm với đứa trẻ rồng.

Mặt khác, Park Noah không phải là phù thủy quyền năng mà mọi người sống sợ hãi. Cô ấy chỉ đơn thuần là một linh hồn bất hạnh đã chuyển sinh vào cơ thể của Eleonora. Cô ấy không sử dụng được sức mạnh như phù thủy ban đầu. Park Noah chỉ đơn thuần là không đủ mạnh để duy trì thằng bé.

Con rồng vỗ cánh khi nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Park Noah, và cúi đầu xuống.

“….”

Park Noah nhìn chằm chằm vào con rồng một lúc lâu thì đột nhiên, ý nghĩ ngớ ngẩn nhất hiện lên trong đầu cô.

Mình không thể sắp xếp suy nghĩ. Mình biết là không nên quyết định điều gì đó quan trọng trong trạng thái này. Mình vẫn chưa chuẩn bị cho bất cứ điều gì. Mình không biết mình sẽ chết khi nào nếu mất hết mana vào tay thằng bé…

Vậy mà những lời nói ra khỏi miệng cô lại trôi chảy.

“Con có thực sự muốn sống với ta không?”

Mày điên rồi, Park Noah!