Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Con Hắc Long

Chương 4: Con rồng bị bỏ rơi

Vị thủ trưởng trong bộ vest đen bảnh bao cau mày nhìn người sĩ quan vì sự buông thả của ông ta, tặc lưỡi không đồng ý.

“Kỷ luật ở đây còn lỏng lẻo. Vẫn là giờ làm việc và ông đang ngủ gật.”

“Xin hãy tha lỗi cho tôi!”

Hoảng hốt, người chỉ huy vội vàng thu dọn đống bừa bộn trên bàn làm việc. Trong khi đó, người đàn ông nhìn lướt qua văn phòng, cảm thất kinh tởm đến phát bệnh.

Sorrent là một làng quê yên tĩnh. Tuy nhiên lúc này đây cũng là nơi được hoàng gia chú ý nhất. Chỉ vì một lý do duy nhất: Eleonora Asil, phù thủy của Laurent đã bị mắc kẹt ở đây nhiều năm.

Eleonora Asil là một trong những nghi phạm trong sự kiện chưa từng có xảy ra ở Hoàng Hải.

Vụ việc có liên quan đến sự biến mất của quả trứng rồng, được cất giữ an toàn trong lâu đài hơn 500 năm.

Một thành viên của bộ an ninh điều tra tại Hoàng gia Laurent, Kyle Leonard, một trưởng cục tại thủ đô Tezeba, và là một cụ quận trưởng đã đi xuống Sorrent để tìm kiếm kẻ trộm trứng.

Có lý do để lập luận rằng Eleonora Asil là nghi phạm chính. Cô là cá nhân mạnh mẽ duy nhất ở Laurent có thể phá vỡ hệ thống an ninh chặt chẽ và đánh cắp quả trứng mà không khiến ai biết.

“Vì lý do nào đó, cô ta đã im lặng suốt hai năm qua.”

Cho đến mùa xuân năm ngoái, cô ta đã phải chạy băng qua những con phố tối tăm của Laurent để thu thập những vật phẩm ma thuật được phân phối bất hợp pháp.

Kyle Leonard là người bất chấp thân phận của mình, run sợ khi nghĩ đến Eleonora Asil, mụ phù thủy khét tiếng.

“Có sự kiện nào đang chú ý ở Sorrent không? Tôi muốn nhìn lại tiền án của quý cô Eleonora Asil.”

“Ồ, người phụ nữ mà Ngài đề cập đến không hề gây ra bất kỳ vấn đề cụ thể nào. Ngài hẳn là không biết, vì ngài chỉ vừa xuống dưới này. Sorrent đã luôn yên bình.”

Nó có vẻ không thực tế, phải không? Leonard xem kĩ gương mặt người chỉ huy. Dường như không có gì giấu diếm cả. Tuy nhiên, anh không thấy đáng tin cậy.

“…Được rồi.”

Leonard do dự; không khỏi bồn chồn, người đàn ông đưa ra quyết định: sẽ tự mình đối đầu với phù thủy. Thêm vào đó, một lệnh đã được ban hành. Khi đối phó với phù thủy của Laurent, anh phải chuẩn bị cho những gì mà anh có thể không mong đợi.

“Hãy dọn dẹp, đừng ngủ trong giờ làm việc.”

“Vâng, vâng.”

“Chà, vậy thì.”

Không trì hoãn, Leonard rời khỏi khu cảnh sát thoái hóa và lên đường: đến thăm nhà của Eleonora Asil, trên sườn núi ngay bên ngoài Sorrent.

Tuy nhiên kế hoạch của anh đã bị cản trở ngay khi anh nhìn thấy phù thủy đang đi khệnh khạng giữa thành phố, bế một đứa trẻ trên tay.

“…”

Mái tóc màu quả mơ của cô, đỏ rực khi mặt trời chiếu vào, bay múa theo gió, như muốn quyến rũ anh. Cô che mặt bằng một chiếc mặt nạ kì lạ, cố gắng che dấu danh tính của mình. Nhưng, chỉ với những gợn sóng đỏ chói lọi của cô cũng đủ để anh có thể nhận ra cô là phù thủy của Sorrent..

Đôi mắt Leonard lóe sáng như một con thú hoang đang chuẩn bị nuốt chửng con mồi.

Trong khi đó Eleonora không nghi ngờ gì tiếp tục đi, có chút lo lắng hiện rõ trên mặt cô. Cô bế một đứa bé tóc xoăn trên tay. Ngay lập tức, Leonard bắt đầu theo dõi cô.

***

Mình lại bị đuổi đi rồi.

Hụt hẫng, đứa trẻ ngồi xuống, dùng que vẽ những hình ảnh ngẫu nhiên trên đất.

Hiện tại, đứa trẻ đã lớn hơn ngày hôm qua một chút. Vì con rồng vốn dĩ lớn nhanh, nên không có gì lạ khi nó chỉ mất nửa ngày để lớn lên như thế. Và tất cả sự trưởng thành này là nhờ phù thủy.

Nhưng mình đoán cô ấy không thích mình: nếu không cô ấy sẽ không đuổi mình đi năm lần.

Trong năm ngày, phù thủy đã đánh lạc hướng chú rồng nhỏ bằng chiếc chăn ấm áp và món sữa thơm ngon. Sau đó, cô cho thằng bé vào một cái lồng chắc chắn và tiếp tục gửi cậu đi đâu đó. Thật tuyệt vọng, hôm trước cô còn đưa cậu đến một nơi đáng sợ, chật hẹp và tối tăm.

Dường như cô ấy đang nói chuyện với ai đó rất lâu, rồi cô quay lại và ôm đứa trẻ lần cuối.

“Thủ đô, Tezeba, dinh thự Balteyer ở Azet, quận 1, được chứ? Nếu con đến đó sẽ có người chào đón con.”

Thủ đô, Tezeba, Balteyer- những từ mình không thể hiểu được.

Đứa trẻ kiên trì nắm lấy vạt áo người phù thủy. Phù thủy chỉ giao đứa trẻ cho người bán thịt và bỏ đi.

Người đồ tể, dáng người mập mạp và bộ râu rậm rạp, cố gắng làm cậu bé vui lên.

Tuy nhiên, đứa trẻ chỉ đơn giản là bỏ chạy.