Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Quyển 1 - Chương 39: Đồ Ngốc đáng yêu

Edit: Dâu

Danh sách công nhân đầu tiên của khách sạn Thiên Nguyên nằm trong tay hai người, một là người phụ trách quán cơm, một người khác là kế toán.

Người phụ trách đến giờ vẫn đang chạy trốn.

Một năm sau khi hạng mục đình công, kế toán cũng không thấy tung tích.

Năm đó kế toán thực sự rất thê thảm

Người phụ trách chạy trốn, bỏ của chạy lấy người, kế toán thành kẻ xui xẻo gánh tội thay, không chỉ bị chính phủ điều tra, còn bị tất cả công nhân theo dõi.

Trên lý thuyết, các công nhân đòi lương là chuyện vô cùng đương nhiên, đó là tiền mồ hôi nước mắt họ vất vả làm ra, nên được nhận chứ.

Nhưng vấn đề là, kế toán cũng chỉ là người làm công, không có tiền trên tay.

Các công nhân không hiểu chuyện đó, cho là kế toán chắc chắn sẽ cho họ một khoản tiền lớn, chỉ cần mấy người họ nói một chút thôi, tất cả mọi người đều nghĩ vậy.

Huống hồ họ chỉ là người dân bình thường, gặp chuyện hoang mang lo sợ, không biết tìm ai khác, chỉ có thể tìm kế toán.

Kiểm tiền mà, không tìm gã ta thì tìm ai?

Sự việc ầm ĩ cực kì.

Các công nhân nếu không lấy được một đồng nào, trong nhà đói meo, bị bệnh còn phải chờ tiền đến cứu mạng, cơn giận làm họ mất đi lý trí, đập nát nhà kế toán.

Người mẹ già của kế toán vì vậy mà giận đến phát bệnh, chẳng bao lâu sau thì qua đời.

“Sống chết không rõ?”

Phong Bắc hỏi, “Đã tra người bị mất tích trong trấn mấy năm nay chưa?”

Dương Chí nói tra rồi, không có manh mối, “Đội trưởng, em thấy tám phần mười là lành ít dữ nhiều rồi.”

Phong Bắc cau mày, “Sao lại nói thế?”

Dương Chí nói, “Theo điều tra, trước khi kế toán mất tích đã không ra người cũng chẳng ra quỷ rồi.”

Phong Bắc xoa trán, “Nhà anh ta ở đâu?”

Dương Chí nói, “Chỗ ở trong trấn của anh ta năm đó là trong kí túc công nhân, kí túc đó bị phá đi xây lại từ lâu rồi, giờ là siêu thị Sugou, quê ở thôn Đại Phúc.”

Phong Bắc đứng dậy, “Đi, đến nhà anh ta xem sao.”

Dương Chí gọi với từ đằng sau, “Đội trưởng, sắp sáng rồi, không nghỉ chút rồi hẵng đi sao?”

Đầu Phong Bắc đau như búa bổ, nghỉ ngơi đếch gì.

Lúc đến thôn Đại Phúc, đã thấy ánh mặt trời rồi.

Phong Bắc, Dương Chí, thêm cả cảnh sát địa phương và trưởng thôn, bốn người đứng trước cửa nhà kế toán.

Cánh cửa giăng tơ nhện, trên miếng gỗ đâu đâu cũng có vết loang lổ do bị ăn mòn, khóa cửa thì gỉ sét.

Dương Chí đạp cửa một cái, không sứt mẻ gì.

Phong Bắc bảo anh tránh ra.

Dương Chí mặt mày xám xịt rời vị trí, cái mặt già nóng lên, anh đón nhận ánh mắt của dân cảnh và trưởng thôn, cười khan, “Chiều qua đến giờ tôi chưa ăn gì, cũng chưa ngủ, hơi đuối.”

“Vất vả rồi.”

Rầm ——

Khóa cửa gãy lìa rơi trên mặt đất, cửa đập vào vách tường, chấn đến mấy lần, bụi xộc vào mũi.

Phong Bắc thả chân xuống đi vào trong, “Chú mà còn không luyện tập cho ra hồn, thì rời khỏi tuyến một đi.”

Dương Chí hãi phát khiếp, “Luyện, chắc chắn luyện ạ!” Mỗi tội không có thời gian mà.

Căn phòng nơi nơi đều bừa bộn, bàn không phải gãy chân, thì cũng bị chia năm xẻ bảy, hiển hiện rõ chúng đã bị đối xử bạo lực như thế nào.

Phong Bắc khom lưng thổi chiếc giường, một tầng bụi bay lên.

Dương Chí hỏi trưởng thôn mấy vấn đề, đi vào báo cáo, nói trước khi kế toán mất tích, có mấy công nhân tới thôn, tìm anh ta đòi tiền.

Năm đó thường thường vẫn có công nhân đến phá.

Không sống nổi qua ngày, không có lối thoát, ai biết sẽ làm ra đến chuyện gì, người trong thôn sợ bị liên lụy, mặt cũng không chường ra.

Hơn nữa, lúc trước kế toán lăn lộn trong huyện, không ít người trong thôn hi vọng anh ta có thể lấy cho mình một suất, kiếm chút tiền, anh ta lại không đồng ý, nói cái gì mà phải để ý đến sự công bằng liêm chính.

Nói nhiều như vậy, dù thế nào cũng là không giúp.

Cho nên sau khi nhà anh ta gặp nạn, vài người trong thôn đều hả lòng hả dạ.

Hơn nửa giờ sau, Phong Bắc rời khỏi nhà cũ của kế toán, chưa đi được bao xa, bỗng dưng anh dừng bước, “Có thấy di ảnh không?”

Dương Chí sực nhận ra, “Không thấy.”

Anh nói, “Có thể là không giữ, hồi bà ngoại em qua đời, cũng không có di ảnh.”

Phong Bắc nói, “Hỏi thôn trưởng xem.”

Dương Chí nhanh chóng trở lại, “Đội trưởng, thôn trưởng nói là mẹ kế toán có di ảnh, đặt ở ngay nhà chính, nghe nói có một lần bị công nhân đập phá, sau đó không thấy nữa.”

Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó như thế nào.

Phong Bắc suy nghĩ.

Một năm trước hẳn kế toán đã có kế hoạch chạy trốn, anh ta mang theo di ảnh người thân đi.

Phong Bắc tăng nhanh bước chân, “Về cục.”

Dương Chí nuốt nước bọt, hai cái giò muốn nhũn ra, anh đói đến chua loét dạ dày, sao kim mọc đầy trước mắt.

Người là sắt cơm là thép, cảnh sát cũng là người, lâu vậy rồi chưa ăn uống, thật không gánh nổi.

Thể lực đội trưởng dường như tiêu mãi không hết vậy.

Hút thuốc cũng no được hả?

Về lại cục, Phong Bắc gõ bàn, cho mọi người lên tinh thần, “Đi đánh cái răng rửa cái mặt rồi ăn uống gì đi, giãn gân giãn cốt xong thì nhanh chóng trở lại, tôi sẽ nói phần quan trọng vừa điều tra được cho mấy người.”

Tiếng di chuyển bàn ghế vang lên một lúc, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Phong Bắc.

Thuốc thì sao mà no cho nổi, anh đói bụng quá mức, không còn cảm giác nữa rồi.

Phong Bắc vươn tay xoa mạnh mặt, uể oải than thở, còn có sáu ngày.

Sáu ngày đấy, có thể xảy ra rất nhiều chuyện, cũng có thể vẫn nguyên vậy, chẳng có gì xảy ra.

Phong Bắc gãi cái cằm tua tủa râu, ngậm thuốc lá dựa lưng vào ghế ngủ gật.

Chẳng biết qua bao lâu sau, có lẽ chỉ mới một hai phút, hoặc là bốn năm phút, trán Phong Bắc toát mồ hôi lạnh, máu trên mặt rút đi, bắp thịt cả người căng cứng, vô lực, gần như nghẹt thở.

Điếu thuốc bên mép rơi xuống, Phong Bắc tỉnh rồi.

Ngẩn ngơ một thoáng, anh cầm điếu thuốc trên quần lên, nhìn cái lỗ bị đốt cháy, thái dương khẽ giật.

“Chờ vụ án này được phá, nhất định phải ôm nhóc con ngủ một giấc thật ngon.”

Phong Bắc còn có ý tưởng khác, ví dụ như để cho nhóc con ý thức được lòng mình.

Mà tất cả đều phải đặt sau vụ án này.

Đừng nói đến anh, ngay cả nhóc con cũng không có lòng dạ nào nghĩ chuyện khác.

Chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người về lại chỗ ngồi, nghe thấy ý nghĩa của mật mã 2696 xong đều sợ hãi.

Mẹ nó chứ thế thì ai mà nghĩ ra được, hung thủ cũng giỏi ghê đấy.

Dương Chí bật ngón cái, xuýt xoa, “Đội trưởng, quá siêu!”

“Dẹp đi.”

Phong Bắc bắn tàn thuốc vào trong gạt tàn, “Lần này lượng công việc lớn, trông cậy ở mọi người.”

Mọi người không lãng phí thời gian, lập tức vào trạng thái làm việc, chiếu theo danh sách kiểm tra con số 63856 mà hung thủ để lại, cố hết sức giải ra mật mã trong thời gian nhanh nhất, ngăn cản người thứ bảy bị sát hại.

Hôm qua Giả Soái không đến trường, hôm nay cũng không.

Mí mắt Cao Nhiên giật liên hồi, cậu ngồi trên lớp mà hồn cứ để đâu đâu, nghe không vào.

Tiền Túc gọi Cao Nhiên lên trả lời câu hỏi, gọi mấy lần cũng chẳng dạ thưa.

Bạn cùng bàn huých vào khuỷu tay Cao Nhiên, cậu mới hoàn hồn.

Chắc chắn là không trả lời được rồi.

Cao Nhiên ngồi lại về chỗ, ngắm nghía thầy giáo trên bục giảng, xem ra chẳng có gì khác lạ cả, bình thường đến không thể nào bình thường hơn được nữa.

Cậu nằm lên bàn thì thầm với bạn bên cạnh, “Dạo gần đây không thấy bạn gái thầy đến trường ha?”

Bạn cùng bàn cũng nằm xuống, “Không nghe nói nữa.”

Cao Nhiên nói, “Tan rồi?”

“Có thể.” Bạn cùng bàn nói đến là rành rọt, “Tớ nhận ra từ lâu rồi, thầy với cả cô kia có môi trường sống khác nhau, tam quan không xứng, chia tay là kết cục hợp lý nhất.”

“…”

Cao Nhiên xoay bút, “Cậu thích xem truyện trinh thám, gay cấn, thần quái, kinh dị không?”

Bạn cùng bàn nói, “Cũng tàm tạm.”

Cao Nhiên tỏ vẻ tò mò, “Cậu đoán xem, lúc tác giả viết tiểu thuyết kiểu đó thì lấy tài liệu ở đâu ra?”

Bạn cùng bàn càng ghé sát mặt vào bàn, “Xem phim, đọc sách, báo, xem thời sự, tin đồn, thế hệ trước ai mà chả có mấy câu chuyện mở đầu là ‘Ngày xưa’, sửa lại một chút là dùng tạm được rồi, chứ làm sao mà tự đi thực tế, rồi viết cảm nghĩ được chứ?”

“Nếu thật là như vậy, hẳn là phải ngồi tù cải tạo rồi.”

Cao Nhiên không nói gì nữa.

Vương Đông Bình, Lý Quyên, thầy Tiền, giữa ba người này chắc chắn có mối liên quan.

Buổi trưa Cao Nhiên về nhà, mới bưng bát cơm lên thôi, nhận được điện thoại lập tức cuống cuồng vào bệnh viện.

Mẹ của Giả Soái qua đời.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Cao Nhiên đứng cạnh Giả Soái, máy móc đi theo, người cứ lâng lâng, tựa như đánh một giấc mộng ban trưa.

Tỉnh ngủ thì tốt rồi.

Trái lại Giả Soái rất bình tĩnh, không gào cũng chẳng khóc, chỉ là đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt cũng rất tệ.

Cao Nhiên sụt sịt mũi, “Ba ông đâu?”

Giả Soái rũ mắt thu xếp quần áo, “Chưa về.”

Cao Nhiên muốn nói lại thôi, “Chú có biết mẹ ông…”

Giả Soái nói, “Biết rồi.”

Cao Nhiên lập tức nín thinh.

Ba của Soái Soái bây giờ không phải là ba ruột, mà là ba dượng, chú quanh năm suốt tháng đi làm ở ngoài, cả một năm trời, có mỗi dịp tết là về nhà.

Cao Nhiên đã từng thấy Soái Soái và ba dượng ở với nhau rồi, chẳng khác gì một cặp cha con bình thường cả, điểm khác biệt duy nhất là tính cách Soái Soái hướng nội, sẽ không có cảnh vui vẻ nói cười, nhảy nhót tíu tít gì cả.

Còn về ba ruột của Soái Soái, đã biến mất từ nhiều năm trước rồi.

Khi đó Cao Nhiên còn rất nhỏ, chuyện cụ thể thế nào cậu cũng chẳng nhớ nữa.

Đây lại còn là thế giới song song, sẽ có những thứ bị lệch đi.

Cao Nhiên nhìn người bạn thân vẫn rất bình tĩnh, “Tối đến nhà tôi đi.”

Giả Soái lắc đầu.

Cao Nhiên nghẹn ngào nói, “Soái Soái, ông đừng nhịn, muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Người thân nhất qua đời, nếu nhịn sẽ nghẹn ra chuyện mất, cứ bộc phát ra ngoài sẽ khá hơn, những chuyện còn lại để thời gian lo, Cao Nhiên cho là như vậy.

Giả Soái mím môi, “Người đều sẽ chết, rồi tôi cũng sẽ có ngày đó, ai cũng không trốn nổi, chỉ là có người sớm còn có người muộn hơn thôi.”

Cao Nhiên ngẩn ngơ.

Lời này thật không giống như một thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi, còn đang học lớp 11 nói ra được.

Đúng vậy, không sai, đạo lý sinh lão bệnh tử ai mà chẳng thấu.

Nhưng mà, việc này một khi đặt lên người mình, đạo lý chỉ là bong bóng, không chọc cũng vỡ tan, hóa thành nỗi đau đớn nện xuống, đập cho mình chảy nước mắt nước mũi giàn dụa.

Cao Nhiên không làm được như Soái Soái, vĩnh viễn không làm được.

Cậu bật thốt, “Thế nếu một ngày nào đó tôi đi thì sao?”

Một giây, hai giây, ba giây… Giả Soái vẫn không lên tiếng.

Đáp án đã tỏ tường.

Cao Nhiên hít vào một hơi, trước đây cậu tưởng rằng người bạn thân từ nhỏ ở thế giới này không khác gì thế giới kia của cậu.

Giờ mới ngỡ ngàng nhận ra sự khác biệt.

Chỉ là cách gần quá, cậu không phát hiện mà thôi.

Thằng bạn thân ở thế giới kia cũng là học sinh giỏi, cũng bình tĩnh, chín chắn khác hẳn với bạn cùng lứa, nhưng không…

Không biết phải hình dung thế nào, Cao Nhiên trầm mặc.

Trên đường tới đây, mắt Cao Nhiên ướt nhòe, khóc cả một đường, giờ đôi mắt cậu vẫn còn sưng lên.

Giọng của Giả Soái vang lên, “Cao Nhiên, có phải ông thấy tôi lạnh lùng quá không?”

Cao Nhiên không đáp.

Giả Soái đặt những bộ quần áo đã được gấp lại vuông vức vào tủ, “Mẹ tôi đi rồi, dù tôi có khóc có quấy thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thay đổi được gì hết.”

Cao Nhiên dựa vào bàn, “Soái Soái, ông có đau khổ không?”

Giả Soái hỏi ngược lại, “Ông nói thử xem?”

Cao Nhiên nhìn người bạn thân, không đáp.

Giả Soái khẽ nghiêng đầu, tóc mai dày che trước mặt, phủ lên một cái bóng, nhìn chẳng rõ trong mắt cậu chứa điều chi.

Cậu nói, “Cao Nhiên, tôi đau khổ trong lòng, nên ông nhìn không thấy.”

Cao Nhiên xoa xoa ngón tay.

Đây là động tác khi cậu không nghĩ ra được.

Giả Soái đóng cửa tủ lại, “Không phải chỉ có khóc lóc mới là đau thương.”

Cao Nhiên theo bản năng không muốn hiểu.

Từ cuối tháng bảy tới giờ, còn chưa được hai tháng nữa, đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Liên quan đến bản thân Cao Nhiên, cậu chết chìm, đến thế giới song song, lo lắng ba mẹ ở thế giới cũ, băn khoăn hướng đi của một “bản thân” khác, nắm một năng lực có di chứng, còn nhận được chứng mất ngủ độ nặng, đạp trên đường biên điên loạn, luôn luôn đau khổ, rất đau khổ, lại chẳng thể giãi bày cùng ai, cậu không dám, rất sợ.

Tiếp đó là chuyện ở nhà cũ, bác cả, anh họ, trưởng thôn… Từng gương mặt quen thuộc đều trở nên lạ lẫm quá đỗi.

Những kí ức đó vẫn chưa phai màu, lại chẳng hay phải dùng tâm thái nào để nhớ lại.

Liền kề là vụ án giết người liên hoàn từ năm năm trước, lại thêm từng người từng người chết đi.

Giờ mẹ của Soái Soái cũng đi rồi.

Sinh mệnh cứ như đóa hoa tàn.

Cao Nhiên lau mặt, khóe mắt đỏ lên, bờ vai run rẩy, cậu đột ngột hỏi, “Soái Soái, ông sẽ chuyển trường sao?”

Tay Giả Soái hơi khựng lại, nửa ngày sau mới đáp, “Không biết nữa.”

Hai thiếu niên im lặng, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Còn chưa lớn lên, đã cảm nhận được nỗi bàng hoàng.

Con đường tương lai ở ngay dưới chân, nhìn tưởng rõ ràng, nhưng lại chẳng hề thẳng tắp, mà chất chứa vô số bước ngoặt.

Chẳng ai hay rẽ một cái là đường bùn, đường đá, hay là đường nhựa bằng phẳng đâu.

Cao Nhiên xin nghỉ buổi chiều.

Lưu Tú hiếm khi không cằn nhằn, cô ngồi trên ghế mây quấn len, thỉnh thoảng lại thở dài.

Hai ngày trước còn gặp mẹ Soái Soái trên đường, còn vừa nói vừa cười, nói chuyện học hành của bọn nhỏ, trước khi đi còn hẹn cùng đi dạo chợ quê, mua ít miến với khoai lang về.

Ai ngờ rằng đang yên đang lành mạng người nói mất là mất.

Nhân sự vô thường.

Lưu Tú lại thở dài, cô nhìn bà cụ, tuy rằng mấy năm nay mất trí, cái tính gây sự làm loạn ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng ít ra vẫn còn hơi thở, dù thế nào đi nữa, cũng hơn nằm dưới lòng đất nhiều lắm thay.

“Tiểu Nhiên, sao con không bảo Soái Soái về nhà mình?”

Lưu Tú nhìn con trai đang nằm gục trên bàn, “Ba nó chưa về, lúc này nó ở nhà một mình, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, chắc là đau lòng lắm đây.”

Cao Nhiên duỗi eo, “Con nói rồi, nó không chịu.”

Lưu Tú nhíu mày, “Thế bác cả bác hai của nó đâu? Thái độ thế nào? Không giúp gì à?”

Cao Nhiên lại nằm nhoài xuống, “Soái Soái có quyết định của nó.”

“Soái Soái không giống trẻ con, như ông cụ già ấy.”

Lưu Tú cảm thán xong thì không nói nữa, con nhà mình nói nhiều còn chẳng vào, huống chi là con nhà người khác, “Tiểu Nhiên, lại đây giúp mẹ quấn len.”

Cao Nhiên lấy chân kéo cái ghế qua ngồi, quấn len hết vòng này tới vòng khác, “Mẹ, mẹ muốn làm gì thế?”

Lưu Tú nói, “Trời lạnh rồi, qua hai tháng nữa mới ấm lên, nên mặc quần áo ấm rồi, cái quần len kia của con ngắn rồi, mẹ nối thêm đoạn nữa.”

“…”

Cao Nhiên cạn lời, “Đừng đùa chứ, mẹ, cái quần kia con mặc chả biết bao nhiêu năm rồi, lưng quần càng mặc càng lỏng, ống quần càng ngày càng ngắn, mẹ cứ mỗi năm lại nối thêm một đoạn, lại còn khác màu nữa, mẹ muốn biến nó thành đồ gia truyền sao?”

Lưu Tú giận, “Làm lại cái mới thì phải tốn thêm thời gian, mẹ còn có già trẻ phải lo, làm gì có lúc nào rảnh.”

Cao Nhiên bĩu môi, “Thế mẹ dạy con đi, con tự làm.”

Lưu Tú coi như thằng con đang lên cơn, “Mày làm thế nào được? Đừng có làm hỏng len.”

Cao Nhiên ngồi ngắm nghía cuộn len, chờ cậu nghỉ đông nghiên cứu thử xem.

Cậu thở dài, mới nghỉ hè chưa được bao lâu, đã ngóng trông kì nghỉ đông rồi.

Quấn len xong, Cao Nhiên tranh thủ lúc mẹ sang nhà Trương Nhung kế bên, bà nội đang ngủ trong phòng, lén lút gọi điện thoại cho Phong Bắc hỏi thăm tiến độ điều tra.

Phong Bắc còn đang trong phòng họp, trên bàn bừa bộn nào là bản đồ, giấy tờ chi chít số má, túi hồ sơ vụ án, và cả bánh bao chưa ăn xong.

Lúc điện thoại reo, Phong Bắc mới nuốt xong miếng bánh bao đã nguội ngắt, cổ họng đau nhức, lúc nói giọng khản đặc, “Xin nghỉ à?”

Cao Nhiên đáp dạ, “Anh Tiểu Bắc, họng anh làm sao thế?”

Phong Bắc không tự chủ được mà làm nũng, “Đau.”

Cao Nhiên nói, “Hút thuốc ít thôi, ảnh hưởng đến sức khỏe, trăm hại chẳng lợi.”

Lòng Phong Bắc mừng húm, ngoài miệng lại nói, “Lắm lời.”

“Nói đi, có chuyện gì thế?”

Cao Nhiên khẽ khàng đáp, “Mẹ Soái Soái qua đời rồi.”

Phong Bắc nhíu mày, “Cho nên em xin nghi ở nhà với nó?”

Cao Nhiên nói không, rầu rĩ bảo, “Nó không muốn em ở cùng, em không tĩnh tâm nghe giảng được, thà không đi cho rồi.”

Phong Bắc mở cửa phòng họp đi ra ngoài, “Đời người chia làm mấy đoạn, đang ở giai đoạn nào thì sống cho giống giai đoạn đó đi, trẻ con thì chỉ cần để ý tới thứ trẻ con cần để ý thôi, đừng có cướp của người lớn, chờ em lớn rồi, mấy thứ đó nhiều đến mức em bỏ cũng không bỏ nổi.”

Cao Nhiên nói, “Em hiểu mà.”

Nhưng không làm được.

Người đã từng chết một lần, mang bí mật động trời, nào có thể tiếp tục không buồn không lo.

Đều là giả vờ cả thôi.

Phong Bắc đến chỗ cửa sổ hành lang thở một hơi, một tay day huyệt thái dương, “Ngoài chuyện này ra, còn chuyện gì khác nữa không?”

Cao Nhiên nói có, “Mật mã hung thủ để lại đã giải được chưa ạ?”

Phong Bắc sầm mặt, “Tóc em cũng sắp rụng hết rồi, mà còn nghĩ cái này?”

Cao Nhiên rất chi là u sầu, “Em không kiểm soát được, không làm cho rõ ngọn ngành, em vẫn cứ nghĩ mãi thôi.”

Phong Bắc thầm nghĩ, thế sao không nghĩ đến anh đi.

“Giải được 2696 rồi, 63856 thì chưa, vẫn đang nghĩ.”

Cao Nhiên lập tức hỏi mật mã 2696.

Phong Bắc trả lời ngắn gọn.

Cao Nhiên kích động hỏi, “Ai nghĩ ra thế ạ? Chuyên gia các anh mời tới sao?”

Phong Bắc nói, “Anh.”

Cao Nhiên ngạc nhiên một lúc lâu, “Anh Tiểu Bắc, không phải anh thuộc tổ hành động sao?”

Phong Bắc nói, “Tổ hành động cũng phải có đầu óc.”

Anh trêu, “Đừng tự ti, anh của em được huấn luyện hình sự chuyên nghiệp rồi, em là nhóc con chưa tốt nghiệp cấp ba, cứ từ từ.”

Cao Nhiên nói, “Em không tự ti, chỉ cảm thấy anh trâu bò thật đấy.”

Phong Bắc nuốt nước bọt, cười nói, “Còn trâu bò hơn được nữa cơ, sau này cho em mở mang.”

“Thật không? Vậy em chờ xem.”

Cao Nhiên hỏi dò, “Anh Tiểu Bắc, anh đọc cho em danh sách đó được không?”

Phong Bắc xoa trán, “Em trai à, danh sách có đến mấy chục trang đấy, anh không thể nào đọc từng người cho em được.”

Cao Nhiên vội vàng nói cậu tới lấy, “Em đi liền đây!”

Sự nhiệt tình của thiếu niên cảm hóa Phong Bắc, nỗi mệt mỏi cũng vơi đi một chút, “Được, em đến đi.”

Cao Nhiên đạp vội xe vào trong cục.

Phong Bắc chờ ở cửa, nhét bản danh sách photo vào tay cậu, “Giữ kĩ, xem xong đưa lại cho anh, phải đảm bảo hai việc.”

“Một, không được thiếu một tờ nào, hai, ngoài em ra không ai thấy hết.”

Cao Nhiên bắt chước động tác giơ tay chào, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Phong Bắc bị thiếu niên chọc cười, “Ngốc ghê.”

Cao Nhiên lấy được đồ thì đi ngay.

Bàn tay giơ lên giữa không trung của Phong Bắc thả xuống, không sờ được tóc thiếu niên, mặt Phong Bắc đen như đáy nồi.

Cảm giác như mình bị thiệt ghê lắm.

Thành viên tiểu tổ bận trọn một ngày, thu gọn phạm vi kiểm tra, từ hơn năm mươi đến hơn hai mươi, rồi lại trong vòng hai mươi.

Tất cả mọi người nhịn một tối không chợp mắt, sáng sớm hôm sau, rốt cuộc giải được mật mã.

Đây là một kết quả khiến lòng người rộn ràng.

Phong Bắc mặc áo khoác, điện thoại trong túi reo lên, anh liếc nhìn dãy số, có suy đoán trong lòng, “Tối lại không ngủ hả?”

Cao Nhiên chột dạ, “Không sao đâu, ngày em ngủ bù, anh Tiểu Bắc, em dùng phép loại trừ còn đường Am Sa, nhưng không chắc trăm phần trăm, chỉ tầm có sáu, bảy mươi phần trăm thôi, bên anh thì sao?”

“Giống nhau.”

Phong Bắc cong môi, thấp giọng nói, “Chờ nhé, tối anh về ngủ cùng em.”

Đầu bên kia Cao Nhiên sờ sờ tai, thấy tê tê, như có dòng điện xẹt qua ấy.

Chờ lúc cậu phản ứng được, đỏ mặt thầm nói, “Cùng cái gì mà cùng chứ.”

Thiếu ngủ quả là ảnh hưởng đến sự phát triển trí não mà.

Phong Bắc hạ lệnh, “Đi bố trí mai phục.”

Lữ Diệp nhìn bản đồ, “Đội trưởng, có đường Nam Am Sa với đường Bắc Am Sa, nếu mai phục cả hai đường này, chúng ta không đủ người.”

Phong Bắc lập tức xin cục trưởng Trịnh điều động thêm cảnh lực.

Cục trưởng Trịnh và Phong Bắc mở họp, quyết định điều cả thành viên nòng cốt của những đội khác nữa.

Lần này nhất định phải bắt được người, phải không có chút sơ hở, tuyệt đối không để điều bất ngờ nào xảy ra.

Thời gian sáu nạn nhân tử vong đều vào ban đêm, hung thủ chọn lúc đó, là để tiện gây án, cũng dễ dọn dẹp hiện trường hơn.

Đường Nam Am Sa dựa vào kênh đào, có một đoạn khá là hẻo lánh, lại không dễ đi, có lúc vài tiếng cũng chẳng có lấy bóng ma nào.

Phong Bắc phụ trách đoạn đường đó.

Đêm nay đổ mưa to.

Cao Nhiên ngồi trước bàn học nhìn ra cửa sổ, trên kính bò cơ man là rắn nước, áng chừng trong thời gian ngắn chưa tạnh được.

Sao mà sớm không mưa, muộn không mưa, lại mưa ngay lúc này chứ?

Ông trời cũng biết chọn ghê.

Cao Nhiên nhét vào miệng hai quả táo đỏ, tỷ lệ hung thủ gây án đêm nay và không gây án đêm nay chiếm năm mươi năm mươi.

Chắc chắn là lực lượng cảnh sát hi vọng là đêm nay rồi, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Có điều giờ hung thủ khá là ngông nghênh, sẽ không ngờ mật mã mình bố trí lại bị giải được.

Cao Nhiên phun hạt táo vào giỏ rác, uống ngụm nước, cậu đi tới đi lui trong phòng, khó nén được nỗi lo sốt vó.

Hi vọng lúc anh Tiểu Bắc chấp hành nhiệm vụ có thể bình an thuận lợi, đừng là bế tắc.

Có vậy mọi người mới ngủ ngon được.

Hơn mười giờ, đường Nam Am Sa.

Một thằng nhóc mang theo chai rượu đi trong ngõ mưa, nó uống rõ lắm, đi chân nam đá chân xiêu, mặt mày toàn vẻ thoái chí oán hận.

Đường trơn, thằng nhóc thoáng lảo đảo, nó đá văng cục gạch, “Disme nhà mày, ngay cả mày cũng chống đối tao! Ngay cả mày cũng đối đầu với tao! Con mẹ nó chết hết đi!”

Đầu ngõ bên trái xuất hiện một bóng người.

Phong Bắc đã nấp từ trước nhận ra đó là ai, con ngươi anh rụt lại rất nhanh, bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Thằng nhóc trút giận xong, đội mưa đi về phía trước, ngửa đầu nốc mấy ngụm rượu rồi ném phứt vỏ chai đi, cởi áo khoác quàng lên vai, lên cơn điên rượu.

Bóng người kia vẫn theo nó, cách một khoảng không xa không gần.

Tiếng nói lặp đi lặp lại vang lên trong ngõ hẻm, có vẻ kinh dị lạ thường.

Thời cơ thích hợp đã đến, Phong Bắc nhanh chóng để tay lên eo, rút súng bước ra từ trong bóng tối, “Vương Đông Bình.”

Bóng người khựng lại rồi xoay mình, tay cầm con dao, bình tĩnh nhìn lại.