Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Quyển 1 - Chương 44: Lần đầu trong đời

Edit: Dâu

Cao Nhiên ở trong con ngõ ngã rẽ chằng chịt, dưới bầu trời trong xanh, chỉ cảm thấy ngột ngạt.

Nhưng mấy ngày trước vừa mưa xong, không khí ẩm thấp âm u khiến người ta không tài nào thở nổi.

Lúc tâm trạng không tốt mà chui đầu ngõ, chỉ tổ đau dây thần kinh số năm.

Nhà Giả Soái ở khu Lão Thành, càng chật chội, ngột ngạt, cũ nát, nghèo khổ, bẩn thỉu hơn, rác thải ven đường xưa nay cũng chưa từng được dọn đi.

Lần đầu hai người họ tiến vào một tiểu khu xa hoa, nhà thương phẩm, cảm thấy rất mới lạ.

Vào nhà phải đổi giày, chân không dẫm lên sàn xi-măng, mà là sàn gỗ, đập vào mắt là bộ đồ nội thất bằng gỗ tử đàn, trên đầu không phải là bóng đèn tròn, mà là đèn thủy tinh, trên tường còn treo những bóng đèn nhỏ tinh xảo, tranh thủy mặc, tranh trừu tượng.

Những món đồ ngọc đồ sứ không nhìn ra giá cả thì đây một cái, kia một chiếc, vị trí sắp xếp hình như cũng được thiết kế tỉ mỉ.

Bên cạnh chiếc ghế sofa đen thế mà còn có cả quầy rượu.

Trong những câu mà Tưởng Tường từng nói, có một câu tuyệt đối không hề điêu toa, ấy là nhà cậu ta rất giàu.

Cao Nhiên hít một hơi, không ngửi thấy mùi đất tanh tưởi, mà là hương hoa thoang thoảng.

Cậu nhìn lướt qua phòng khách, thấy có một lọ hoa to cắm đầy hoa tươi, sặc sỡ đủ màu, trông rất đẹp.

Trong nhà mở điều hòa, ấm áp như mùa xuân, Tưởng Tường mặc áo khoác mỏng với quần bò, mặt mũi cậu ta trông cũng được, không xấu cũng chẳng đẹp trai, thuộc về nhóm không có trở ngại gì.

Nếu cao thêm một tý nữa, tầm trên một mét sáu lăm, với một thân hàng hiệu cậu ta mặc, không lo không có con gái theo.

“Muốn uống gì không? Sữa hay nước trái cây? Căn bản còn một hộp cà phê nữa, mới mang từ nước ngoài về, có muốn uống thử không?”

Cao Nhiên kéo khóa áo khoác xuống, “Cà phê á? Nghe nói cái món đó đắng lắm, hay là thôi đi, tao thích ngọt, tao muốn nước trái cây.”

Tưởng Tường bĩu môi hất về phía Giả Soái ở bên kia, “Vị kia thì sao?”

Cao Nhiên nói, “Nó cũng giống tao.”

Tưởng Tường đi lấy nước trái cây, “Hai ngày này chỉ có mình tao ở nhà thôi, bọn mày cứ tự nhiên đi, đừng làm khách với tao.”

Giả Soái ngồi xổm trên đất xỏ dây giày, hai bên phải dài bằng nhau mới chịu được.

Giày đó là của Cao Nhiên, cậu sống kiểu tùy tính, chỉ cần giày không hỏng là được, cần quái gì phải để ý xem dây giày hai chiếc có cân xứng không.

Giả Soái lại thuộc sao Xử Nữ, không nhịn được, muốn kéo cái đôi dây giày một ngắn một dài của Cao Nhiên sao cho bằng nhau.

Những chuyện tương tự vậy nhiều không kể xiết.

Cao Nhiên thật bó tay với thằng bạn nối khố này, mấy năm qua, dần dần cậu cũng thành quen.

Dù sao thì một loại gạo nuôi trăm loại người, không thể muốn người khác cũng phải giống mình được.

Thế thì quá đáng quá, mà người ta cũng có làm được đâu.

“Soái Soái, tivi nhà Tưởng Tường còn phải to gấp ba lần nhà tôi nữa.”

Cao Nhiên vừa nhìn vừa chép miệng, “Lúc xem chắc phê lắm.”

Giả Soái kéo dây giày, xác định là dài bằng nhau rồi mới bỏ xuống cất gọn, “Tôi vẫn thích đen trắng hơn.”

Cao Nhiên giật giật khóe miệng, “Mưa gió một chút thôi, cái tivi nhỏ nhà ông đã bị nhiễu sóng rồi, không xem nổi nữa, thật sự nên đổi cái khác đi.”

Giọng điệu Giả Soái vẫn rất thản nhiên, “Nói sau đi, tôi cũng đâu có xem tivi.”

Cao Nhiên phát hiện ra cái gì, mắt sáng lên, “Á đù, còn có cả cột bóng rổ nữa!”

Cột bóng rổ ở góc tường, trên đất có quả bóng rổ, trông qua còn khá mới, cho thấy bình thường Tưởng Tường cũng không chơi, chỉ bày ra đó làm màu thôi.

Cao Nhiên ôm quả bóng rổ lên, cực kì duyên dáng dẫn bóng rồi nhảy lên một cái, một tay úp rổ, sau đó quay người ném một quả ba điểm.

Lực và hướng đều nắm bắt cực chuẩn, động tác liền mạch.

Giả Soái híp mắt.

Cao Nhiên hất tóc cười, “Sao, ngầu không?”

Giả soái nói, “Ngầu.”

Cao Nhiên ném bóng cho cậu, “Ông thử đi.”

Giả Soái đứng tại chỗ, ngẩng đầu dùng mắt đo đạc khoảng cách và góc độ từ mình đến cột bóng rổ.

Cao Nhiên cởi áo khoác ném lên ghế sofa, xắn tay áo len nói, “Nhúc nhích đi anh hai.”

Giả Soái không cử động, cậu hơi buông tay, quả bóng từ ngón tay bay ra ngoài, liếm qua cột rổ.

Cao Nhiên tiếc nuối chậc một tiếng, cậu nhặt bóng lên đập vài cái rồi ném cho Giả Soái, “Ông tiến sang trái hai bước rồi hẵng ném.”

Giả Soái nghe theo, cậu dịch sang trái hai bước rồi ném bóng lần thứ hai, vẫn cường độ đó.

Lần này thì vào.

Cao Nhiên nghe tiếng bóng vào rổ mà phê hết cả người.

Cậu thích tất cả các loại vận động, không thích ngồi ở trước bàn học đọc sách làm bài, Soái Soái lại trái ngược hoàn toàn với cậu, thích yên tĩnh, có thể ôm một quyển sách ngồi nguyên một ngày.

Có thể trở thành anh em tốt, là chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, mọi người ở xung quanh đều lấy làm lạ, cảm thấy họ không phải người cùng một thế giới.

Tưởng Tường rót cho Cao Nhiên và Giả Soái mỗi người một cốc nước trái cây, còn lấy không ít đồ ăn vặt, trong đó có sô cô la, nói là cũng mang từ nước ngoài về.

Cao Nhiên ăn liền hai cục sô cô la, vị rất đậm, ăn ngon.

Tưởng Tường không thích ăn, một cái là đủ rồi, thấy thằng bạn cùng bàn đang bóc tiếp cái thứ ba, “Cao Nhiên, mày không ngán à?”

Cao Nhiên nói không ngán, “Tao thà ngọt chết, cũng không muốn chịu đắng.”

Tưởng Tưởng ngẫm nghĩ một hồi, không khỏi bật ngón cái, “Triết gia vĩ đại.”

Cao Nhiên, “…”

Giả Soái bận vô cùng, chốc thì vứt vỏ kẹo trên bàn vào thùng rác, chốc lại rút khăn giấy lau nước trái cây chảy ra ngoài cốc, lát lại nhắc một ống tay áo của Cao Nhiên bị tuột rồi, qua xắn lại.

Tưởng Tường ở bên cạnh nhìn mà tê cả đầu.

Cậu từng nghe sự tích về lớp trưởng rồi, nhưng tận mắt thấy với nghe nói không giống nhau.

Nhịn một hồi, Tưởng Tường không nhịn nổi nữa, cậu ghé đầu vào thì thầm bên tai bạn cùng bàn, “Nó thế mà mày cũng chịu được à?”

Cao Nhiên ăn sô cô la, “A.”

Tưởng Tường nhìn lớp trưởng, rồi ngó lại thằng bạn cùng bàn, cuối cùng cũng hiểu được một chuyện.

Hai người này có thể làm bạn tốt, là bởi vì đôi bên đã quen khuyết điểm của nhau rồi.

Đặc biệt là thói xấu của lớp trưởng, người thường thật không chịu nổi đâu.

Tưởng Tường uống hai ngụm nước, mấy đứa con gái thích lớp trưởng đoán chừng cũng chẳng làm được như Cao Nhiên đâu.

Nhịn một hai ngày còn được, mười mấy năm thì còn khó hơn lên trời.

Tưởng Tường đập đập quả bóng rổ, “Chơi chút nhá?”

Cao Nhiên kéo áo len lên đầu, cởi từ đầu ra.

Tưởng Tường nhìn mà ngơ người, “Cao Nhiên, sao mày lại cởi áo kiểu đó?”

Cao Nhiên nhún nhảy mấy cái cho nóng người, “Cởi ra được là được rồi.”

Tưởng Tường rung đùi đắc ý, phục rồi.

Trong phòng khách vang lên tiếng quả bóng rổ đập nảy, hai thiếu niên không mang ác ý tranh đua với nhau, thanh xuân phấn chấn nở rộ trên người.

Giả Soái ngồi ở trên sofa lật báo đọc.

Đọc xong hai tờ, Cao Nhiên và Tưởng Tường mướt mồ hôi quay lại.

Tưởng Tường đi tắm, trước khi đi mở tivi lên, đưa điều khiển cho Cao Nhiên.

“Thu được cả kênh thể thao đấy.”

Đôi môi khô rang của Cao Nhiên chẹp một tiếng, “Nghe không, còn thu được cả kênh thể thao đấy, trâu vãi.”

Giả Soái không có hứng thú.

Cao Nhiên vuốt mặt, tay toàn mồ hôi, “Không biết trong nhà Tưởng Tường làm cái gì nhỉ.”

Giả Soái nói, “Chắc buôn bán.”

Cao Nhiên nhìn tấm thảm trải sàn dưới chân, buôn bán cái gì mới lắm tiền được thế này nhỉ?

Cậu kéo cổ áo len quạt, đứng lên đi lại xung quanh, ngắm tranh, ngắm ngọc, ngắm hết tất cả những thứ to nhỏ quanh đó một lượt.

Theo bản năng phân tích, tìm tòi.

Thói quen này chẳng biết có được khi nào, lúc phát hiện ra đã chẳng tài nào bỏ được.

Giả Soái hỏi, “Nhìn ra cái gì rồi?”

Cao Nhiên nhếch môi, “Không nói cho ông.”

Giả Soái, “…”

Cao Nhiên đứng ở ban công nhìn xuống, khu tốt nhất trấn chính là đây, cực kì phồn hoa.

“Tuyết rơi rồi.”

“Dự báo thời tiết nói có tuyết.”

Giả Soái vuốt nếp nhăn trên ống quần, “Chúng ta nên về sớm chút.”

Cao Nhiên cảm khái, “Nếu nhà tôi cũng là căn hộ thương mại thì tốt nhỉ.”

Giả Soái cau mày, “Có mỗi một tầng, không có sân, không tốt.”

Cao Nhiên nói muốn có sân thì mua tầng một, muốn hai tầng thì mua nhà hai tầng, tiết kiệm đủ tiền trong tay, còn có thể mua căn biệt thự nhỏ nữa.

Nói tới nói lui, kỳ thực chính là vấn đề tiền nong thôi.

Lý tưởng ấy mà, muốn tốt đẹp, thì sẽ có thể cực tốt cực đẹp.

Cao Nhiên thu lại tầm mắt đang ngắm nhìn cảnh đẹp, “Soái Soái, ông bảo về sau giá nhà có tăng lên không?”

Giả Soái nói, “Có.”

Cậu mím môi, “Giờ chúng ta bàn cái này còn hơi sớm.”

Cao Nhiên bĩu môi, “Sau này tôi nhất định phải thay ba thành trụ cột trong nhà, trên có già, dưới có… Giờ thì chưa, trước đó phải quy hoạch cái đã.”

Giả Soái dội nước lạnh, “Nếu ông ghi danh trường cảnh sát, làm cảnh sát, đãi ngộ cũng thường thôi.”

Cao Nhiên há hốc mồm, “Không thể nào? Nguy hiểm như thế, còn bận rộn, hết án này đến án khác, căn bản không dừng được, tôi nghe nói có cảnh sát bận đến nỗi vợ còn quên mất người đó trông thế nào, đãi ngộ không phải nên rất cao sao?”

Giả Soái nói, “Còn chia theo tỉnh thành nữa, thị trấn thì cao sao được.”

Cao Nhiên nói không thèm nghĩ, “Thế nếu tôi không ở thị trấn thì sao?”

Lông mày Giả Soái khẽ nhíu, hỏi, “Vậy còn phải xem ông muốn đi đâu?”

Cao Nhiên nghẹn.

Muốn đi đâu? Cậu còn chưa nghĩ tới.

Cao Nhiên tiếp xúc với trinh sát hình sự là vì anh Tiểu Bắc, được tìm hiểu sâu cũng vì anh cho cơ hội.

Anh Tiểu Bắc hết lần này đến lần khác đưa cậu vào cái nghề này, khám nghiệm hiện trường, điều tra người nhà nạn nhân, cái có thể dạy hay không thể dạy đều dạy hết rồi.

Mấy tháng này Cao Nhiên học được rất nhiều điều từ người đàn ông đó.

Nếu như không cùng nhau, vậy sẽ buồn chán đến nhường nào.

Chờ đến lúc đó hẵng tính, Cao Nhiên nhủ thầm, kiểu gì chả tìm được lựa chọn hoàn hảo nhất.

Tưởng Tường kéo rèm cửa sổ lại, nói có thứ hay ho.

Cao Nhiên biết cái thứ tốt mà cậu ta nói là gì, “Ông kiếm đâu ra thế?”

Tưởng Tường mở đầu đĩa CD, “Biết xem được là được rồi, thắc mắc ở đâu làm chi, cũng có phải ăn trộm đâu.”

Rõ ràng không muốn trả lời, hẳn lai lịch không đơn giản.

Dàn loa to đùng của cậu ta thật không để làm màu, hình ảnh vừa xuất hiện, tiếng thở dốc đã vang lên cùng.

Cực kì rõ ràng, tựa như đang kề bên tai mình vậy.

Ba thiếu niên ngồi trên ghế sofa, sáu con mắt nhìn màn ảnh lớn.

Đôi chân dài trắng muốt của cô gái như ẩn như hiện trước mắt.

Tưởng Tường là đứa đầu tiên chạy mất.

Cao Nhiên nhìn chằm chằm màn hình, hơi thở khẽ khàng, hóa ra tưởng tượng và tận mắt thấy là khác nhau, không như hiện trường vụ án, còn rất hài hòa thân thiện ấy chứ.

Cái loại vận động này thể hiện đầy đủ tinh thần – đoàn kết chính là sức mạnh.

Giả Soái ngồi bên cạnh chẳng biết rũ mắt xuống từ bao giờ, nom như đang rối rắm cái gì.

Cao Nhiên nghiêng đầu, ngơ ra, “Soái Soái, ông không xem à?”

Giả Soái nghiến ra một chữ từ trong kẽ răng, “Bẩn.”

Cao Nhiên sững sờ, “Bẩn á? Có đâu?”

Lông mày Giả Soái cau chặt, “Quần áo vứt lung tung, giày để cạnh áo lót, gót giày còn đè lên…”

Cao Nhiên lên tiếng ngắt lời, “Được rồi được rồi.”

“Sau này ông với xương sườn của ông làm một tiếng, công tác chuẩn bị ít nhất phải hai tiếng.”

Giả Soái nói, “Tôi không muốn làm cùng ai cả.”

Cao Nhiên nhìn thằng bạn nối khố mà không dám tin, đầu lưỡi líu lại, “Ông ông ông cái đó không được hả?”

Giả Soái nói, “Thử rồi, không vấn đề gì.”

Cao Nhiên giật nảy mình, “Ông thử rồi á? Hồi nào? Sao tôi không biết?”

Giả Soái vẫn rất chi là bình tĩnh, “Lớp 9.”

Vẻ mặt Cao Nhiên thay đổi liên tục, cậu còn chưa có thử đâu, “Tôi cũng thử rồi.”

Giả Soái nói, “Thế à? Lúc nào?”

Cao Nhiên nắm lỗ tai, “Lớp 8.”

Giả Soái sâu xa mà “À” lên một tiếng, “Sớm hơn tôi.”

Cậu nhìn lướt qua, “Giờ là lúc ông vào phòng vệ sinh đấy.”

Mặt Cao Nhiên xấu hổ cực kì.

Giả Soái nói, “Không biết làm à? Cần tôi dạy ông không?”

“Này thì có gì mà không biết, đi đây.”

Cao Nhiên buông một câu cứ như tay lão làng rồi chui vào phòng vệ sinh, vừa đóng cửa, đầu cậu liền rũ xuống.

Cái đệt, lần đầu trong đời!

Cao Nhiên đầu tiên là dựa vào cửa, sau đó đổi thành ngồi trên bồn cầu, cuối cùng dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất dựa lưng vào tường.

Đổi ba tư thế rồi, chẳng cái nào dễ chịu cả.

Cao Nhiên nửa ngày vẫn chưa giải quyết được, sốt ruột đến bốc lửa, cậu rũ mắt nhìn thằng anh em nhà mình, tiếng rên bắt đầu nhiễm tiếng nấc, sắp khóc rồi.

Đậu má, không đúng, sao lại khó chịu vậy chứ?

Cảm giác như sắp chết ấy.

Cao Nhiên cắn răng, đầu túa mồ hôi, nếu có anh Tiểu Bắc ở đây thì tốt rồi.

Phong Bắc ở hiện trường hắt hơi một cái, rồi lại hắt xì cái nữa.

Dương Chí nói, “Đội trưởng, anh cảm hả? Hay là anh vào xe trước đi?”

“Không phải cảm, tám phần mười có người đang nhắc tôi.”

Phong Bắc vặn nắp chai ra uống ngụm nước, bình giữ nhiệt không mua được cỡ lớn, anh vẫn mang chai to vốn dùng.

Trời rét buốt, tuyết rơi đầy trời, một ngụm nước lạnh chui vào bụng, cóng từ trong ra ngoài.

Dương Chí trêu, “Ai thế ạ? Cô Trịnh sao?”

Phong Bắc lạnh mặt lườm.

Dương Chí biết điều ngậm miệng lại.

Lữ Diệp lại gần nói, “Đội trưởng, nạn nhân là học sinh lớp 11, mười bảy tuổi, nhà ở bên kia cầu đá đường Bắc, chị Tôn nói bước đầu giám định là tự sát.”

Chị nói, “Theo điều tra, nửa tháng trước khi nghỉ đông, nạn nhân từ trường về, ầm ĩ với cả nhà một trận to, mẹ nạn nhân bảo cô bé chết quách đi.”

Phong Bắc hỏi, “Nạn nhân học trường nào?”

Lữ Diệp nói, “Lớp 11-5 Tam Trung.”

Phong Bắc châm thuốc, không phải trường của nhóc con, “Diệp Tử về cục với tôi, Đầu To đến trường học của nạn nhân một chuyến.”

Dương Chí xoa xoa tay, “Để em con xe đi, lạnh quá.”

Phong Bắc nói, “Có cần sang năm điều chú về văn phòng không, cho chú cả ngày ngồi đối mặt với một đống hồ sơ vụ án, gió thổi không tới, mưa rơi không đến.”

Dương Chí, “…”

Ở bên kia, cuối cùng cuộc đời của Cao Nhiên cũng bước lên một giai đoạn mới.

Lúc cậu bước ra khỏi phòng vệ sinh mặt mũi đỏ lựng, mắt cũng đỏ hoe, nom như vừa khóc xong.

Tưởng Tường trợn tròn mắt, “Cao Nhiên, mày soi gương chưa?”

Cao Nhiên phát hiện áo giữ nhiệt dưới lớp áo len chưa cho vào trong quần, vừa nhét vào vừa hỏi, “Sao thế?”

Tưởng Tường nói, “Trông mày y như con gái nhà lành mới vừa phá thân ấy, vừa mất tự nhiên vừa thẹn thùng.”

Nói xong cậu ta nhịn không nổi, bật cười ra tiếng, cười nghiêng cười ngửa.

Cao Nhiên đá một cái, “Cút đi!”

Giả Soái bước qua.

Cao Nhiên lùi về sau một bước, “Làm gì đó?”

Giả Soái nói, “Mặt sau quần áo chưa chỉnh xong.”

Cao Nhiên thở một hơi, nhét lung tung vào.

Giả Soái nhìn mà mày nhăn tít, vòng ra sau chỉnh sửa cho cậu.

Tưởng Tường quệt nước mắt, “Hai đứa mày thân nhau thật đấy.”

Cao Nhiên cười hì hì bá cổ Giả Soái, “Đương nhiên rồi.”

Cậu chỉ có một người anh em như vậy, cả đời làm anh em.

Buổi chiều tuyết rơi còn lớn hơn, cả trên cây lẫn mặt đất đều phủ thêm hàng tầng trắng xóa.

Tưởng Tường bảo Giả Soái và Cao Nhiên ngủ lại nhà cậu ta, đừng về, lúc cậu nói, ánh mắt đầy trông mong, “Tối cùng chơi game suốt đêm nha.”

Cao Nhiên rục rịch.

Giả Soái có về cũng chỉ có mỗi mình cậu, nên cũng ở lại nhà Tưởng Tường qua đêm luôn.

Tưởng Tường nói lát nữa sẽ có cô đến nấu ăn, hỏi Cao Nhiên và Giả Soái muốn ăn cái gì.

Cao Nhiên nói, “Tao không kén ăn, có ăn là được rồi.”

Giả Soái nói, “Tao cũng không vấn đề gì.”

Tưởng Tường cứ dựa theo khẩu vị của mình là xong, cậu mở một cánh cửa phòng ra, “Đây là phòng anh tao, ảnh học đại học năm tư, nghỉ đông không về, ăn tết cũng không về, tao gọi báo ảnh một tiếng, nếu ảnh đồng ý, tối nay bọn mày ngủ đây, không thì còn có phòng cho khách.”

Cao Nhiên nhìn thằng bạn cùng bàn, “Mày có anh nữa hả?”

Tưởng Tường nói, “Con của cô.”

Cao Nhiên thò cổ vào nhìn bài trí trong phòng, sạch sẽ gọn gàng, đồ dùng không nhiều, nhưng có thể thấy đều được chọn lựa một cách tỉ mỉ.

“Ảnh sống ở nhà mày hả?”

“Sai rồi, là tao sống ở nhà ảnh.” Tưởng Tường nói, “Cũng không đúng, phải nói thế này, từ nhỏ tao đã sống cùng cả nhà cô rồi.”

Cao Nhiên lấy làm lạ hỏi, “Thế ba mẹ mày đâu.”

Tưởng Tường đáp, “Mất lâu rồi.”

Cao Nhiên sững sờ, “Tao chưa nghe mày nhắc đến bao giờ.”

Tưởng Tường nhún vai, giọng rất thoải mái, “Không cần nhắc đến, tao cũng chẳng nhớ họ trông như thế nào nữa.”

Cao Nhiên không hỏi thêm.

Chuyện của người khác, hỏi nhiều cũng không tốt, sẽ khiến người ta thấy chán ghét.

Cả quá trình đó Giả Soái đều không nói lấy một chữ, thái độ cực thờ ơ.

Khúc nhạc dạo ngắn này cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí.

Tưởng Tường gọi điện cho anh cậu ta, nói lại sự việc, anh ta đồng ý, nói không sao, chỉ có một yêu cầu, đừng làm đồ trong phòng lộn xộn.

Yêu cầu này rất chi là bình thường.

Đổi lại chả ai thích có người lạ bới tung phòng mình lên cả.

Giả Soái hỏi mượn Tưởng Tường một quyển sách, ra ghế sofa ngoài phòng khách ngồi đọc.

Cao Nhiên ở phòng Tưởng Tường, ngồi trước máy vi tính mà hai mắt sáng trưng đầy hưng phấn.

Tưởng Tường khoe, “Tao có QQ, mày có không?”

Cao Nhiên không có.

Tưởng Tường dạy cậu tạo nick như thế nào, “Người bạn trên mạng đầu tiên tao thêm là một cô gái, hai đứa trao đổi phương thức liên hệ, nhỏ còn viết thư cho tao nữa.”

Cao Nhiên ồ một tiếng đầy ẩn ý, “Giỏi ha.”

Tưởng Tường sờ mũi, “Giỏi cái gì, nhỏ coi tao là anh trai.”

Cao Nhiên nói, “Mày không hiểu, ban đầu bình thường đều coi nhau là anh chị em trước đã, phải cẩn thận, hàm súc, không được quá thẳng thừng.”

Mặt Tưởng Tường đầy nghi ngờ, bản thân còn chưa từng yêu đương, còn dạy tao, chém gió hả.

Tạo QQ xong, Cao Nhiên không thêm bạn tốt, chờ cậu có máy tính rồi thêm cũng không muộn.

Tưởng Tường mở ảnh bạn trên mạng cho Cao Nhiên xem, “Có phải rất đáng yêu không?”

Cao Nhiên nhìn, mặt trái táo, mái bằng, mắt to, mũi nhỏ, miệng nhỏ.

Tưởng Tường nói, “Nhận ra rồi chứ.”

Cao Nhiên gật đầu, nhận ra, y hệt Trương Nhung.

Tưởng Tường tắt tấm ảnh đi, “Lần đầu lúc mới thấy tao cũng hoang mang, còn tưởng là em gái Trương Nhung, hỏi ra mới biết chẳng liên quan.”

Không chung máu mủ, lại có thể giống đến thế, thật sự là thế giới rộng lớn, không gì là không thể.

Tưởng Tường đề nghị xem phim ma.

Cao Nhiên không dám thừa nhận mình sợ, cậu tìm đề tài để phân tán lực chú ý, không tập trung xem thì sẽ không sợ.

“Tao chả hiểu sao, nhìn thấy cửa phòng tự mở, sao lại không chạy, mà còn qua xem?”

Tưởng Tường bình tĩnh gặm táo, “Chạy sao nội dung phát triển tiếp được?”

Cao Nhiên nhìn trái liếc phải, mỗi tội chẳng dám ngó vào màn hình máy tính, “Phi logic thật đấy, trong tình huống thường, người bình thường gặp chuyện như thế, không phải đều hét toáng lên rồi chạy sao?”

Cậu không xem nhiều phim ma, có mỗi mấy bộ kia thôi, cũng không ít điểm chung, ví dụ như cái cậu vừa nói.

Cô gái trẻ thấy cửa kêu cót két, bên trong tối om, quỷ khí lặng yên tỏa ra.

Cô bị dọa ngã ngồi ra đất, đồng tử mở to, thân mình run bần bật, mặt mày tái mét.

Sợ đến vậy rồi, mà cô gái vẫn còn chưa chạy, cũng không kêu cứu, mà chỉ cẩn thận từng li từng tí vào phòng.

Nội dung phim mà xuất hiện cảnh đấy, kết quả chia làm hai loại, nếu là nữ chính, sau đó còn có cảnh diễn nữa, nếu là vai phụ, A một tiếng xong chết ngắc ngay.

Tưởng Tường nói, “Phim thôi mà, vốn là giả, trên đời này làm gì có ma.”

Cậu hạ giọng, “Đến đến đến!”

Sợ nhất trong phim ma không phải là ma, mà là hiệu ứng âm thanh, thỉnh thoảng vang lên kích thích bạn một chút, tim không tốt có khi còn bị dọa chết tươi.

Mắt Cao Nhiên híp tịt lại, cậu còn thò tay lên gãi trái, cố ý vô tình che mặt.

Nữ chính vừa đi làm về mở cửa rồi đóng cửa, thay giày thả túi, bỗng cô quay người, nhìn thấy sau cửa có một thi thể treo lủng lẳng, chính là bản thân cô.

“A ——”

Bên tai đột nhiên có tiếng quỷ gào, Cao Nhiên bị dọa mà nhảy dựng từ ghế ra tít đằng xa.

“Cái đệt, ai cho mày chơi thế, suýt bị mày dọa tè ra quần rồi!”

Tưởng Tường thực hiện được âm mưu, mặt trông rất chi là gợi đòn.

Cao Nhiên trợn trắng mắt.

Phim ma kéo dài được hai phần ba, Tưởng Tường nói không xem nữa, chả sợ gì cả.

Cao Nhiên ừ ừ, “Không hay, không sợ, tắt đi, chán chết.”

Tưởng Tường nói, “Đợi chút, tao tìm cái khác.”

Cao Nhiên, “…”

Chẳng còn cách nào khác, Cao Nhiên bèn nói dối mình buồn ngủ, giờ mới thoát được.

Cao Nhiên đi ra gọi với vào phòng khách, “Soái Soái, tôi đi nằm chút, ông thì sao?”

Giả Soái đọc sách cực tập trung, “Ông nằm đi, tôi không nằm đâu.”

“Ăn cơm gọi tôi nha.”

Cao Nhiên đẩy cửa bước vào, cửa không khóa, chỉ khép hờ.

Cậu ngồi bên giường cởi quần ngoài và áo len ra, tiện tay sờ miếng ngọc áp vào ngực hai lần.

Đây là thói quen mới có của Cao Nhiên, dường như sờ một cái sẽ thấy an lòng.

Máy điều hòa trong phòng mở, không nóng cũng chẳng lạnh.

Cao Nhiên thả miếng ngọc lại vào trong áo, tầm mắt quét qua căn phòng.

Trên bàn có một khung ảnh, rất dễ thấy, Cao Nhiên theo bản năng liếc nhìn.

Trong ảnh có ba người, một đôi nam nữ trẻ tuổi và một đứa bé, đôi nam nữ đó là một cặp vợ chồng, đứa bé được người phụ nữ ôm vào trong lòng, họ là một nhà ba người.

Cao Nhiên nằm phịch xuống giường, tấm nệm mềm hơn ở nhà cậu nhiều lắm, người nằm trên đó, bất cứ lúc nào cũng lọt thỏm vào trong.

Trong lúc mơ màng, Cao Nhiên cảm giác có người đang nhìn mình.

Cậu tưởng là Giả Soái, bèn úp mặt vào trong gối cọ, nghiêng đầu hỏi, “Mấy giờ rồi? Cơm nấu xong chưa?”

Không có tiếng đáp.

Mà cảm giác đó vẫn còn, trong phòng có người, vẫn đang nhìn cậu.

Cao Nhiên mở choàng mắt, trong phòng chỉ có mỗi mình cậu, chẳng có lấy một bóng người.

Điều chỉnh hơi thở một chút, Cao Nhiên vuốt sợi tóc trên trán ra sau, lúc cậu bỏ tay xuống, ở cửa xuất hiện một cái bóng.

Giả Soái đứng nơi đó, “Ông không gọi điện về nhà hả?”

“Suýt nữa quên rồi, tôi đi liền đây.”

Cao Nhiên lê đôi dép ra ngoài, lúc đi ngang qua cái bàn, bất giác liếc nhìn khung ảnh.

Lần này trong lòng không hiểu sao cảm thấy không thoải mái, Cao Nhiên tiện tay úp khung ảnh xuống.

Cao Nhiên gọi điện thoại xong quay lại phòng, cầm thắt lưng trên đầu giường đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, cậu bỗng khựng lại.

Không đúng!

Cao Nhiên ngoái đầu lại, phát hiện khung ảnh bị cậu úp xuống lại đứng lên.

Cậu suy nghĩ một chút, hẳn là vừa nãy khi mình gọi điện thoại, Giả Soái từng bước vào, tiện tay dựng khung ảnh lên.

Lúc đợi cơm, Cao Nhiên nói chuyện với Giả Soái, “Cô của Tưởng Tường lúc trẻ trông xinh ghê, chú cũng rất đẹp trai, hai người xứng đôi thật.”

Giả Soái hỏi, “Ông gặp rồi à?”

Cao Nhiên nói, “Trong khung ảnh là một nhà ba người không phải sao?”

Phản ứng của Giả Soái rất quái lạ, “Khung ảnh nào?”

Cao Nhiên còn thấy lạ hơn cả cậu, “Cái trên bàn ấy.”

Giả Soái đang tính trả lời, Tưởng Tường đã lại gần, “Nói gì đó? Khung ảnh nào, nhà tao căn bản không có khung ảnh, một cái cũng không.”

Cao Nhiên giơ tay chỉ, “Cái trên bàn kia kìa.”

Giả Soái và Tưởng Tường nương theo tầm mắt của cậu nhìn lại, trên bàn chẳng có gì hết.