Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 8: Uẩn khúc nhàn nhạt.

"Trước hết, chúng ta nên tìm chỗ nghỉ nào đó đã."_Cốc cà phê trên tay Chi bốc hơi nóng ngùn ngụt, khiến khuôn mặt băng lãnh kia hơi chút hồng hồng. Chi vừa thổi vừa nhấp vài ngụm, sau lại nhìn con đường vẫn trải thẳng tắp trước mặt.

"Đi đâu đây? Chỗ nghỉ nào đó? nhà nghỉ hay khách sạn à?!?"_Phong ngả người ra ghế vươn vai, nhanh chóng cầm lại tay lái, tránh được ánh mắt khinh bỉ của Chi.

"Vậy chính xác giờ chúng ta đang ở đâu?"_Chi chỉ hỏi lại như vậy.

"Vừa mới đi qua thành phố Vinh, hiện đang ở một tuyến đường ra ngoại thành ~"_Phong khai báo rất thành thật, mắt nhìn tới cái đồng hồ báo km, không ngoài dự đoán, chạy từ Hà Nội ra đây, mất hơn ba trăm cây số.

"..."_Chi suy nghĩ một lát. Nhìn sắc trời đang dần chuyển tối màu. Trời sắp về đêm rồi. Nếu thực phải vòng vòng ngoài này cũng khá nguy hiểm.

"..."_Phong cũng chẳng muốn hồ nháo làm gì, không nhìn đến Chi mà ngó qua em mèo đang liếm chân ở ghế sau.

.Đi thêm một đoạn nữa, hai người vẫn im lặng.

Chiếc oto kêu ùng ục ùng ục rồi lại tơn tơn chạy, Phong không thể không nhìn thấy một cột biển mà xe chúng nó vừa chạy qua"Giao lộ 39, quẹo phải hướng ba mươi km sẽ giao Quốc lộ 1A". Mà đợi mãi người kia cũng chưa nghĩ xong, Phong liền xoay bánh lái quẹo sang một ngõ khác. 

"Haiz, nghĩ gì lâu thế ~ "_thủ phạm vừa làm cho cà phê xém bắn lên mặt Chi nói như vậy.

"..."_Chi kìm chế, giờ này mà còn sinh khí với hắn thì ..._trán Chi lần thứ hai trong ngày nổi gân xanh. Trong khi tên kia vừa nhìn thấy gì đó và huýt soát một điệu.

"Lambodia ~ Xem ra tối nay ăn ngon rồi đây ~ "_Phong cười nhe cả nanh, cho xe dừng lại và ra mở cửa xe cho Chi. Chi cũng kịp nhìn cái nhà hàng cỡ nhỏ trước mặt "Lambodia's house"

"Tính ăn ở đây à?"_Chi nhìn Phong_"Nhưng họ có vẻ như không làm việc"_lại nhìn căn nhà ăn trước mặt đã tắt hết đèn, có vẻ là họ đã về cả rồi, Chi còn thấy vài ổ khóa kia.

"Thì thế mới gọi là ăn ngon ~ Yas ~ đi thôi !"_Phong dụi chóp mũi, đưa tay nắm lấy tay Chi kéo đi, Chi đằng sau không ý kiến, mặc cho Phong muốn làm gì tùy. 

.

"Không có bảo vệ, vậy ra đây là nhà ăn thuê à..."_Phong xoa xoa cằm, Chi ở phía sau cũng nhìn nhìn vào cửa kính để soi bên trong, ngoài một căn bếp to rộng, thì bên tối om kia khiến Chi không nhìn rõ, nhưng đoán chắc sắp đầy các bàn ăn cho thực khách.

"Choảng ... loang xoang loang xoang..."_Không để Chi đợi lâu. Phong đã cầm một hòn đá chọi vào kính, làm thành một lỗ hổng lớn đủ cho người chui lọt, găng tay lái xe của Phong vẫn trên tay, nó thò tay vào, mở khóa cửa, rồi kéo "xạch" cái cửa ra, những miếng thủy tinh theo vết kéo đó đổ rơi vỡ, rồi Phong làm động tác 'mời vào' trước mặt Chi.

"Nãy đã có một lỗ hổng rồi, làm này làm gì vậy?"_Chi hai tay ôm ngực, hơi thắc mắc hỏi, tuy xưng là chị thì Chi chẳng tỏ ra một chút lễ phép nào.

"À.. nếu cô muốn có thêm vài vết máu trên người và muốn tự báo cảnh sát rằng máu đấy là của cô khi bọn họ phát hiện ra nơi này bị đột nhập thì... =)))"_Phong trả lời rất chắc chắn.

"..."_hmm, rất biết lo xa đấy chứ, không ngốc như bề ngoài. Chi nghĩ rồi bước vào trong.

Phong không cho Chi vào, mà bản thân vào trước, xem xét, không thấy cái camera nào, mới yên tâm thở phào ngoắc ngoắc Chi vào. Nhưng đâu biết nãy giờ Chi đã ở kế bên. Vừa mới bật đèn, nhìn qua đã thấy ánh mắt kia lia mình làm Phong muốn chết ngạt.

"Uyển Chi, bộ cô học được kim pháp à, đi đứng chả để lại tiếng động."

"Chứ chúng ta ở đây làm gì? Y như ăn trộm"_Chi hỏi một câu, nhận xét Phong một câu.

.

Chi nhìn căn bếp vừa được mở sáng đèn, có nhiều tủ kệ, tủ treo đủ thứ, một cái bàn con và vài ghế ngồi, thêm cái bếp lò, vỉ nướng, lò viba, bếp ga, các nồi niêu xoong chảo đủ cả, còn có bàn chế biến thức ăn, 

gạch lát một màu xanh mát dịu, điểm trí và bông lá và trần nhà vẽ hình các nhân vật cartoon, đoán chừng chủ quán cũng là người trẻ, lại năng động còn rất dễ thương nữa, có nét tinh tế như người lớn lại nhí nhố trẻ con. Nhưng nếu làm trong môi trường phù hợp thì người ta mới phát huy hết khả năng được chớ :))

Trong lúc Chi nhận xét xung quanh đó, Phong ném cho Chi cái găng tay làm bếp, bắt đeo vào, rồi chỉ ra góc bàn, có một cái ghế, nói với Chi.

"Ra đó ngồi, đợi ba mươi phút, tôi sẽ làm đồ ăn cho."_Phong cười một cái rồi mới đi lại tủ lạnh và mở tủ lương thực_"Ừm... có vẻ ngon đây.."

"..."_Chi kéo ghế ra ngồi xuống_"Ngay từ đầu chị đã biết chỗ này không có người? Hay là đoán mò? Liều lĩnh là biệt tài của chị nhưng tôi không nghĩ tới chúng ta lại thuận lợi vào như vậy..."_Chi quanh việc này còn nhiều thắc mắc, con người kia sục sạo một chút ngăn lương thực, đem lên một vài gia vị, không nhìn Chi mà chăm chú việc nấu nướng.

"Chịu khó đi đường nhiều một chút sẽ biết, những quán mở ven đường toàn chia làm hai loại, một mở sáng trưa hai là chiều tối, còn chịu suy nghĩ thì sẽ nhận ra, tuyến đường tôi cùng Chi đi khi nãy chính là đoạn giao cắt với Quốc lộ, là tuyến đường vốn dĩ đã rất nhiều khách và cao điểm sáng, nên tôi đoán thể nào trong đây cũng là một chỗ nghỉ trưa tốt cho các tài xế khi hết ca sáng, ít nhất khi thấy nơi này cúp hết điện thì tôi càng nhận rõ là như vậy..." 

Phong nói một câu thì đem dầu đổ chảo, lại đem chảo bắt bếp, rồi đợi chảo nóng thì đem trứng tách ra, trộn hỗn hợp rồi cho cả cả vào chảo nóng hầm hập. Mọi động tác đều thuần thục, không hề có một chi tiết thừa.   

.

"Ồ... chị biết nhiều nhỉ?"_Chi ngồi chống cằm, nghe Phong nói mà nhìn chăm chú.

"Nấu ăn hay tuyến đường?"_Phong vừa hất chảo vừa nhìn qua.

"Cả hai?"

"hmph ~"_Phong cười không đáp, lấy xẻng xúc cái bánh khỏi chảo, để lên một dĩa, lại đem một hỗn hợp khác y như khi nãy bỏ vào.

"Làm món gì thế?"_Mùi thơm làm Chi tò mò, là hương vị hòa quyện của bơ, trứng với ít bột mì, ít cream nữa.

"Nhiều món lắm, từ từ giải thích ~"_Phong lại hất chảo và đem một cái bánh vào dĩa, vừa lúc lại thuần thục đổ một hỗn hợp lên chảo và tiếp tục trò tung hứng.

"ok."_Chi chỉ việc ngồi nhìn Phong như một ảo thuật gia điêu luyện, hết cầm cái này bỏ vào thì cầm cái kia xúc lên. Buổi đêm ở ngoại thành khá lạnh nhưng với nhiệt độ phòng vừa được hâm nóng thì cũng không đến nổi cóng rét.

 Đến khi Chi còn nhìn không rõ các động tác tay thì Phong lại đem chân giật cái tủ lạnh ra, đem một ít rau cùng pho mát cho vào một khay.

.

Thoáng thấy Chi nhìn mình, Phong vừa làm lại vừa hỏi_"Giờ ai ngẩn người đấy nhỉ?"

"Tôi không nghĩ có lần lại nhìn thấy người khác nấu ăn như vậy.."

"..."_Kìm nén ý nghĩ muốn hỏi câu hỏi về chuyện cũ của Chi, Phong đem bánh vừa làm xong cắt thành tư, rồi sắp hết vào dĩa.

"Cô biết cô từng ghi như thế nào trong truyện chứ? Cô đã ghi là 'hạnh phúc nhất khi nấu ăn chính là người mình yêu sẽ thưởng thức đồ mình nấu'."_Phong như cố ý nói câu đó, nhếch nhếch miệng xem Chi sẽ phản ứng thế nào, mắt còn long lanh đợi chờ nữa kìa.

Có ý gì đây Phong Phong ơi ? Tiếc là Chi không nghĩ nhiều vậy đâu nga ~ 

"Tôi có ghi vậy à?"_Chi nghiêng đầu suy nghĩ chút. Phong mỉm cười lắc đầu, là cô không hiểu hay là cố ý không hiểu?

"Tập mấy đó, cô để cho tôi nói vậy với một người con gái, tôi nói thật là tôi ghét cái tính đào hoa mà cô nghĩ ra cho tôi lắm đấy nhé !!"

 Rồi đẩy dĩa bánh ra bàn, gọi.

"Mau, lại đây!"_Phong ngoắc Chi_"Ngồi không chán lắm, ra giúp cái nào?"

"ok ~"_Chi cũng thuận ý theo thôi, che dấu sự tò mò bằng cử chỉ điềm đạm_"Cần gì, nói?"

.  

"Đem rau cùng với pho mát này trộn lên, nhé?"_Phong đẩy khay tới cho Chi_"Trong lúc đó tôi sẽ làm chút mì Ý."

Gật đầu chấp thuận rồi nhận cái muỗng gỗ từ Phong, Chi bắt dầu động tác. Cũng cảm giác được hơi nóng từ bếp lò Phong đang đứng. Nhìn thấy bờ vai của Phong làm Chi trầm mặc._"chị này.."

"Sao?"_Phong không quay đầu lại, tay vẫn thoăn thoắt băm nhỏ cà chua cho món mì sốt_"Không làm được ?"

"Không phải... chỉ là ..."_Chi cứ như đang cố gắng nói gì đó mà ngập ngừng, nhưng không vì vậy mà Phong quay đầu lại, tay vẫn đưa các miếng cà chua vào tiếp tục băm. Chi nhìn tấm lưng đã sắp vã mồ hôi trước mặt, tay trộn rau hơi chậm lại_"Thôi.. không có gì.."

"Hahaha... không ngờ cô hài hước vậy đó ~"_Phong bông đùa mà Chi chẳng có tí gì hưởng ứng, nên quyết định chỉ Chi ngồi lại trên ghế.

"Trộn vậy cũng được rồi nha, nếu cô không bận thì giúp tôi trang trí mớ bánh trong dĩa đi, có ít bột đường với ít sốt bên bên đó, rồi tôi gắp mì ra thì mình ăn."

"Ừm.."_Chi ngoan ngoãn làm theo. Sự im lặng đó đôi khi khơi lên tò mò trong Phong nhưng Phong quyết định giữ im lặng.

.

Đến khi đã xong xuôi, Phong đặt hai dĩa mì sốt lên bàn, cố ý phủ lên ít salad phomat rồi đem nĩa với muỗng để lên, trong khi Chi còn đang cặm cụi với mớ bánh.

Thấy Chi còn chưa xong nên Phong ra ngó thử. Với chiều cao, thì Phong nhỉn hơn Chi một khúc, nên chỉ cần lại gần và cúi nhìn là đã thấy rõ. Qua vai và vài cọng tơ tóc của Chi, là những chiếc bánh hình tam giác được trang trí lên đủ thứ hình, hình mặt cười, rồi hình cây thông, có cả hình giọt nước nữa.

 Mà nếu chịu khó nghiêng đầu qua một chút, sẽ thấy cảnh một người vừa chuyên chú làm vừa hơi hé miệng cười. 

Mỗi khi 'vẽ'-trang trí cũng là một biểu hình của vẽ đó, thì người tác giả thường đặt tâm tư tình cảm của mình vào bước tranh hoặc những tác phẩm họ làm nên, nó vui, họ vui, nó buồn, họ buồn, mà thường thì những cảm xúc đó xen lẫn với sự chú tâm của họ. Nên có thể nói, khi người ta làm việc, là khi người ta đẹp nhất, vừa chú tâm vừa lộ cảm xúc một cách tự nhiên nhất. Có thể thấy rõ ở các họa sĩ về điều này. 

Bấy nhiêu đó thôi, đã khiến ý cười nơi mắt Phong hiện rõ, suy nghĩ một chút_"..."_rồi Phong cầm một cái bánh hình mặt cười lên, nhét gọn vào miệng. Không nghĩ là hành động ngốc nghếch của mình lại chính là rước họa vào thân.

.

"Làm gì vậy?"_Chi tức giận nhìn qua người kia, ghét nhất đang làm việc lại bị phá đám, mà ghét nhất là mức ăn vụng, còn Phong dửng dưng nuốt gọn cái bánh.

"Tôi đói mà, ai bảo cô lâu quá chi?"

Đối diện với câu hỏi lại của Phong, gân xanh của Chi lại nổi mạnh mẽ hơn.

"Ồ.. chị đói à.."_Chi cười như không cười.    

"N-Này..."_Phong ngửi ra mùi sát khí, lùi xa ba bước.

.

"Ăn ngon miệng ~"_Chi khai đũa gắp mì nhai nhai, ừm, rất ngon nha cái hương vị đậm đà này, đúng thật là vị giác đã trở lại rồi, Chi càng hưng phấn càng gắp thêm,

 còn người đối diện chẳng mảy may nói câu nào. Nhìn Phong cục cưng run run người, nước mắt một dòng, miệng nhét đầy bánh còn chưa nuốt trôi hết thì Chi càng nén cười cái hình phạt cô nghĩ ra.

"Cho đáng đời ~"

"Ư...ư..ư..."_rên không ra tiếng, nước mắt đã trào khỏi khóe mắt.

Chi không bao giờ cười quá lâu hoặc nhìn Phong quá kĩ, toàn đôi lúc vô thức nhịn không được hoặc là do tự nhiên muốn nhìn, còn lại, số lần nhìn lâu chỉ đếm trên đầu.. ngón út.

.

"Òa.. biết vậy không làm nhiều thế này. No chết mất ~"

Ăn được nửa dĩa rồi Phong mới  rên được câu này,  cũng là do nãy bị nhồi bánh nhiều quá mà. Thở phì ra lười nhác rồi lại gắp đũa. Vừa lúc nhìn thấy Chi bên kia khi nãy ăn được vị mì thì hưng phấn lắm, giờ lại trầm mặc.

"Làm sao nữa rồi?"_Phong nhìn nhìn_"Không phải dở quá ăn không được đấy chứ?"

"Không phải.."_Chi cố ý hất hất mái tóc che khuất khuôn mặt, chọc chọc đũa vào dĩa mì._"Tôi vừa nhớ ra câu nói mà chị nói với tôi khi nãy..."

"Câu nào chớ?"_Phong đánh gãy lời của Chi, Chi nhìn lên lộ rõ vẻ mất hứng, Phong vì vậy chẳng dám tiếp lời nữa, để Chi tự do muốn nói gì thì nói.

"Câu nói đó là của một người bạn cũ của tôi trước đây..."_Chi gắp một gắp mì lên._"Cô ấy từng nói với tôi như vậy, nhưng là.. giờ bọn tôi chẳng còn gặp nhau nữa."

"Vì sao?"_Phong nghe rất nghiêm túc, không thèm trêu đùa, vì cách Chi nói cho biết nếu dám đùa thì lập tức bị xử liền._"Là Nhã à?"

"Ồ không,.. nói rõ ra để chị hiểu thì trước đây ngoài Nhã, tôi còn có một người bạn rất thân, nhưng đến khi lên mười hai thì tôi chuyển trường, cũng vì đó chẳng gặp được cô ta nữa..."_Chi nói mà hít hà liên tục, Phong lại chẳng bỏ ớt vào đồ ăn, không lẽ là ..?

Chi tiếp lời trong nụ cười đắng_"Bọn tôi từng hứa với nhau đủ thứ, thế mà chưa gì tôi đã bỏ cô ấy đi không một lời chào.. giờ cũng chẳng biết cô ấy ra sao rồi .."

Chi ngước nhìn khiến Phong cả kinh, một khuôn mặt có quá nhiều tâm trạng, chua xót có, tiếc nuối có, buồn có, nhưng lại cười, có vẻ hoài niệm trong niềm vui nỗi buồn lẫn lộn.

"..."_Phong nhất thời không biết an ủi ra sao_"Chắc cô ấy cũng sẽ ổn mà.."

"Ừ.."_Chi khẽ cười, ổn à, so với những gì cô đã gây ra sao, lắc đầu_"Tôi xin lỗi.. tự nhiên lại nói ra những điều này."

Biết ý Chi không muốn nhắc hay kể thêm nữa, Phong lắc lắc đầu.

"Không sao,..."_Phong cũng không tỏ ra điều gì, tự nhiên trầm mặc nhìn xa xăm bên ngoài

".. tôi nghĩ.. cô ấy sẽ hiểu thôi mà.."

"Ừm.. "_Chi nhất thời không để ý các biểu hiện của Phong,_"Thôi ăn đi đã.."_ thầu hết phần còn lại của dĩa mì.

Phong cũng vậy, và cả hai duy trì cái thế im lặng này theo những cách khác nhau, mỗi người đeo theo một suy nghĩ riêng của bản thân. Còn mì trong hai dĩa thì cứ từ từ được giải quyết gọn.

.

Chi lúc này cũng chẳng hiểu nổi, vì sao mình lại kể cho cô ta? Nhưng nếu đúng ra thì cô ta cũng được quyền biết một chút...

.

Vừa thầu xong dĩa mì thì Phong đã ngấn ngẩm vì cái bụng đã no ngang rồi, trong khi đó Chi lại còn khá dễ dàng cầm bánh lên ung dung thưởng thức.

"Cô làm như lâu rồi chưa được ăn ấy.. à mà đúng vậy thật"_Phong đem một câu nhận xét ra không sợ trời cao đất dày_"Bao tử của cô không đáy luôn rồi à Uyển Chi?"_Phong thở ra một hơi,bụng đúng là hết chỗ để chứa, hai chân niểng niểng bàn ăn (ngồi ghế hai chân ta trù cho té lộn cổ nga).

Chi không nói gì, chỉ tặng Phong một cái liếc mắt.

Thấy người ta không nói gì thì mình làm tới, lâu lắm mới có dịp chọc phá một bữa không bị la, làm tới không kiêng nể luôn . (cái này là lầy có trình độ nè, khuyên các bác gặp người như Uyển Chi đừng dại dột mang ra xài như Phong Phong nhe)

".. tôi đang nghĩ xem không biết miệng chị có vừa cho cái đống bánh còn dư trên bàn kia không thôi."

Qủa khí thế kinh người, vừa nghe xong thì Phong cục cưng đã ngã thẳng ra sau không kiềm được ré lên một tiếng, lồm cồm bò dậy nhăn nhó mặt mày liếc CHi, chỉ thấy Chi thâm ý cười một cái. Hừ, không so đo với cô !!

Chi nhoẻn môi cười, được, Lão Phật gia không làm lớn mi liền coi ra cụ bà lẩm cẩm. Ở đó mà chòng ghẹo ta.

.

Phong không thèm nhìn Chi nữa, đi ra tủ lạnh lục lục mò mò mấy thứ, tự nhiên y như ở nhà vậy. Không biết là đằng sau Chi đang nhìn mình không chớp mắt cho đến khi qay đầu lại, mới biết là ...

Cô nàng, kể cả khi buồn, lại cũng là một nỗi buồn thật đẹp. 

Cái vẻ hoài niệm trầm mặc cùng màn đêm buông nhẹ phía sau, cùng với những miếng thủy tinh vỡ trên cửa, khiến hình ảnh