Tôi Là Nữ Phụ Ác Độc Trong Truyện Xuyên Sách

Chương 5

Bách Hoa yến năm nay, cuối cùng ta lấy lý do cơ thể không được khỏe mà về phủ sớm.

Mấy ngày sau, cô cô sai người gửi thư, ngoài việc an ủi ta, còn nhắc đến hôn sự của ta và Phụng Kì Việt, nói rằng trong tiệc Trung thu tháng này, Hoàng đế cô phụ sẽ tứ hôn cho chúng ta.

Trong lúc nhất thời, ta không thể phân biệt được là mình đang vui hay buồn.

Ta đốt bức thư trong suy nghĩ hỗn loạn, trải một tờ giấy Tuyên Thành lần nữa và bắt đầu luyện chữ, Tế Tuyết ở bên cạnh mài mực cho ta.

“Tiểu thư, nô tỳ nghe người bên ngoài kể, trong Bách Hoa yến Mạc Du Du đó so múa với người khác, rất náo nhiệt.”

Ta chầm chậm đặt bút lên giấy, vừa viết vừa nói: “Ta nhớ cô nương nhà họ An múa rất đẹp, Mạc Du Du so với nàng ấy như thế nào? “

“Dù sao, nhìn bọn họ khoa tay múa chân, nô tỳ thấy chẳng ra làm sao, chẳng qua là ca khúc hay mà thôi.”

Ta thản nhiên “Ừm” rồi tiếp tục viết.

Tế Tuyết thấy ta không có hứng thú lắm nên lại đổi câu chuyện, “Hôm qua đi ngang qua hoa viên, nô tỳ có nghe tướng gia nhắc đến Thái tử.”

“Nói chuyện gì?”

“Nói hôm nay trong triều, Thái tử điện hạ cố ý làm khó một vị quan viên trong triều, làm cho Bệ hạ không vui.”

Cầm bút nhúng một ít mực, ta lại thay một tờ giấy khác, “Xưa nay điện hạ luôn độ lượng với mọi người, sao huynh có thể cố ý làm người khác xấu hổ, nhưng vị quan viên đó đã làm sai cái gì?”

Tế Tuyết lắc đầu, “Nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ nghe nói người đó là Trạng nguyên, là người mà chúng ta đã gặp hôm qua…”

“Liễu Trình Từ?”

Tay viết chữ của ta dừng một chút, “Làm sao có thể?”

Tế Tuyết lầm bầm trong miệng, “Chính là hắn, nô tỳ nghe rất rõ.”

Ta dừng một lát, nhìn xuống dòng chữ bị lem mực trên giấy, đặt bút xuống, cất giấy sang một bên.

“Nhưng ta thấy y là người ngay thẳng thành thật, không giống người hay trở mặt với người khác, tại sao điện hạ lại làm khó —”   

“Tại sao ta không thể làm khó y.”

Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ cửa sổ, cắt ngang lời nói của ta.

Ta sửng sờ một chút, sau đó quay đầu nhìn, đã thấy Phụng Kì Việt đang dựa vào cửa sổ, nửa mặt quay vào phòng, hai mắt hơi nhắm lại, không biết đang suy nghĩ gì, lông mày hơi nhíu lại.

Ta quay đầu cất mảnh giấy vừa viết xong, để Tế Tuyết mang nó đến thư phòng, sau đó nói chuyện với hắn.

“Giữa ban ngày ban mặt, sao điện hạ không đi đường bình thường?”

Phụng Kì Việt hơi mở mắt quay đầu lại, dường như không muốn trả lời câu hỏi này.

Ta lại hỏi: “Lần này điện hạ đến đây, là có chuyện gì sao?”

Hắn quay lưng về phía ta, vẫn không nói.

Hai lần như vậy, ta cũng hơi tức giận, “Nếu Thái tử ca ca không có chuyện gì, vậy thì A Huyên đi ra ngoài.”

Cuối cùng hắn cũng xoay người lại, ánh mắt u ám và lạnh lùng, “Muội muốn đi đâu?” 

Bị giọng điệu của hắn làm cho giật mình, mắt ta bỗng đỏ hoe, sự uất ức và mấy ngày nay cùng dâng trào lên.

Ta quay lưng đi về phía cửa, “Không liên quan đến huynh.”

Chưa đi được vài bước, hắn đột nhiên lật cửa sổ, nắm lấy cổ tay ta và kéo ta đến trước mặt hắn.

Ta cúi đầu không muốn nhìn hắn, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn ra.

Có lẽ là cảm nhận được sự ấm áp và ẩm ướt trên tay, hắn dừng lại một lúc, đột nhiên cảm thấy có chút không biết làm sao.

“Nha đầu, xin lỗi, ta vừa nãy… vừa nãy không muốn hung dữ với muội, ta chỉ là…”

Hắn lặp lại hai từ, rồi sau đó không nói gì.

Ta lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, “Chỉ là gì?” 

Không hiểu sao, một sự buồn bã thoáng qua trong mắt hắn, rồi hắn cụp mi xuống, buông tay ta ra.

“Chỉ là nha đầu không gọi ta giống như trước, ta không quen.”

Ta khịt mũi, “Nếu điện hạ đã không thích A Huyên, tại sao phải bận tâm đến những chuyện này?”

“Làm sao muội biết —”

Hắn nói một chút, rồi đột nhiên im lặng không nói.

Ta nghi ngờ nhìn hắn, “Cái gì?”

Hắn hơi quay người, giọng nói có vẻ hơi yếu ớt.

“Không có chuyện gì, ta chỉ hơi ngột ngạt trong ngực, muốn ra ngoài hít thở không khí, nha đầu có muốn đi cùng ta không?”

Khóe mắt ta vẫn còn đọng nước mắt, nhưng hắn lại giải thích qua loa, ta càng giận, tức giận nói: “Điện hạ vẫn nên đưa tiểu thư nhà họ Mạc đi đi, A Huyên vẫn còn là một cô nương khuê các, không tiện ra ngoài với con trai.”

Phụng Kì Việt sững sờ, quay đầu nhìn ta, “Không tiện ra ngoài với con trai, vậy trò chuyện vui vẻ với con trai thì được sao?”

Nghe hắn nói, ta đột nhiên hiểu ra cái gì, “Hôm nay điện hạ đến không phải là vì…”

Ngừng một chút, ta liền thay đổi câu chuyện, “Thái tử ca ca có biết vào ngày mười lăm tháng này Bệ hạ tứ hôn cho chúng ta không?”

Phụng Kì Việt hơi kiềm chế vẻ mặt, “Biết.”

Ta lại hỏi: “Vậy Thái tử ca ca có muốn cưới A Huyên không, hay nói cách khác, là có muốn lấy con gái nhà họ Tạ không?”

Phụng Kì Việt im lặng nhìn ta, không nói một lời.

Ta cười gượng nói tiếp: “Nếu Thái tử ca ca không muốn, A Huyên có thể lập tức viết thư trả lời cho cô cô, nói là muội không muốn. Muội nghĩ, thế gia quan hệ thân thiết với Mạc lão Tướng quân cũng không ít, Thái tử ca ca cũng không cần lo lắng chuyện lập trữ tương lai.”

Phụng Kì Việt giật mình, lông mày nhíu chặt, “Đó là cách mà muội nhìn ta sao?”

“Không hẳn, A Huyên chỉ là không muốn Thái tử ca ca nghe theo mệnh lệnh như vậy, tức giận chuyện không nên tức giận.”

Ta chậm rãi nhìn hắn, hơi cười, “Từ nhỏ A Huyên đã thích Thái tử ca ca, nhưng bây giờ lớn rồi, nên xuất giá rồi, A Huyên cũng không muốn mơ mơ hồ hồ như vậy nữa, A Huyên muốn Thái tử ca ca lựa chọn, để xong hết mọi chuyện.”

Phụng Kì Việt im lặng nhìn ta rất lâu, nhỏ giọng nói: “Nếu ta không chọn muội, muội sẽ làm gì?”

Ta im lặng một lúc rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vậy thì muội sẽ theo ca ca đến biên cương sống một thời gian, sau đó trở về tìm một gia đình tử tế để gả, không cầu phú quý hay quyền lực, chỉ cầu đối xử tốt với muội.”