Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài

Chương 7

Edit: Kidoisme

Từ sau khi sư huynh chết đi, ta từ từ giết hết kẻ thù, đưa bọn chúng đến trước mộ tra tấn đến chết, cho thuộc hạ đắc lực uống tiên đan thất bại của mấy tên đạo sĩ biến thành họ những người canh mộ.

Mộ cung này dùng cây thần làm điều kiện triệu hồn sư huynh, ở giữa là mộ chính, bao quanh mộ là hình tứ giác được cắt thành vố số tầng, mê cung này bản thân ta cũng chưa từng đi hết.

Cơ quan, vườn hoa, ban công cung điện, mạch nước ngầm được lưu lại, hòn núi giả, hồ nước, vô số vàng bạc châu báu…

Hệt như Hoàng cung được đưa vào lòng đất.

Đây là một công trình kiến trúc hùng vĩ, chỉ có nó mới xứng làm phòng tân hôn cho ta và sư huynh, đúng, không sai, ta muốn tại ngôi mộ này mặc lên cho Miên Đăng tấm áo cưới, cho dù hắn đã chết, hắn cũng sẽ ngủ trong vòng tay của ta, trở thành tân nương của ta và cùng ta nằm trong quan tài.

Đôi giày thêu hoa văn đen đỏ thong thả đi qua huyệt mộ chôn thây hàng ngàn người, dưới cái nhìn chăm chú của thuộc hạ trước đây vốn từng là con người giờ đã biến thành quái vật canh mộ, nhẹ nhàng ôm lấy ái nhân đã nhắm chặt hai mắt bước lên dây xích bay đến dưới tán cây thần Tương Tư nở rộ…

Cuối cùng hai ta cũng có thể an táng cùng nhau.

Trong quan tài tối đen u ám, ta nhìn Miên Đăng ngủ say rồi tự cảm thấy thật hạnh phúc, quả nhiên chỉ khi Miên Đăng chết mới có thể ở cùng ta như lúc này. Huynh ấy sẽ không đánh vào tay ta, không dùng ánh mắt lạnh nhạt nói chuyện với ta, cũng sẽ không mắng ta là thứ tà ma, hơn nữa càng không vì tránh né ta mà lựa chọn ngao du thiên hạ…

“Sư huynh, ta thực sự rất thích huynh, từ lúc huynh thay thể thầy dạy dỗ ta… Có phải ta vẫn luôn là người đặc biệt nhất trong mắt huynh có đúng không? Vậy nên ta giết thầy, giết những kẻ được coi là sư huynh đệ đồng môn thì đã làm sao? Bọn họ cấm cản ta và sư huynh ở bên nhau, chẳng nhẽ ta không thể đứng lên đấu tranh?”

“Bọn họ đều khinh thường ta, đều ghét bỏ xuất thân của ta, thừa nhận ta làm đệ tử nhưng thực chất không bao giờ nghiêm túc dạy dỗ ta! Còn mấy thứ đồng môn đó? À ~ một lũ giơ bẩn đáng chết! Đáng chết!”

“Chỉ có huynh, có huynh luôn chính trực không bao giờ cô lập ta, không nhìn ta bằng ánh mắt chán ghét, vô tư dạy ta hết thảy những gì học được, thậm chí năm ta nhỏ tuổi yếu đuối nhẹ nhàng ru ta ngủ.”

“Nhưng… tại sao lại thay đổi… Tại sao huynh nói huynh sẽ vĩnh viễn ở cạnh ta rồi lại biến mất? Tại sao vậy Miên Đăng?”

Tiếng cười vặn vẹo vang lên khắp quan tài.

Nhưng điều đó không quan trọng, chắc chắn là sư huynh sai, hắn hiểu lầm ta, hắn nhất định sai rồi, thực ra hắn vốn rất yêu ta, nhìn đi, khi sư huynh nằm cạnh ta hắn rất vui, hắn rất dịu dàng!

Văn Phong Tẫn cười to đứng dậy, bắt đầu cởi áo cưới trên người Miên Đăng xuống.

“Tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi sư huynh, chúng ta động phòng nhé, ta vẫn luôn tưởng tượng ngày này, huynh cũng thế có đúng không? Ta, ta thực sự vui lắm…”

Dựa vào vô số linh dược bảo tồn nên thi thể tựa như đang ngủ say, một ngày nào đó có thể mở bừng đôi mắt tỉnh lại.

Dây thắt lưng màu đỏ khảm ngọc bị kéo ra, ngón tay gầy gò xanh trắng đặt nó sang một bên, đồ bó eo cùng vô vàn hạt phỉ thúy trân châu nằm rải rác xung quanh.

Tấm áo cưới đen đỏ bao lấy thân hình thon dài đẹp đẽ, sau khi cởi ra có thể cảm nhận được ngọt ngào bên trong.

Thân thể thon dài trắng nõn cứng đờ lạnh như băng được một thân thể tươi sống khác nhẹ nhàng ôm lấy, bao trùm lên nhau.

“Sư huynh đẹp quá, là người đẹp nhất ta từng thấy, ta cực kỳ vui vẻ…. Huynh cuối cùng cũng trở thành của ta… sư huynh, sư huynh…”

Gã quyến luyến dùng mặt để cảm nhận làn da người nọ, dùng cơ thể lạnh như băng để kiểm tra cơ thể lạnh như băng khác thì có thể làm cảm giác gì?

Văn Phong Tẫn không biết, gã chỉ biết dùng sức để vuốt ve…

Va chạm mạnh mẽ khiến thi thể yên tĩnh lay qua lay lại, vốn dĩ đang nằm yên giờ đây lệch hẳn sang một bên.

Gương mặt Miên Đăng vẫn bình tĩnh ngủ say không rõ là đang trào phúng hay yên lặng dung túng cho kẻ làm loạn.

Gã ôm chặt cơ thể cứng đờ lạnh như băng, trần trụi ôm lấy nhau.

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta là phu thê rồi Miên Đăng.”

“Phu thê vĩnh viễn không bao giờ buông bỏ…”

“Ta vĩnh viễn sẽ yêu huynh, huynh vĩnh viễn sẽ yêu ta, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau…”

Hết chương 7