Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 14

Edit:Ross

Khi nói lời này,Chúc Nam Tinh ngẩng đầu,mái tóc xõa ra sau tai, khuôn mặt trắng nõn lộ ra.

cặp mắt kia, đen láy như sương mù dưới đáy hồ trên núi.

Bên ngoài có ánh sáng chiếu lên khuôn mặt cô, cánh môi hồng như dát thêm lớp vàng.

Chậc.

Lớn lên trông như một viên kẹo.

Là cây kẹo mút, đầu tròn thân gầy.

Gầy còm,dù là viên kẹo ngọt nhưng ăn chắc chắn không ngon.

Kỳ Hạ híp mắt nhìn cô gái trước mặt,đột nhiên môi mỏng cong lên, hiện ý cười.

Cậu kề lưỡi vào má mình,đứng xếp bằng vai,tập trung trọng tâm vào chân trái.

Khi nói chuyện đôi mắt rũ xuống,treo một nụ cười nhàn nhạt:”Kẹo à? Khi tôi là một thằng nhóc ba tuổi”

A, tôi không thích kẹo.

Chúc Nam Tinh ngoắc ngoắc ngón tay, mũi chân vô thức đi tới rồi kiễng lên.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt ở trên đầu mình, nó rất thẳng, giống như Kỳ Hạ, nhìn qua dường như không ăn khớp với bộ dáng lắm.

Cúng rất cương trực.

Làm cô không thể trốn.

Cô gái chỉ đứng thẳng như vậy, cúi đầu xuống, như thể cô ấy đã mắc phải sai lầm nào đó.

kỳ Hạ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô,không khỏi khoa tay mua chân hai cái.

Cô ấy….còn chưa tới mét sáu?

Đang đánh giá cô,cô gái nhỏ bất giác ngẩng đầu lên.

Không kịp cảnh giác, bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn đôi mắt vô tội trước mặt,Kỳ Hạ khẽ giật mình,sau đó thờ ơ nói:”Mau về đi!”

Ánh mắt của cậu làm Chúc Nam Tinh như rơi xuống đáy vực.

Hẳn là không thích gò bó.

Chúc Nam Tinh nghĩ tới liền rũ mắt, hặc hẳn là cậu không thích cô.

Rốt cuộc, cô cũng can thiệp hai lần vào cuộc sống của cậu.

Nếu có một người quản lí cô y hệt vậy,cô chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Sau khi nghĩ về điều này theo một cách tích cực, Chúc Nam Tinh bỗng nhiên hiểu Kỳ Hạ.

Mặc dù vẫn như cũ không thích Kỳ Hạ ở cùng mấy người lông bông này.

“Được rồi.” Chúc Nam Tinh gật đầu” Vậy tôi về trước, bao giờ cậu về?”

“Tối mai”

Chúc Nam Tinh”Ồ” một tiếng,lúc này mới xoay người đi về phía trạm xe.

Kỳ Hạ nhìn Chúc Nam Tinh lên xe, sau đó thò đầu ra ngoài cửa sổ với tâm trạng vui vẻ,liều mạng vẫy tay chào tạm biệ cậu.

“……”

Hơn mười năm không gặp, vẫn vậy không lớn lên được, nhìn qua không nghĩ chỉ số thông minh lại cao như vậy.

“Kỳ ca, đừng nhìn nữa.”Vân Trì xem trò nửa ngày mới lên tiếng”Mau vào đi, việc vẫn chưa bàn xong đâu.”

Kỳ Hạ nghe thấy tiếng liền khẽ “ừm”, kéo đôi chân bị thương khập khiễng vào phòng,thuận tay đóng cửa lại.

Căn phòng trong phút chốc có chút tối,Vạn Trì trời sinh bát quái,có chuyện tò mò không biết cả người đều sẽ ngứa ngáy khó chịu.

Cậu bước hai bước đi tới bên cạnh Kỳ Hạ, duỗi đầu hỏi:”Ai vậy?Mày mới tới đây có mấy ngày, sao đã quen được tiểu khả ái rồi?”

Kỳ Hạ đưa tay đẩy đầu cậu ta sang một bên, làm lơ câu hỏi ấy rồi quay sang hỏi Hạ Nham:”Thế nào?”

Hạ Nham ngồi ở trên bàn, hai chân rung rung:”Không tốt lắm.Tao còn không thấy cái người cho mày một slot đâu, có vẻ không dễ chọc. Chúng nó đi qua còn lườm mày mấy cái. Tao suýt chút nữa còn tưởng sẽ xông lên đấm cho mấy phát.”

Vạn Trì cười đắc ý:”Chỉ có thể là người ta nhìn mày không thuận mắt, cũng chả liên quan gì đến trang phục trên người.”

Hạ Nham chỉ vào cậu ta:”Lại đây, lão tử đấm cho mày bớt ngu.”

Bọn họ lại ồn ào náo nhiệt,riêng Kỳ Hạ lại không nói lời nào.

Cậu thuận tay sờ hộp thuốc lá bên cạnh, rút ra một điếu ngậm vào miệng,không châm lửa.

Nheo mắt, một hồi mới hỏi: “Đã gặp người cao chưa?”

Hạ Nham cười ra tiếng,”Bọn họ đều không thấp đâu, mỗi người đều nhờ đồ ăn vặt như phân bón mà lớn lên”

Kỳ Hạ không đáp,tùy tiện tìm bật lửa châm một điếu thuốc.

Trong góc mờ mịt, ngọn lửa xuyên qua điếu thuốc, mùi thuốc lá lập tức xộc lên chóp mũi.

Khói trắng lượn lờ,cuộn tròn bay lên không trung, lơ lửng trên đầu Kỳ Hạ.

Vàn Trì nhìn Hạ Kỳ thâm trầm,không nhịn xuống nói:”Mày sợ cái gì? Đến đây liền hô thêm ngươi, tao khinh,dù hôm nay thằng đó dám lén lút đâm vào chân mày, ngày mai tao liền tìm nó tính sổ.”

Khó có hôm Cao Sâm lại không phụ họa cùng:”Tao nghĩ nên hỏi Nham cẩu trước để tìm xem trong giới phú nhị đại có người như vậy hay không.Đừng để thiếu sót.Kỳ ca lại phải tìm trường mới sau mỗi lần đại tẩu giang hồ nha.”

“Chết tiệt, Sâm tử không sao, một thằng thiểu năng trí tuệ như nó đến ngày tận thế thì có sao đâu!”Vạn Trì ôm Cao Sâm vẻ mặt buồn bực:”Mày lại dám ngấm ngầm tăng trưởng tâm tư.”

Cao Sâm:”Thực xin lỗi, ngài trời sinh vừa vô tâm vừa não tàn, tôi không theo kịp.Theo không kịp huynh dei!”

Vạn Trì: “Lăn!”

Đúng lúc Hạ Mộc từ phòng nghỉ đi ra,cô ta lập tức đi tới bên người Kỳ Hạ cùng thuốc và băng gạc “Có muốn đổi không?”

Cô ta nói,cúi người chạm vào chân Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ còn đang suy nghĩ lung tung,da thịt bỗng nhiên có người chạm vào, theo phản xạ mà đá vào.

Hồ Mộc không né tránh,vật trong tay lập tức rơi đầy đất.

Tức khắc, phòng trong một mảnh yên tĩnh.

Kỳ Hạ trong miệng còn ngậm thuốc lá, vừa nhấc mắt lên, trung tâm con ngươi đen láy liền nổi lên tia lửa, cậu nhìn Hồ Mộc,không rõ biểu tình.

“Xin lỗi, phản xạ có điều kiện.”

Hồ Mộc cũng không biểu tình quá lớn,”ừm” một tiếng,thu dọn đồ đạc đặt ở trên sô pha, xoay người ngồi xuống ghế.

Trong nhóm người này, Hồ Mộc là lớn tuổi nhất,ít nhất cũng đã thành niên.

Hồi trung học đã bỏ học,liền mở một tiệm xăm, mãi sau mới biết nhóm này cùng Kỳ Hạ.

Khoảng thời gian trước Kỳ Hạ chuyển trường,Hồ Mộc dọn cửa hàng đến đây.

Cuối tuần gọi một đám đại gia không có việc gì làm này tới hỗ trợ, chủ yếu chỉ để gặp Kỳ Hạ.

Nào biết lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vốn dĩ có vài người gặp nhau ở cửa hàng,Kỳ Hạ nhìn qua điện thoại vẫn ổn,chờ lúc cậu tới chân liền bị thương.

Càng kỳ quái hơn chính là, Kỳ Hạ căn bản không biết người đâm cậu là ai,chỉ biết có một chiếc xe máy lướt qua, một bóng đen hiện lên trước mắt, ngay sau đó trên đùi liền đau đớn.

sau khi đến chỗ Hồ Mộc xử lý qua miệng vết thương, Kỳ Hạ bảo Hạ Nham mặc quần áo của mình đi dạo quanh đây một vòng.

Trong đám người này,chỉ có mình Hạ Nham có năng lực đi ra ngoài đơn độc chiến đâu.

Khi Hạ Nham còn là đứa trẻ,ỷ vào trong nhà có tiền có thế liền nơi nơi đều gây chuyện thị phi,cuối cùng bị gia đình tống thẳng vào chùa Thiếu Lâm,học khả năng làm mọi việc.

Kỳ Hạ và Hạ Nham quen nhau từ hồi Sơ Trung, biết năng lực của cậu ở đâu nên mới để cậu ta đi.

Chỉ là không nghĩ tới,”câu cá” chấp pháp lại không thành công.

Lại còn câu phải một con nhỏ học sinh cấp ba thích lải nhải.

Kỳ Hạ đau đầu hồi tưởng lại,không biết vì cái gì,nhưng cậu luôn cảm thấy xung quanh mình có thêm một cái đuôi mà mình không thể rũ bỏ được.

“Ai, Kỳ ca, hay hôm nay trở về Thanh Thành,tối mai mở đại tiệc rượu đi” Hạ Nham đề nghị.

Kỳ Hạ suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Đêm mai không được, phải về nhà”

Không trở về, cái đuôi kia chắc chắn sẽ tìm tới cửa.