Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 43

Edit:Ross

Kể từ khi vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Kiều Oánh Oánh và An Di vào sáng nay,Chúc Nam Tinh vẫn chưa dám kể cho Kỳ Hạ, vì sợ tai vách mạch rừng.

Buổi trưa sau khi tan học, Kỳ Hạ đưa Chúc Nam Tinh ra cổng trường mới nói:” Trưa nay tôi không về nhà!”

Nhớ tới lời Chú Cửu Tứ nói Kỳ Hạ muốn dọn ra ở riêng, trái tim Chúc Nam Tinh “lộp bộp” một tiếng.

Cô nhìn người con trai trước mặt, nhất thời trong lòng hỗn loạn.

“Kỳ, Kỳ Hạ tớ có chuyện muốn nói với cậu, trưa hôm nay về dược không?” Chúc Nam Tinh hoảng hốt, lại đang rối như tơ vò nên nói chuyện có chút lộn xộn:”Mặc dù tí nữa vẫn phải lên xe, nhưng tôi thực sự có chuyện rất quan trọng, nói với cậu….”

“Đừng hoảng thế chứ!”

Kỳ Hạ đột nhiên cúi người xuống, bàn tay khô ráo ấm áp chạm lên đầu Chúc Nam Tinh. Cậu chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen thâm trầm, mái tóc xõa trên trán gần như hòa làm một với lông mi.

“Tôi chỉ có chút việc cần làm thôi!”

Hơi thở thiếu niên phả vào mặt, mang theo khí huyết của tuổi 17 hòa cùng gió đầu hạ.Những tán cây to trước cổng trường tỏa hương thơm mát rồi từ từ rũ xuống, dần làm nguôi ngoai nỗi lo lắng trong lòng người. Chúc Nam Tinh nhìn vào con ngươi cậu,im lặng vài giây mới chậm rãi nói:”Quan trọng lắm à?”

Cô thận trọng như vậy làm Kỳ Hạ đau lòng,tạo thành những đợt sóng cảm xúc dâng trào khuấy động tâm cậu.

Cậu cắn chặt răng, quyết liệt chống cự lại sự thôi thúc trong lòng.Suýt nữa thì….đã ôm trọn cô vào vòng tay mình, suýt nữa đã….siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn kia.Rồi thì thầm vào tai cô lời tỏ tình, rằng cậu rất thích cô và muốn được ở bên cô mãi mãi.

Nhưng quy tắc thế gian này lại không quan tâm.

Phải tuân theo, vốn dĩ cuộc sống của cô quá trong sạch.

Kỳ Hạ nhìn Chúc Nam Tinh không chớp mắt, ánh mắt cô nói lên tất cả, trong sáng hồn nhiên, không lẫn tạp chất.

Cô vẫn như lúc đầu gặp mặt, như ly sữa ấm nóng vào mùa đông.

Nghĩ đến đây, Kỳ Hạ bỗng thở dài, nhẫn nại nói:”Rất quan trọng!”

Chúc Nam Tinh tự hỏi:”Tôi có thể ở bên cậu?”

Kỳ Hạ không chút do dự lắc đầu.

Chúc Nam Tinh có chút tổn thương, ánh mắt mờ mịt, ngay cả khóe môi cũng đè xuống.

“Cạu còn phải về nhà uống thuốc!” Kỳ Hạ trấn an cô “Nếu phát sốt, lại bị nghỉ học đó!”

Chúc Nam Tinh cau mày ảo não, bực bội với thân thể yếu ớt của mình, một lúc mới gật đầu:”Thôi, cậu nhớ chú ý an toàn!”

Kỳ Hạ đồng ý.

Trước khi đi, Chúc Nam Tinh nghiêm túc dặn dò:”Tuyệt đối không được đánh nhau!”

Kỳ Hạ buồn cười:”Không đánh!”

“Nhưng nếu có người đánh cậu, cậu được quyền đánh trả!”

Kỳ Hạ tiếp tục cười:”Rõ!”

“Phải tìm nơi nào có camera!”

“Được!” Kỳ Hạ mỉm cười:”Trực tiếp lôi ra giữa đường đánh!”

Chúc Nam Tinh biết cậu đang giỡn, “hừ” một tiếng, xua tay:”Vậy tôi đi nhé, tạm biệt!”

“Bye bye!” Kỳ Hạ hai tay đút vào trong túi quần, hất cằm:”Đi đi!”

Sau khi Chúc Nam Tinh rời đi, Kỳ Hạ đi về hướng chợ gần trường.

Cậu quan sát xung quanh các cửa hàng xung quanh trường và camera giám sát trên cổng đều của cùng một loại, loại này chỉ bán trong chợ này.

Nếu muốn biết khu vực quanh trường còn chỗ nào có camera, chỉ cần hỏi thăm chủ tiệm là được.

Vào giờ này, trong chợ cũng không đông lắm, đặc biệt là những quầy hàng bán những loại thiết bị không phổ biến như này càng ít khách ghé xem.

Kỳ Hạ không vội, chủ yếu không biết chủ tiệm có thể tiết lộ thông tin không thôi, dù gì đây cũng là vấn đề riêng tư của khách hàng. Cậu đi dạo loanh quanh trước, giả bộ như đang tham khảo nhiều loại camera.

“Cậu muốn mua gì?” Chủ tiệm đang mải cầm hộp cơm,không ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Hạ.

KỲ Hạ nghiêm túc nói:”Mấy loại này khác nhau ở chỗ nào?”

“Nhìn là biết độ bền cùng giá cả khác nhau rõ ràng!” Chủ tiệm nói thẳng.

Kỳ Hạ nhướng mày, không để bụng.

Người bán hàng cảm thấy ngữ điệu không có vấn đề tiếp tục hỏi:” Dùng làm gì?”

“Trong nhà có bảo bối!” Kỳ Hạ nói:”Có loại nào kết nối được với điện thoại không?”

Chủ tiệm nghe xong liền cười như được mùa, đúng là một câu chuyện cười, giơ tay gõ vào biển hiệu:”Nhìn thấy không, camera các loại, không cậu nghĩ tôi bán cái gì?”

Kỳ Hạ gật đầu,không muốn mua lắm, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc.

Một lúc sau, cậu mới nói:”Bạn tôi có một cái lắp trong nhà, nghe bảo dùng khá tốt, không biết cậu ấy mua ở đâu, đợi tôi về hỏi sẽ quay lại sau!”

“Bạn cậu ở đâu?” Chủ tiệm khinh khỉnh hỏi.

“Gần trường!”

Chủ tiệm đắc ý cười một tiếng:”Không phải tôi nói khoác hay gì đâu, mấy camera quanh khu vực trường học đều của nhà tôi hết.Này, trước đây,mấy cái được cài đặt trong trường không phải của chúng tôi đâu, đợt vừa rồi có trận mưa lớn hỏng gần hết rồi,cùng lắm thì còn đúng 1 chiếc vẫn nguyên vẹn, hình như mua ở cửa hàng tạp Tiểu Mã hóa trên cầu thì phải, không phải do chỗ đó cao quá, tôi đã dỡ từ lâu rồi!”

“Dù sao, bây giờ tất cả camera trong trường đều là của chúng tôi hết!”

Cửa hàng tạp hóa Tiểu Mã….

Là chỗ cậu mua ô hôm đấy.

Nói cách khác, góc đối diện ở đó đều là góc chết.

Kỳ Hạ nhíu mày trầm ngâm,khóe môi giật giật, móc điện thoại ra:”Thật vậy à, tốt nhất tôi vẫn nên hỏi lại một chút!”

Dứt khoát xoay người rời đi.

Vừa quay người, hết hồn.

“Sao cậu lại ở đây?” Kỳ Hạ kinh ngạc nhìn Chúc Nam Tinh.

“Đột nhiên nhớ ra có chuyện cần nói với cậu!” Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt, háo hức nhìn Kỳ Hạ.

Có lẽ vì sự việc có chút tiến triển Kỳ Hạ cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Cậu nghiêng đầu cười một tiếng,ngoắc ngón tay về phía cô, trầm giọng nói:”Lại đây!”

Chúc Nam Tinh tất nhiên không cự tuyệt.

“Mau gọi cho ba cậu, bảo chú là trưa nay không về nhà” Kỳ Hạ vòng tay dài ôm lấy bả vai Chúc Nam Tinh, xoay người đi về hướng khác,”Dẫn cậu đi ăn!”

“Ồ”

Vốn dĩ, Chúc Nam Tinh đuổi theo, chỉ muốn nói với Kỳ Hạ chuyện sáng nay đã nghe thấy, nhưng thấy cậu cùng chủ tiệm đang nói chuyện nghiêm túc, không lỡ quấy rầy nên đành đợi.

Lúc ngang qua cửa tiệm camera,cô quay đầu nhìn rồi hỏi:”Cậu muốn mua camera à?”

“Không!” Kỳ Hạ nói:”Tôi muốn hỏi khu vực lân cận có camera mà chúng ta không biết thôi!”

“Có không?” Chúc Nam Tinh hiểu rõ ý đồ của Kỳ Hạ, nhất thời có chút hưng phấn.

“Có!” Kỳ Hạ gật đầu”Trước tiên chúng ta đi ăn cơm đã!”

“Ăn uống xong, đi điều tra chân tướng!” Chúc Nam Tinh nắm chặt bàn tay.

Kỳ Hạ trông vậy cười nửa ngày,giọng trầm ấm vang lên:”Ừm!”