Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Soo

Beta: Agehakun

“Tổng giám đốc Dạ, bên nước A phái người đến đưa hợp đồng, nói rằng cần nói chuyện thêm với anh.” – Trợ lý tận chức tận trách báo cáo công việc cho Dạ Quyết: “Người đang đợi ở bên ngoài.”

“Ừ, để người ta vào đi.” Dạ Quyết xoa huyệt Thái Dương, nói.Ha ha ha, hai người có xe đúng không? Tôi cũng có nhá!

Có người nhẹ nhàng gõ cửa, bước vào, Dạ Quyết chỉnh lại dáng vẻ mệt mỏi, ngước mắt lên nhìn, hắn hơi bất ngờ khi trông thấy người đến.Tô Sầm lườm Dạ Quyết một cái, chạy bước nhỏ đến bên Thẩm Ngôn Án, thân mật kéo anh, đưa anh tới cạnh xe mình: “Chúng ta đi đi.”

Tô Sầm khéo léo cười với hắn, đặt văn kiện trên tay lên bàn làm việc của Dạ Quyết, hai người họ thảo luận một loạt những điều liên quan đến văn kiện, dù sao tôi cũng không biết là thảo luận cái gì nên bỏ qua đi*. Tô Sầm và Dạ Quyết giằng co vì một điểm trong hợp đồng, sau cùng hai bên cùng nhường một bước, rốt cuộc cũng bàn xong.Chờ bọn họ ký tên xong, trợ lý cầm văn kiện gốc đi phô tô, lúc này trong văn phòng chỉ còn lại Tô Sầm và Dạ Quyết.

Dạ Quyết tựa lưng vào ghế, nhìn Tô Sầm nói: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa nhỉ, cô Tô.”“Sao phải đi theo anh, Ngôn Án đã đồng ý sẽ đi với tôi rồi.” – Tô Sầm nói với Dạ Quyết không hề khách sáo chút nào.*Nguyên văn lời tác giả luôn.Tô Sầm nhận lấy rồi đứng lên lịch sự bắt tay với Dạ Quyết, Dạ Quyết nói: “Chúng tôi đã đặt chỗ ở Cửu Trùng Thiên để chiêu đãi cô Tô.”Nghe thấy giọng Dạ Quyết, Thẩm Ngôn Án vẫn không yên lòng, trái lại còn lo lắng hơn vì tiếng “Cút” kia vô cùng yếu ớt, khiến Thẩm Ngôn Án lo rằng hắn đã xảy ra chuyện gì.Vào giờ tan tầm lúc sẩm tối ngày hôm sau, người trong công ty đã đi hết, chỉ còn lại Thẩm Ngôn Án ở trong văn phòng. Điện thoại trong túi quần rung lên một chút, Thẩm Ngôn Án nhìn thử, đó là tin nhắn Tô Sầm gửi cho anh.

Chờ bọn họ ký tên xong, trợ lý cầm văn kiện gốc đi phô tô, lúc này trong văn phòng chỉ còn lại Tô Sầm và Dạ Quyết.Thẩm Ngôn Án: [Có, sao thế?]

Dạ Quyết tựa lưng vào ghế, nhìn Tô Sầm nói: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa nhỉ, cô Tô.”**Land rover đenAnh chỉ có một người, cũng không thể chia mỗi bên một nửa được. Thẩm Ngôn Án vùng ra khỏi hai bàn tay, lấy chìa khóa xe trong túi: “Tôi tự đi, hai người thích làm gì thì làm.”*Đơn vị triệu của TQ là 8 số không aka 100000000 tệ aka 100.000.000 triệu nếu như tính theo đơn vị số không bên mình, đáng ra đổi cũng được nhưng các chương trước mình vẫn giữ cách tính số theo kiểu Trung, tức là tách 4 số 0 ra thành một vạn (VD: 10000 = 1 vạn) nên giờ mình vẫn giữ nguyên nhé. Nói chung 1 triệu tệ tầm hơn 360 tỷ bên mình nếu đổi ra tiền Việt:’>

Tô Sầm không chịu yếu thế chống lại ánh nhìn của hắn, đáp: “Tổng giám đốc Dạ nên hiểu rõ rằng tôi đã không còn là người có thể bị anh uy hiếp năm xưa nữa rồi.”“Phiền phức quá.” – Mi-crô truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng “Cút” quen thuộc, “Yên tâm chưa? Lòng kiên nhẫn của tao có hạn, khuyên mày đừng có giở trò gì đấy.”Đội viên dùng tay ra hiệu với đội trưởng, đội trưởng gật đầu, vừa đúng lúc bọn bắt cóc ngắt điện thoại.

Dạ Quyết cười xem thường, tiếng bước chân của trợ lý lúc này cũng đã đến cửa.Năm tiếng sau, Thẩm Ngôn Án nhận được cuộc gọi của bọn bắt cóc.

Tô Sầm đứng lên, cúi người cách hắn một cái bàn làm việc, nhàn nhạt nói: “Tôi không phải, Ngôn Án cũng không phải. Tôi khuyên anh nên đối xử với anh ấy thật tốt, bằng không chắc chắn tôi sẽ cướp anh ấy đi.”*Mercedes-benz: Một dòng xe xịn khác, cơ mà phân khúc vẫn khá rẻ do với các dòng xe xịn, giá cao nhất từ 400000 tới 3 triệu đô.

Những lời nói liên quan đến Thẩm Ngôn Án khiến mặt Dạ Quyết lạnh hẳn đi, hắn không khách sáo chút nào mà nói chắc nịch: “Đã người của tôi thì sẽ mãi là người của tôi, cho dù tôi không cần nữa cũng không đến phiên người khác.”Sơn Kim: [Anh có muốn đi cùng em không, đúng lúc em đi ngang qua tầng dưới công ty anh.]Tô Sầm không chịu yếu thế chống lại ánh nhìn của hắn, đáp: “Tổng giám đốc Dạ nên hiểu rõ rằng tôi đã không còn là người có thể bị anh uy hiếp năm xưa nữa rồi.”

“Tổng giám đốc.” – Trợ lý đi vào đúng lúc, hai người lại quay trở về trạng thái đối xử lịch sự với nhau, trợ lý không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ giao văn kiện đã được đóng dấu lên, Dạ Quyết lại đưa lại cho Tô Sầm phần của cô.“Ừ, để người ta vào đi.” Dạ Quyết xoa huyệt Thái Dương, nói.

Tô Sầm nhận lấy rồi đứng lên lịch sự bắt tay với Dạ Quyết, Dạ Quyết nói: “Chúng tôi đã đặt chỗ ở Cửu Trùng Thiên để chiêu đãi cô Tô.”

“Không cần đâu, bố tôi đang ở nhà chờ, hẹn anh khi nào rảnh nhé.” Tô Sầm từ chối, trong lòng hai người đều rõ, câu “Hẹn khi nào rảnh” chẳng qua chỉ là lời khách sáo mà thôi.

Vào giờ tan tầm lúc sẩm tối ngày hôm sau, người trong công ty đã đi hết, chỉ còn lại Thẩm Ngôn Án ở trong văn phòng. Điện thoại trong túi quần rung lên một chút, Thẩm Ngôn Án nhìn thử, đó là tin nhắn Tô Sầm gửi cho anh.Nhưng Thẩm Ngôn Án không thể ngờ được rằng lúc anh xuống tầng sẽ đối mặt với tình huống này.

Sơn Kim: [Ngôn Án, tiệc tối tối nay anh có đi không?]Bọn bắt cóc dùng máy thay đổi giọng để xử lý giọng nói: “Cô gái, nếu không muốn bạn trai xảy ra chuyện thì mau chóng làm theo lời tao.”Sơn Kim: [Ngôn Án, tiệc tối tối nay anh có đi không?]

Thẩm Ngôn Án: [Có, sao thế?]Trừ khi không nhịn được.

Sơn Kim: [Anh có muốn đi cùng em không, đúng lúc em đi ngang qua tầng dưới công ty anh.]Bọn bắt cóc nghe được tiếng của Thẩm Ngôn Án, khựng lại một chút nói: “Đ*t, không phải ghi chú là “Vợ” à, thế đ*o nào lại là nam?”Tô Sầm: “Lên xe tôi.”

Thẩm Ngôn Án: [Được, tôi xuống dưới đây.]Về phần có phải đúng lúc đi ngang qua hay không, chỉ có một mình Tô Sầm biết.

Về phần có phải đúng lúc đi ngang qua hay không, chỉ có một mình Tô Sầm biết.“Tổng giám đốc.” – Trợ lý đi vào đúng lúc, hai người lại quay trở về trạng thái đối xử lịch sự với nhau, trợ lý không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ giao văn kiện đã được đóng dấu lên, Dạ Quyết lại đưa lại cho Tô Sầm phần của cô.

Nhưng Thẩm Ngôn Án không thể ngờ được rằng lúc anh xuống tầng sẽ đối mặt với tình huống này.Một người là nữ chính, một người là nam chính, ai anh cũng không thể trêu vào.Dạ Quyết khinh khỉnh nhìn lướt qua xe cô, chế nhạo nói: “Hừ, rẻ mạt.”

Có hai chiếc xe đỗ dưới lầu công ty anh, trên chiếc Mercedes-benz* trắng là Tô Sầm xinh đẹp trẻ trung, bên chiếc Land Rover** đen hoang dã là Dạ Quyết đang khoanh tay trước ngực lẳng lặng đứng đợi. Tuy hai người cách nhau cỡ một cái xe, nhưng khoảng không lại đó tràn ngập sự đối địch.“Có vấn đề gì sao?” – Thẩm Ngôn Án cũng chửi “Đậu móa” trong lòng, sao hắn lại để tên mình trong điện thoại như thế chứ. Anh thoáng nhìn theo hướng phát ra tiếng “Phụt”, đó là tiếng của đội trưởng, hiển nhiên hắn ta đang cười, Thẩm Ngôn Án lạnh lùng đăm đăm nhìn hắn ta.Những lời nói liên quan đến Thẩm Ngôn Án khiến mặt Dạ Quyết lạnh hẳn đi, hắn không khách sáo chút nào mà nói chắc nịch: “Đã người của tôi thì sẽ mãi là người của tôi, cho dù tôi không cần nữa cũng không đến phiên người khác.”

*Bấm vào để xem ảnh

Tô Sầm cảm thấy Dạ Quyết không xứng với nam thần của cô, người tốt như Thẩm Ngôn Án nên có lựa chọn tốt hơn mới đúng. Tuy rằng cô chưa tìm ra ai cả, nhưng vẫn cảm thấy Dạ Quyết không ổn.**Land rover đen

Dạ Quyết thì khó chịu với Tô Sầm, dù sao trước đây Thẩm Ngôn Án đã từng thừa nhận với hắn là anh thích Tô Sầm, trong sự khó chịu này còn chứa đựng chút lo sợ, hắn sợ Thẩm Ngôn Án sẽ quay đầu ôn lại tình cũ.“Được.” – Thẩm Ngôn Án đọc câu đội trưởng viết ra [Lại nghĩ cách kéo dài thêm một lúc nữa]. “Tiền tao có thể đưa mày, nhưng tao muốn biết hắn có ổn hay không.’’Tô Sầm khéo léo cười với hắn, đặt văn kiện trên tay lên bàn làm việc của Dạ Quyết, hai người họ thảo luận một loạt những điều liên quan đến văn kiện, dù sao tôi cũng không biết là thảo luận cái gì nên bỏ qua đi*. Tô Sầm và Dạ Quyết giằng co vì một điểm trong hợp đồng, sau cùng hai bên cùng nhường một bước, rốt cuộc cũng bàn xong.

Về phần Thẩm Ngôn Án, tạm thời bây giờ anh không muốn nói chuyện.

Hai người không hợp nhau thấy trông Thẩm Ngôn Án đã xuống dưới tầng, Tô Sầm mừng rỡ kéo cửa xe ra, ngọt ngào cười bảo: “Ngôn Án, lên xe đi.”

Dạ Quyết cũng nói: “Nghe lời, lên xe.”Bọn bắt cóc lại nói: “Một triệu lại có thể nhiều đến vậy à? Vậy mày bắn tiền vào tài khoản, tao sẽ gửi số tài khoản qua cho mày, mày mang một trăm vạn* tiền mặt qua, cỡ đó thì mày mang đến được chứ?”

Tô Sầm lườm Dạ Quyết một cái, chạy bước nhỏ đến bên Thẩm Ngôn Án, thân mật kéo anh, đưa anh tới cạnh xe mình: “Chúng ta đi đi.”

Dạ Quyết thấy thế, tiến đến bắt lấy cổ tay còn lại của Thẩm Ngôn Án, bá đạo nói: “Đi với tôi.”“Chỉ biết đến tiền, anh đúng là đồ tục tằng.” – Tô Sầm nhanh mồm nhanh miệng cãi lại.Mày kêu tao không được báo cảnh sát thì tao sẽ không báo à, công dân ba tốt đương nhiên phải tin tưởng giao hết tất cả cho chú cảnh sát rồi. Thẩm Ngôn Án quyết đoán báo cảnh sát, khi đang khai báo sự việc cho họ, anh nhớ ra tình tiết này trong nguyên tác, chẳng trách lại thấy quen quen, cốt truyện gốc là thế này:

“Sao phải đi theo anh, Ngôn Án đã đồng ý sẽ đi với tôi rồi.” – Tô Sầm nói với Dạ Quyết không hề khách sáo chút nào.“Vâng! Đội trưởng!”

Dạ Quyết khinh khỉnh nhìn lướt qua xe cô, chế nhạo nói: “Hừ, rẻ mạt.”

“Chỉ biết đến tiền, anh đúng là đồ tục tằng.” – Tô Sầm nhanh mồm nhanh miệng cãi lại.

Tô Sầm: “Lên xe tôi.”Có người nhẹ nhàng gõ cửa, bước vào, Dạ Quyết chỉnh lại dáng vẻ mệt mỏi, ngước mắt lên nhìn, hắn hơi bất ngờ khi trông thấy người đến.

Dạ Quyết: “Lên xe tôi.”Về phần Thẩm Ngôn Án, tạm thời bây giờ anh không muốn nói chuyện.

Hai người mỗi người túm một bên tay của Thẩm Ngôn Án, so bì với nhau nhưng người khổ lại là Thẩm Ngôn Án đang bị kẹp giữa bọn họ.Dạ Quyết cười xem thường, tiếng bước chân của trợ lý lúc này cũng đã đến cửa.

Một người là nữ chính, một người là nam chính, ai anh cũng không thể trêu vào.

Thẩm Ngôn Án chỉ thấy bọn họ tưng bừng nhốn nháo, mình lại chẳng có gì, chỉ thấy nhức cả đầu, hai người này đang làm cái mọe gì không biết.

“Hệ thống, có phải tao cầm nhầm kịch bản không vậy???”

Hệ thống không lập tức trả lời ngay, qua vài giây mới đáp: “Bạn thân mến ơi, bên này chúng tôi mới kiểm tra lại kho dữ liệu một lần nữa. Đúng là ngài đang cầm kịch bản của vai phụ không có đất diễn mấy, không sai đâu, chỉ không biết tại sao lại biến thành vai chính luôn rồi.”Dạ Quyết thì khó chịu với Tô Sầm, dù sao trước đây Thẩm Ngôn Án đã từng thừa nhận với hắn là anh thích Tô Sầm, trong sự khó chịu này còn chứa đựng chút lo sợ, hắn sợ Thẩm Ngôn Án sẽ quay đầu ôn lại tình cũ.Sau khi thu xếp xong tất cả đã là 8 giờ tối rồi.

Thẩm Ngôn Án như nghe được sự hả hê trên nỗi đau của người khác ẩn trong giọng nói máy móc lạnh băng đó, anh nói: “Đủ rồi đó, hai người có thể hòa bình ở cạnh nhau không hả, như hai nhóc học sinh tiểu học ấy.”

Anh chỉ có một người, cũng không thể chia mỗi bên một nửa được. Thẩm Ngôn Án vùng ra khỏi hai bàn tay, lấy chìa khóa xe trong túi: “Tôi tự đi, hai người thích làm gì thì làm.”

Ha ha ha, hai người có xe đúng không? Tôi cũng có nhá!

Người bị tranh giành đi mất rồi, đương nhiên hai người cũng sẽ không nán lại nữa, bọn họ nhìn nhau không vừa mắt, cùng cười lạnh một tiếng rồi leo lên xe mình. Chẳng qua đây mới là một lần tranh giành nhau thôi, phía sau còn đủ các loại tranh đấu ngầm lẫn công khai nữa.“Anh có biết một triệu tiền mặt là một tấn không, bảo tôi mang qua thế nào được?” – Thẩm Ngôn Án bình tĩnh đáp.

Một tuần sau, điện thoại của Thẩm Ngôn Án lại nhận được một tin nhắn.

[Dạ Quyết đang ở trong tay tao, nếu muốn cứu mạng hắn, trước tám giờ tối nay mang theo một triệu* tiền mặt đến nhà xưởng này. Không được báo cảnh sát, nếu báo tao sẽ giết hắn.]

Thẩm Ngôn Án như nghe được sự hả hê trên nỗi đau của người khác ẩn trong giọng nói máy móc lạnh băng đó, anh nói: “Đủ rồi đó, hai người có thể hòa bình ở cạnh nhau không hả, như hai nhóc học sinh tiểu học ấy.”Hai người không hợp nhau thấy trông Thẩm Ngôn Án đã xuống dưới tầng, Tô Sầm mừng rỡ kéo cửa xe ra, ngọt ngào cười bảo: “Ngôn Án, lên xe đi.”*Đơn vị triệu của TQ là 8 số không aka 100000000 tệ aka 100.000.000 triệu nếu như tính theo đơn vị số không bên mình, đáng ra đổi cũng được nhưng các chương trước mình vẫn giữ cách tính số theo kiểu Trung, tức là tách 4 số 0 ra thành một vạn (VD: 10000 = 1 vạn) nên giờ mình vẫn giữ nguyên nhé. Nói chung 1 triệu tệ tầm hơn 360 tỷ bên mình nếu đổi ra tiền Việt:’>Cơ mà hiện tại Dạ Quyết bị bắt đi rồi, Thẩm Ngôn Án thở dài nghĩ rằng hẳn đây là hiệu ứng bươm bướm, là do anh đi vào thế giới này nên tất cả đều thay đổi.

Thẩm Ngôn Án ngớ ra, có phải bọn bắt cóc này điên rồi không nhỉ, một triệu tiền mặt nói lấy là có thể lấy ngay được hay sao? Chưa bàn đến việc có lấy ra được hay không, cho dù có thể, một mình anh mang qua thế nào được chứ. Mẹ nó một chiếc xe tải cũng không chở nổi.

Mày kêu tao không được báo cảnh sát thì tao sẽ không báo à, công dân ba tốt đương nhiên phải tin tưởng giao hết tất cả cho chú cảnh sát rồi. Thẩm Ngôn Án quyết đoán báo cảnh sát, khi đang khai báo sự việc cho họ, anh nhớ ra tình tiết này trong nguyên tác, chẳng trách lại thấy quen quen, cốt truyện gốc là thế này:*Ý bọn này là nếu từng đó tiền nặng quá thì chuyển bớt vào tài khoản, cầm một trăm vạn aka 1000000 tệ tiền mặt qua thôi cho đỡ nặng

Trước đó Dạ Quyết giao dịch trên thị trường chứng khoán, trong đó có một công ty phải đóng cửa, do ông chủ công ty đó đã quen ăn sung mặc sướng, bản thân không có năng lực trả nợ nên nhảy lầu tự sát. Sau khi người bố mất, người mẹ không chịu đựng nổi cũng qua đời theo, mà con trai duy nhất của ông ta cảm thấy tất cả đều là lỗi của Dạ Quyết, muốn trả thù hắn. Sau khi liên tục theo dõi Dạ Quyết vài ngày, lần theo thói quen của hắn mới phát hiện ra Dạ Quyết thường xuyên ở cạnh một người phụ nữ tên Tô Sầm, hắn luôn nhìn cô đầy dịu dàng. (Tô Sầm hiện tại: Ọe) Vì vậy, gã quyết định sẽ khiến Dạ Quyết cũng mất đi người hắn yêu nhất để trả thù, bèn tìm người cùng bắt cóc Tô Sầm, cũng đưa ra yêu cầu y hệt, để Dạ Quyết tự mình đi cứu Tô Sầm. Dạ Quyết là một người ngông cuồng, hắn còn chẳng buồn báo cảnh sát mà chỉ dẫn theo người của mình. Cuối cùng tuy cứu được Tô Sầm nhưng bản thân hắn cũng bị thương nặng, nhưng cũng nhờ chuyện này mà hai người họ đã hoàn toàn mở lòng, chính thức bên nhau.

Cơ mà hiện tại Dạ Quyết bị bắt đi rồi, Thẩm Ngôn Án thở dài nghĩ rằng hẳn đây là hiệu ứng bươm bướm, là do anh đi vào thế giới này nên tất cả đều thay đổi.

Hiệu suất làm việc của cảnh sát rất nhanh, không bao lâu đã đến rồi, người phụ trách đội ngũ là một người đàn ông trẻ, tướng tá điển trai, trông không giống cảnh sát lắm. Thẩm Ngôn Án cảm thấy để hắn ta ra mắt (làm ngôi sao) luôn cũng không có vấn đề gì.

“Người báo án là anh sao?” – Người đàn ông đó hỏi.“Đúng vậy.” – Thẩm Ngôn Án gật đầu.

“Đúng vậy.” – Thẩm Ngôn Án gật đầu.

Sau khi đọc tin nhắn bắt cóc, người đàn ông khen: “Không tồi, còn biết nên đi nhờ cảnh sát.”“Tổng giám đốc Dạ, bên nước A phái người đến đưa hợp đồng, nói rằng cần nói chuyện thêm với anh.” – Trợ lý tận chức tận trách báo cáo công việc cho Dạ Quyết: “Người đang đợi ở bên ngoài.”

Chẳng phải nên thế sao! Tôi chính là công dân của thế kỷ 21 đó, tất nhiên biết tác dụng của cảnh sát rồi.“Người báo án là anh sao?” – Người đàn ông đó hỏi.

Người đàn ông đưa điện thoại cho đội viên bên cạnh: “Cậu đi nghe lén đi, đợi khi bọn bắt cóc gọi điện qua thì xem xem có thể lần theo dấu vết hay không.”Người bị tranh giành đi mất rồi, đương nhiên hai người cũng sẽ không nán lại nữa, bọn họ nhìn nhau không vừa mắt, cùng cười lạnh một tiếng rồi leo lên xe mình. Chẳng qua đây mới là một lần tranh giành nhau thôi, phía sau còn đủ các loại tranh đấu ngầm lẫn công khai nữa.

“Vâng! Đội trưởng!”[Dạ Quyết đang ở trong tay tao, nếu muốn cứu mạng hắn, trước tám giờ tối nay mang theo một triệu* tiền mặt đến nhà xưởng này. Không được báo cảnh sát, nếu báo tao sẽ giết hắn.]

Đội trưởng lại gọi một người qua ghi chép lời khai. Thẩm Ngôn Án biết rõ là ai nhưng lại không thể nói thẳng nơi đó cho bọn họ, đành phải âm thần dẫn dắt. Vốn dĩ Thẩm Ngôn Án rất bình tĩnh, nhưng sau khi trả lời xong câu hỏi của đội trưởng, anh lại không thể yên tâm được nữa. Rốt cuộc mọi thứ lúc ban đầu hiện ra dưới lời văn, bây giờ khi thật sự đặt trước mặt anh, với bọn họ mà nói đây là thế giới thật, mà với anh hiện tại cũng vậy. Cho dù biết cuối cùng Dạ Quyết sẽ trở về bình an, nhưng Thẩm Ngôn Án vẫn khó tránh khỏi luống cuống.

Năm tiếng sau, Thẩm Ngôn Án nhận được cuộc gọi của bọn bắt cóc.

Bọn bắt cóc dùng máy thay đổi giọng để xử lý giọng nói: “Cô gái, nếu không muốn bạn trai xảy ra chuyện thì mau chóng làm theo lời tao.”

“Anh có biết một triệu tiền mặt là một tấn không, bảo tôi mang qua thế nào được?” – Thẩm Ngôn Án bình tĩnh đáp.

Bọn bắt cóc nghe được tiếng của Thẩm Ngôn Án, khựng lại một chút nói: “Đ*t, không phải ghi chú là “Vợ” à, thế đ*o nào lại là nam?”Có hai chiếc xe đỗ dưới lầu công ty anh, trên chiếc Mercedes-benz* trắng là Tô Sầm xinh đẹp trẻ trung, bên chiếc Land Rover** đen hoang dã là Dạ Quyết đang khoanh tay trước ngực lẳng lặng đứng đợi. Tuy hai người cách nhau cỡ một cái xe, nhưng khoảng không lại đó tràn ngập sự đối địch.

“Có vấn đề gì sao?” – Thẩm Ngôn Án cũng chửi “Đậu móa” trong lòng, sao hắn lại để tên mình trong điện thoại như thế chứ. Anh thoáng nhìn theo hướng phát ra tiếng “Phụt”, đó là tiếng của đội trưởng, hiển nhiên hắn ta đang cười, Thẩm Ngôn Án lạnh lùng đăm đăm nhìn hắn ta.

Đội trưởng vội vàng lấy giấy bút ra viết, sau đó giơ lên: [Tôi rất chuyên nghiệp, tôi sẽ không cười.]Chẳng phải nên thế sao! Tôi chính là công dân của thế kỷ 21 đó, tất nhiên biết tác dụng của cảnh sát rồi.

Trừ khi không nhịn được.

Bọn bắt cóc lại nói: “Một triệu lại có thể nhiều đến vậy à? Vậy mày bắn tiền vào tài khoản, tao sẽ gửi số tài khoản qua cho mày, mày mang một trăm vạn* tiền mặt qua, cỡ đó thì mày mang đến được chứ?”

Thẩm Ngôn Án: [Được, tôi xuống dưới đây.]Thẩm Ngôn Án chỉ thấy bọn họ tưng bừng nhốn nháo, mình lại chẳng có gì, chỉ thấy nhức cả đầu, hai người này đang làm cái mọe gì không biết.*Ý bọn này là nếu từng đó tiền nặng quá thì chuyển bớt vào tài khoản, cầm một trăm vạn aka 1000000 tệ tiền mặt qua thôi cho đỡ nặng

“Được.” – Thẩm Ngôn Án đọc câu đội trưởng viết ra [Lại nghĩ cách kéo dài thêm một lúc nữa]. “Tiền tao có thể đưa mày, nhưng tao muốn biết hắn có ổn hay không.’’

“Phiền phức quá.” – Mi-crô truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng “Cút” quen thuộc, “Yên tâm chưa? Lòng kiên nhẫn của tao có hạn, khuyên mày đừng có giở trò gì đấy.”Hai người mỗi người túm một bên tay của Thẩm Ngôn Án, so bì với nhau nhưng người khổ lại là Thẩm Ngôn Án đang bị kẹp giữa bọn họ.

Nghe thấy giọng Dạ Quyết, Thẩm Ngôn Án vẫn không yên lòng, trái lại còn lo lắng hơn vì tiếng “Cút” kia vô cùng yếu ớt, khiến Thẩm Ngôn Án lo rằng hắn đã xảy ra chuyện gì.

Đội viên dùng tay ra hiệu với đội trưởng, đội trưởng gật đầu, vừa đúng lúc bọn bắt cóc ngắt điện thoại.

Đội trưởng chia tiểu đội thành hai nhóm, một nhóm phá vòng vây cứu người, một nhóm điều tra xem bọn bắt cóc là ai.*Nguyên văn lời tác giả luôn.

Sau khi thu xếp xong tất cả đã là 8 giờ tối rồi.