Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Soo

Beta: Agehakun

Tô Sầm ngồi nguyên một buổi tối ở quán bar, hoàn cảnh nơi này khá tốt, không xuất hiện mấy gã đàn ông vừa thấy bạn say rượu đã muốn cưỡng ép kéo bạn đi thuê phòng.

Rót từng ly từng ly rượu cay xè vào bụng, Tô Sầm im lặng khóc. Cô không hiểu nổi vì sao người bạn trai bên nhau sớm chiều, luôn đối xử dịu dàng với cô cùng với chị em tốt mà cô hết lòng đối đãi lại có thể đâm sau lưng cô như vậy, thay đổi thái độ trong nháy mắt.“Đúng! Đôi nam nữ chó chết kia! Tôi thật sự không hiểu tại sao sau lưng tôi bọn họ lại… Hu hu hu…”

Cô dùng tình cảm chân thành nhưng không nhận lại được tình cảm tương tự.Thẩm Ngôn Án chạy xe tới vệ đường ồn ào huyên náo tiếng người. Bước xuống xe, toàn thân anh toát lên vẻ sang trọng cao quý, âu phục giày da, chân dài, trông anh không hề giống với những người đang mặc quần áo xuề xòa, kéo dép lê lệt xệt, hay những lao động trí thức* vừa mới tan làm mặt đầy mỏi mệt ở nơi đây. Vừa nhìn đã biết anh không thuộc về chốn này rồi. Rất nhanh Thẩm Ngôn Án đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.

Tô Sầm tự hỏi trong cô độc, vô thức ngồi cả đêm ở quán bar. Sáng sớm quán bar không mở cửa, cô ra khỏi quán trong tình trạng mất hồn mất vía. Bên ngoài hơi lạnh, nhưng không còn ai có thể phủ thêm cho cô tấm áo khoác ấm áp nữa rồi, cô chà xát bả vai.

Cô không biết đi chốn nào, cả người chìm trong men say hỗn loạn, dựa vào ý thức mà tùy tiện đi. Cô chợt dừng lại, dòng nước dưới cầu chảy chậm, nước vừa sâu vừa đục, căn bản không nhìn rõ được là sâu bao nhiêu, nhưng chắc chắn có thể khiến người ta chết đuối.Ở bên này, tập đoàn Thẩm thị đang mở cuộc họp, nhân viên làm báo cáo ở phía trên không cẩn thận làm sai một chỗ. Người sáng suốt đều nhìn ra được, anh ta luống cuống ngay lập tức, nếu dựa trên tình hình trong mắt tổng giám đốc Thẩm không chấp nhận được bất kỳ sai sót nào mà nói, e rằng anh ta sẽ phải cuốn gói xéo đi mất thôi. Mồ hôi lạnh túa ra từ sau lưng anh ta, phòng hội nghị rơi vào tĩnh lặng.Anh tìm ông chủ lấy một tờ giấy và bút, viết xong thì nhét vào túi Tô Sầm, nhân lúc cô chưa ngất xỉu bèn hỏi địa chỉ nhà cô.

Sống khổ quá, mệt mỏi quá, hay là… chết đi thôi…Tuy nhiên, anh vẫn là một kẻ cuồng làm việc, tổng giám đốc không đi thì nào ai dám đi đây…Thẩm Ngôn Án đỡ Tô Sầm lên sô pha, đắp chăn cho cô: “May mà gặp được tôi đó, đúng là chẳng cảnh giác gì cả.”

Bò lên trên lan can lạnh lẽo, Tô Sầm quay đầu lại, nhìn dòng xe cộ đi ngang qua. Cô cười nhẹ, thả người nhảy xuống, “Bùm” một tiếng gieo mình xuống sông. Nước sông rất lạnh rất buốt, nhưng Tô Sầm chỉ thấy ấm dần lên, tạm biệt tất cả đi thôi, chỉ rất xin lỗi bố của cô…Đó là một chén miến thịnh soạn, phía trên rải vụn lạc, sa tế nổi ở lớp trên cùng, là món ngon giá rẻ, dồi dào hương vị. Thẩm Ngôn Án gắp một miếng lên, để nguội rồi hút vào trong miệng, anh nuốt trọn một cách ngon lành, khui một chai bia, thoải mái thở dài một tiếng.Tô Sầm ngồi nguyên một buổi tối ở quán bar, hoàn cảnh nơi này khá tốt, không xuất hiện mấy gã đàn ông vừa thấy bạn say rượu đã muốn cưỡng ép kéo bạn đi thuê phòng.“Tao đã cố ý chạy đến một đầu khác của thành phố này rồi đó, yên tâm đi, không ai biết đâu.”

“Có người rơi xuống nước!” – Người đi đường đi ngang qua hô to.Điều khiến cho bọn họ khiếp sợ hơn còn ở phía sau, trong đó có mấy cô gái trộm bàn tán trong phòng trà về chuyện buổi sáng vô tình thấy Thẩm Ngôn Án trên bản tin. Các cô đang si mê mà ảo tưởng, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt không có biểu cảm gì của Thẩm Ngôn Án. Anh đang cầm ly nước đứng phía sau các cô, chắc hẳn đã nghe thấy hết rồi.“Chúc cô may mắn, cô gái.” – Thẩm Ngôn Án đóng cửa lại.Dạ Quyết hất cằm về phía Thẩm Ngôn Án: “Điều tra người đó cho tôi.”

Chỉ thấy một người vừa nghe được tiếng kêu đã không chút nghĩ ngợi gì mà cởi áo khoác, cũng nhảy xuống theo.“Tới đây.”

“Khụ khụ…” Tô Sầm ho ra nước bị sặc, toàn thân đều đang run lên.“Không phải tất cả những thứ có gán nhãn đắt đỏ đều là đồ tốt, người giàu có niềm vui của người giàu, người nghèo cũng có niềm vui của người nghèo. Hai nhóm người này không mâu thuẫn nhau, cũng chẳng phân biệt sang hèn gì hết, nó có đáng giá hay không hoàn toàn dựa vào việc cô có thích không mà thôi.”

Do dính nước nên tóc mái người đó dán sát cùng một chỗ, trên mặt còn mang theo bọt nước, ướt đẫm toàn thân. Người đó chính là Thẩm Ngôn Án mới vừa ăn sáng xong đi ngang qua: “Không sao rồi, không sao rồi.”“Tổng giám đốc, hôm nay anh còn muốn đi Cửu Trùng Thiên nữa không?” – Trợ lý hỏi.Thẩm Ngôn Án xoay cái cổ tê mỏi, anh đã xem xong tài liệu trước đó của công ty rồi, công ty đang trên đà phát triển, mà tiềm năng phát triển cũng không tồi. Tầm nhìn của “bản gốc” vô cùng sắc bén, các doanh nghiệp dưới trướng đều thuộc dạng đứng đầu. Hơn nữa bây giờ còn muốn thu mua công ty giải trí, tuy rằng nó đang dần xuống dốc, nhưng chỉ cần (tái) vận hành một chút vẫn có thể khôi phục.

Thẩm Ngôn Án khoác áo khoác vẫn còn khô lên người cô, vỗ vỗ vai Tô Sầm, nói: “Cô được cứu rồi.”

Tô Sầm ngơ ngác nghe Thẩm Ngôn Án nói, sau đó ôm đầu gối khóc lớn một trận.*Miến chua cay:

Xe cứu thương kề cà đuổi tới, cùng lúc đó, phóng viên cũng mang theo camera đến, muốn phỏng vấn Thẩm Ngôn Án một chút. Trên đời này có rất nhiều người cứu người tự tử, nhưng người cứu giúp vừa trẻ lại vừa đẹp trai thì không nhiều lắm. Đây là một điểm bùng nổ cho bản tin buổi sáng, phóng viên muốn khai thác tin này nhưng bị Thẩm Ngôn Án từ chối. Vì thế, trên bản tin buổi sáng chỉ có bóng dáng Thẩm Ngôn Án xua tay từ chối rồi rời khỏi, mà tin này lại trùng hợp bị Dạ Quyết xem được.“Tức chết tôi mất!” – Tô Sầm dùng sức đập bàn, dọa Thẩm Ngôn Án nhảy dựng, “Tôi đối với đôi… Với đôi…”

Dạ Quyết hất cằm về phía Thẩm Ngôn Án: “Điều tra người đó cho tôi.”Cái trợ lý nhìn thấy là gương mặt đang ngẩn ra của Tô Sầm, trông cô càng có vẻ mảnh mai hơn, khiến người ta muốn thương tiếc.

Cái trợ lý nhìn thấy là gương mặt đang ngẩn ra của Tô Sầm, trông cô càng có vẻ mảnh mai hơn, khiến người ta muốn thương tiếc.Thẩm Ngôn Án thấy cô không phun ra nổi một từ cả nửa ngày, ngập ngừng nói: “Nam nữ chó chết?”

“Tổng giám đốc Dạ, đây là tài liệu về cô ấy.” – Giữa trưa, trợ lý đặt tài liệu liên quan đến Tô Sầm ở trên bàn Dạ Quyết.Cô dùng tình cảm chân thành nhưng không nhận lại được tình cảm tương tự.

Dạ Quyết nhận ra tài liệu này không phải là cái hắn muốn, nhưng lúc sáng chỉ vô ý nhìn thấy đoạn tin tức kia, giờ còn tìm ở đâu được nữa, đành phải thôi.Cửu Trùng Thiên là nhà hàng nổi tiếng ngon nhất thành phố A, không phải cứ có tiền là nhất định có thể đặt được chỗ ở đây. Lúc mới xuyên đến, Thẩm Ngôn Án muốn trải nghiệm thử niềm vui của kẻ có tiền một chút, ăn ở Cửu Trùng Thiên mấy ngày liền, đương nhiên mâm cao cỗ đầy thì sướng đấy, nhưng nếu ăn liên tục cũng sẽ bị ngán.“Còn chưa đâu.”Thẩm Ngôn Án khoác áo khoác vẫn còn khô lên người cô, vỗ vỗ vai Tô Sầm, nói: “Cô được cứu rồi.”

Nhưng khi hắn nghĩ đến sự “ngon miệng” của Thẩm Ngôn Án, càng nhớ đến lại càng muốn có được.Lòng Thẩm Ngôn Án chùng xuống, đây là chuyện ra đường ăn sáng cũng có thể cứu được nữ chính sao. Nhất thời anh có hơi hoảng, dù sao anh cũng không duy trì thiết lập người tốt trước mặt nữ chính.

“Tổng giám đốc Thẩm, bản báo cáo như sau…”Bò lên trên lan can lạnh lẽo, Tô Sầm quay đầu lại, nhìn dòng xe cộ đi ngang qua. Cô cười nhẹ, thả người nhảy xuống, “Bùm” một tiếng gieo mình xuống sông. Nước sông rất lạnh rất buốt, nhưng Tô Sầm chỉ thấy ấm dần lên, tạm biệt tất cả đi thôi, chỉ rất xin lỗi bố của cô…Thẩm Ngôn Án cắm tay trong túi quần thong thả đi trên đường. Anh thấy Tô Sầm rất đáng thương, cũng muốn nhúng tay giúp cô, nhưng anh không thể làm vậy. Nếu anh nhúng tay vào, những dây dưa sau đó của nam nữ chính cũng sẽ không còn nữa. Trong sách bọn họ có tình cảm với nhau, anh không thể phá nhân duyên của người khác.Tô Sầm ngơ ngác nghe Thẩm Ngôn Án nói, sau đó ôm đầu gối khóc lớn một trận.

Ở bên này, tập đoàn Thẩm thị đang mở cuộc họp, nhân viên làm báo cáo ở phía trên không cẩn thận làm sai một chỗ. Người sáng suốt đều nhìn ra được, anh ta luống cuống ngay lập tức, nếu dựa trên tình hình trong mắt tổng giám đốc Thẩm không chấp nhận được bất kỳ sai sót nào mà nói, e rằng anh ta sẽ phải cuốn gói xéo đi mất thôi. Mồ hôi lạnh túa ra từ sau lưng anh ta, phòng hội nghị rơi vào tĩnh lặng.Sống khổ quá, mệt mỏi quá, hay là… chết đi thôi…

“?” Thẩm Ngôn Án cúi đầu nhìn báo cáo, không nghe thấy người ở trên nói tiếp nữa, ngước mắt hỏi: “Nói xong rồi à?”Tô Sầm rút một tờ giấy ra, lau ghế, ngồi xuống nói: “Tôi đến để cảm ơn anh.”

“Chưa ạ…”“Cô gái à, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được, không sáng suốt nhất chính là đi tìm cái chết. Cô phải cố gắng sống tiếp, đã qua rồi, tất cả mọi thứ đều đã qua, nhưng thứ không tốt đó đã biến mất vào thời điểm cô nhảy xuống rồi…” – Thẩm Ngôn Án nói được một nửa đã thấy Tô Sầm tự chuốc say mình: “Ấy? Cô đừng uống say chứ…”Tô Sầm có hơi khó tin, trên người anh mặc quần áo giá cả xa xỉ, nhưng lại ngồi ở một chỗ không hợp thân phận giống như những con người tầm thường trong phố phường này, lại hòa nhập vào đó một cách cực kỳ tài tình.

“Vậy tiếp tục đi.”

Nhóm nhân viên không dám tin, thế mà Thẩm Ngôn Án lại dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy!Dạ Quyết nhận ra tài liệu này không phải là cái hắn muốn, nhưng lúc sáng chỉ vô ý nhìn thấy đoạn tin tức kia, giờ còn tìm ở đâu được nữa, đành phải thôi.

Điều khiến cho bọn họ khiếp sợ hơn còn ở phía sau, trong đó có mấy cô gái trộm bàn tán trong phòng trà về chuyện buổi sáng vô tình thấy Thẩm Ngôn Án trên bản tin. Các cô đang si mê mà ảo tưởng, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt không có biểu cảm gì của Thẩm Ngôn Án. Anh đang cầm ly nước đứng phía sau các cô, chắc hẳn đã nghe thấy hết rồi.Các cô chạy như bay, nhưng đều thầm nghĩ trong lòng rằng sao hôm nay tổng giám đốc Thẩm dễ nói chuyện vậy nhỉ!

“Chào tổng giám đốc.” – Các cô điếng người chào Thẩm Ngôn Án.Tô Sầm rưng rưng nước mắt nghe anh nói đạo lý lớn lao, dùng sức giật nắp lon bia trước mặt.“Chào tổng giám đốc.” – Các cô điếng người chào Thẩm Ngôn Án.

“Ừm.” Thẩm Ngôn Án lướt qua các cô, anh để ly trước máy lọc nước: “Đừng thảo luận việc này trong thời gian đi làm.”*Gốc là “Bạch lĩnh” 白领, trong đó lĩnh là cổ áo. Là một thuật ngữ chung trong xã hội phương Tây để chỉ những người có trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc cao hơn, không phải lao động chân tay, nói chung là tầng lớp lao động trí thức, ví dụ như quản lý, kỹ thuật viên, công chức nhà nước, bác sĩ, luật sư, kế toán, thư ký, nhân viên văn phòng v.v.. Họ thường mặc áo sơ mi trắng khi đi làm và có thu nhập ổn định, thậm chí là cao, chế độ phúc lợi xã hội tốt. Bên Trung thì cũng giữ khái niệm xêm xêm vậy, chỉ những người lao động trí óc trong các doanh nghiệp và tổ chức. Ở Việt Nam, nó còn được gọi với cái tên “Nhân viên cổ cồn trắng” để phân biệt với tầng lớp “cổ cồn xanh” hay còn gọi là tầng lớp công nhân. Mấy từ này hay được dùng ở thời Pháp thuộc, cơ mà đến giờ nghe nó có hơi xa lạ nên mình đổi thành “lao động trí thức” cho dễ hiểu hơn nhé.Chỉ thấy một người vừa nghe được tiếng kêu đã không chút nghĩ ngợi gì mà cởi áo khoác, cũng nhảy xuống theo.

“Vâng vâng vâng!”Hóa ra là tự sát.

Các cô chạy như bay, nhưng đều thầm nghĩ trong lòng rằng sao hôm nay tổng giám đốc Thẩm dễ nói chuyện vậy nhỉ!Tô Sầm nhìn bát đồ ăn đơn sơ kia của anh, không thể nào tán thành, hỏi: “Anh không thấy bẩn sao?”

Tuy nhiên, anh vẫn là một kẻ cuồng làm việc, tổng giám đốc không đi thì nào ai dám đi đây…“Tổng giám đốc Thẩm, bản báo cáo như sau…”Rót từng ly từng ly rượu cay xè vào bụng, Tô Sầm im lặng khóc. Cô không hiểu nổi vì sao người bạn trai bên nhau sớm chiều, luôn đối xử dịu dàng với cô cùng với chị em tốt mà cô hết lòng đối đãi lại có thể đâm sau lưng cô như vậy, thay đổi thái độ trong nháy mắt.

Thẩm Ngôn Án xoay cái cổ tê mỏi, anh đã xem xong tài liệu trước đó của công ty rồi, công ty đang trên đà phát triển, mà tiềm năng phát triển cũng không tồi. Tầm nhìn của “bản gốc” vô cùng sắc bén, các doanh nghiệp dưới trướng đều thuộc dạng đứng đầu. Hơn nữa bây giờ còn muốn thu mua công ty giải trí, tuy rằng nó đang dần xuống dốc, nhưng chỉ cần (tái) vận hành một chút vẫn có thể khôi phục.Nhóm nhân viên không dám tin, thế mà Thẩm Ngôn Án lại dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy!

“Tổng giám đốc, hôm nay anh còn muốn đi Cửu Trùng Thiên nữa không?” – Trợ lý hỏi.

Cửu Trùng Thiên là nhà hàng nổi tiếng ngon nhất thành phố A, không phải cứ có tiền là nhất định có thể đặt được chỗ ở đây. Lúc mới xuyên đến, Thẩm Ngôn Án muốn trải nghiệm thử niềm vui của kẻ có tiền một chút, ăn ở Cửu Trùng Thiên mấy ngày liền, đương nhiên mâm cao cỗ đầy thì sướng đấy, nhưng nếu ăn liên tục cũng sẽ bị ngán.Thẩm Ngôn Án ngước mắt chăm chú nhìn cô, anh cười nhẹ, sau đó vẫy tay gọi thêm một bát miến nữa. Năm phút sau, Tô Sầm chùi nước mắt ứa ra vì cay, nói: “Thơm quá.”

Thẩm Ngôn Án nhớ đến nơi làm việc trước kia của anh, đi ra một đoạn ven đường có rất nhiều quán ăn nhỏ vừa ngon lại vừa rẻ, bia lạnh và cả hương thơm kích thích vị giác nữa, có thể ngồi tại chỗ mà không cần câu nệ hay để ý đến lễ nghi. Tự dưng Thẩm Ngôn Án lại thấy thèm ăn, anh định buổi tối sẽ đi ăn ở quán ven đường.

“Không cần đâu, để tôi tự đi.”Cô không biết đi chốn nào, cả người chìm trong men say hỗn loạn, dựa vào ý thức mà tùy tiện đi. Cô chợt dừng lại, dòng nước dưới cầu chảy chậm, nước vừa sâu vừa đục, căn bản không nhìn rõ được là sâu bao nhiêu, nhưng chắc chắn có thể khiến người ta chết đuối.“Không có gì.”

Thẩm Ngôn Án chạy xe tới vệ đường ồn ào huyên náo tiếng người. Bước xuống xe, toàn thân anh toát lên vẻ sang trọng cao quý, âu phục giày da, chân dài, trông anh không hề giống với những người đang mặc quần áo xuề xòa, kéo dép lê lệt xệt, hay những lao động trí thức* vừa mới tan làm mặt đầy mỏi mệt ở nơi đây. Vừa nhìn đã biết anh không thuộc về chốn này rồi. Rất nhanh Thẩm Ngôn Án đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.Thẩm Ngôn Án cởi áo ngoài của âu phục, xắn tay áo lên, ngồi trước sạp miến chua cay: “Ông chủ, cho một bát miến chua cay*, bát to, thêm cay.”

*Bấm vào đây để mở rộng/ thu gọn chú thích

Hệ thống nói: “Anh lộ liễu quá rồi đó.”Xe cứu thương kề cà đuổi tới, cùng lúc đó, phóng viên cũng mang theo camera đến, muốn phỏng vấn Thẩm Ngôn Án một chút. Trên đời này có rất nhiều người cứu người tự tử, nhưng người cứu giúp vừa trẻ lại vừa đẹp trai thì không nhiều lắm. Đây là một điểm bùng nổ cho bản tin buổi sáng, phóng viên muốn khai thác tin này nhưng bị Thẩm Ngôn Án từ chối. Vì thế, trên bản tin buổi sáng chỉ có bóng dáng Thẩm Ngôn Án xua tay từ chối rồi rời khỏi, mà tin này lại trùng hợp bị Dạ Quyết xem được.

“Tao đã cố ý chạy đến một đầu khác của thành phố này rồi đó, yên tâm đi, không ai biết đâu.”Lúc sáng Tô Sầm được đưa vào bệnh viện, sau khi được chứng nhận là không có việc gì thì nộp chút tiền phí rồi xuất viện. Cô đến bệnh viện mà bố mình đang nằm, mới vào cửa đã ôm bố khóc một lúc lâu. Bố Tô không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ dịu dàng an ủi. Cô nán lại trong viện cả ngày, buổi tối mới trở về lại chỗ ở, căn nhà ban đầu của Tô Sầm đã không còn là của cô nữa, bây giờ cô đang ở một nơi có không gian nhỏ nhưng thu phí thấp. Đi qua con phố vừa bẩn vừa lộn xộn kia, Tô Sầm như nhìn thấy bóng dáng của người cứu cô lúc ban sáng, muốn nói lời cảm ơn đến anh bèn đi về phía đó.

“Được thôi.”

Thẩm Ngôn Án cởi áo ngoài của âu phục, xắn tay áo lên, ngồi trước sạp miến chua cay: “Ông chủ, cho một bát miến chua cay*, bát to, thêm cay.”“Được.” Mọi người thấy anh gọi món thuần thục đến vậy, cũng chỉ xem anh như cậu ấm nhà giàu đến trải nghiệm cuộc sống mà thôi. Chẳng ai muốn để mắt quá nhiều đến người không liên quan, cho nên trừ mấy cô gái trẻ đang nhìn lén Thẩm Ngôn Án ra, những người khác chỉ chú ý (đến anh) vài giây rồi lại quay ra làm việc của mình.Thẩm Ngôn Án đáp lời xong thì không để ý đến cô nữa, khiến cho Tô Sầm vốn không giỏi xã giao hơi xấu hổ, cô không biết nói gì hơn, bèn hỏi: “Sao anh lại đến nơi này ăn vậy?”“Hệ thống, này xem như tao thất bại rồi à?”

*Miến chua cay (bấm vào để xem ảnh)

“Được.” Mọi người thấy anh gọi món thuần thục đến vậy, cũng chỉ xem anh như cậu ấm nhà giàu đến trải nghiệm cuộc sống mà thôi. Chẳng ai muốn để mắt quá nhiều đến người không liên quan, cho nên trừ mấy cô gái trẻ đang nhìn lén Thẩm Ngôn Án ra, những người khác chỉ chú ý (đến anh) vài giây rồi lại quay ra làm việc của mình.“Tổng giám đốc Dạ, đây là tài liệu về cô ấy.” – Giữa trưa, trợ lý đặt tài liệu liên quan đến Tô Sầm ở trên bàn Dạ Quyết.

“Tới đây.”

Đó là một chén miến thịnh soạn, phía trên rải vụn lạc, sa tế nổi ở lớp trên cùng, là món ngon giá rẻ, dồi dào hương vị. Thẩm Ngôn Án gắp một miếng lên, để nguội rồi hút vào trong miệng, anh nuốt trọn một cách ngon lành, khui một chai bia, thoải mái thở dài một tiếng.

Lúc sáng Tô Sầm được đưa vào bệnh viện, sau khi được chứng nhận là không có việc gì thì nộp chút tiền phí rồi xuất viện. Cô đến bệnh viện mà bố mình đang nằm, mới vào cửa đã ôm bố khóc một lúc lâu. Bố Tô không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ dịu dàng an ủi. Cô nán lại trong viện cả ngày, buổi tối mới trở về lại chỗ ở, căn nhà ban đầu của Tô Sầm đã không còn là của cô nữa, bây giờ cô đang ở một nơi có không gian nhỏ nhưng thu phí thấp. Đi qua con phố vừa bẩn vừa lộn xộn kia, Tô Sầm như nhìn thấy bóng dáng của người cứu cô lúc ban sáng, muốn nói lời cảm ơn đến anh bèn đi về phía đó.“Ồ.”*Gốc là “Bạch lĩnh” 白领, trong đó lĩnh là cổ áo. Là một thuật ngữ chung trong xã hội phương Tây để chỉ những người có trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc cao hơn, không phải lao động chân tay, nói chung là tầng lớp lao động trí thức, ví dụ như quản lý, kỹ thuật viên, công chức nhà nước, bác sĩ, luật sư, kế toán, thư ký, nhân viên văn phòng v.v.. Họ thường mặc áo sơ mi trắng khi đi làm và có thu nhập ổn định, thậm chí là cao, chế độ phúc lợi xã hội tốt. Bên Trung thì cũng giữ khái niệm xêm xêm vậy, chỉ những người lao động trí óc trong các doanh nghiệp và tổ chức. Ở Việt Nam, nó còn được gọi với cái tên “Nhân viên cổ cồn trắng” để phân biệt với tầng lớp “cổ cồn xanh” hay còn gọi là tầng lớp công nhân. Mấy từ này hay được dùng ở thời Pháp thuộc, cơ mà đến giờ nghe nó có hơi xa lạ nên mình đổi thành “lao động trí thức” cho dễ hiểu hơn nhé.

Thẩm Ngôn Án rót nửa lon bia, tầm mắt nhìn thấy cô gái bị trượt chân lúc sáng đang đi về phía mình.

“Có chuyện gì sao?” – Thẩm Ngôn Án cúi đầu ăn miến, hỏi.Thẩm Ngôn Án nhớ đến nơi làm việc trước kia của anh, đi ra một đoạn ven đường có rất nhiều quán ăn nhỏ vừa ngon lại vừa rẻ, bia lạnh và cả hương thơm kích thích vị giác nữa, có thể ngồi tại chỗ mà không cần câu nệ hay để ý đến lễ nghi. Tự dưng Thẩm Ngôn Án lại thấy thèm ăn, anh định buổi tối sẽ đi ăn ở quán ven đường.

Tô Sầm có hơi khó tin, trên người anh mặc quần áo giá cả xa xỉ, nhưng lại ngồi ở một chỗ không hợp thân phận giống như những con người tầm thường trong phố phường này, lại hòa nhập vào đó một cách cực kỳ tài tình.

Tô Sầm rút một tờ giấy ra, lau ghế, ngồi xuống nói: “Tôi đến để cảm ơn anh.”Nhưng khi hắn nghĩ đến sự “ngon miệng” của Thẩm Ngôn Án, càng nhớ đến lại càng muốn có được.

Hóa ra là tự sát.

“Không có gì.”“Chưa ạ…”Thẩm Ngôn Án không ngăn nổi cô, nếu không cho cô uống cô sẽ khóc. Anh chỉ có thể nhìn Tô Sầm uống hết lon này đến lon khác, sau đó nấc rượu. Thẩm Ngôn Án có chút đau đầu với việc cô không biết cảnh giác đến vậy, anh cũng không biết nên xử lý cô thế nào.

Thẩm Ngôn Án đáp lời xong thì không để ý đến cô nữa, khiến cho Tô Sầm vốn không giỏi xã giao hơi xấu hổ, cô không biết nói gì hơn, bèn hỏi: “Sao anh lại đến nơi này ăn vậy?”

“Bởi vì nó ngon.”“Ừm.” Thẩm Ngôn Án lướt qua các cô, anh để ly trước máy lọc nước: “Đừng thảo luận việc này trong thời gian đi làm.”

Tô Sầm nhìn bát đồ ăn đơn sơ kia của anh, không thể nào tán thành, hỏi: “Anh không thấy bẩn sao?”

Thẩm Ngôn Án ngước mắt chăm chú nhìn cô, anh cười nhẹ, sau đó vẫy tay gọi thêm một bát miến nữa. Năm phút sau, Tô Sầm chùi nước mắt ứa ra vì cay, nói: “Thơm quá.”

“Không phải tất cả những thứ có gán nhãn đắt đỏ đều là đồ tốt, người giàu có niềm vui của người giàu, người nghèo cũng có niềm vui của người nghèo. Hai nhóm người này không mâu thuẫn nhau, cũng chẳng phân biệt sang hèn gì hết, nó có đáng giá hay không hoàn toàn dựa vào việc cô có thích không mà thôi.”

Tô Sầm rưng rưng nước mắt nghe anh nói đạo lý lớn lao, dùng sức giật nắp lon bia trước mặt.

“Cô gái à, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được cả, không sáng suốt nhất chính là đi tìm cái chết. Cô phải cố gắng sống tiếp, đã qua rồi, tất cả mọi thứ đều đã qua, nhưng thứ không tốt đó đã biến mất vào thời điểm cô nhảy xuống rồi…” – Thẩm Ngôn Án nói được một nửa đã thấy Tô Sầm tự chuốc say mình: “Ấy? Cô đừng uống say chứ…”

Thẩm Ngôn Án không ngăn nổi cô, nếu không cho cô uống cô sẽ khóc. Anh chỉ có thể nhìn Tô Sầm uống hết lon này đến lon khác, sau đó nấc rượu. Thẩm Ngôn Án có chút đau đầu với việc cô không biết cảnh giác đến vậy, anh cũng không biết nên xử lý cô thế nào.

“Tức chết tôi mất!” – Tô Sầm dùng sức đập bàn, dọa Thẩm Ngôn Án nhảy dựng, “Tôi đối với đôi… Với đôi…”

Thẩm Ngôn Án thấy cô không phun ra nổi một từ cả nửa ngày, ngập ngừng nói: “Nam nữ chó chết?”

“Đúng! Đôi nam nữ chó chết kia! Tôi thật sự không hiểu tại sao sau lưng tôi bọn họ lại… Hu hu hu…”

Trật tự từ của Tô Sầm rối loạn, nhưng Thẩm Ngôn Án vẫn nghe hiểu đại khái. Đây là (ví dụ) tiêu biểu cho việc phòng cháy phòng trộm phòng chị em tốt, hơn nữa càng nghe mấy chuyện công ty bị đoạt mất, bố lâm bệnh nặng này, Thẩm Ngôn Án lại càng thấy quen, anh hỏi thử: “Cô tên gì?”Vậy nên Thẩm Ngôn Án không được làm gì cả, anh chỉ có thể lạnh mắt nhìn, để cốt truyện thuận đà phát triển mà thôi. Hiện giờ nam nữ chính đã gặp nhau rồi, qua mấy ngày nữa nam chính sẽ giúp nữ chính, tuy rằng cách làm không được ổn cho lắm.

“Tô Sầm.”

Lòng Thẩm Ngôn Án chùng xuống, đây là chuyện ra đường ăn sáng cũng có thể cứu được nữ chính sao. Nhất thời anh có hơi hoảng, dù sao anh cũng không duy trì thiết lập người tốt trước mặt nữ chính.Tô Sầm còn đang tiếp tục khóc lóc kể lể, nhưng tu dưỡng tốt đẹp của bản thân khiến cô không chửi nổi từ nào, chỉ có thể nói bọn họ rất xấu xa. Khiến Thẩm Ngôn Án cảm thấy đùa cô rất vui, cũng rất đáng yêu, cùng lúc đó anh cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của cô.Tô Sầm tự hỏi trong cô độc, vô thức ngồi cả đêm ở quán bar. Sáng sớm quán bar không mở cửa, cô ra khỏi quán trong tình trạng mất hồn mất vía. Bên ngoài hơi lạnh, nhưng không còn ai có thể phủ thêm cho cô tấm áo khoác ấm áp nữa rồi, cô chà xát bả vai.

“Hệ thống, này xem như tao thất bại rồi à?”

“Còn chưa đâu.”

“Ồ.”

Tô Sầm còn đang tiếp tục khóc lóc kể lể, nhưng tu dưỡng tốt đẹp của bản thân khiến cô không chửi nổi từ nào, chỉ có thể nói bọn họ rất xấu xa. Khiến Thẩm Ngôn Án cảm thấy đùa cô rất vui, cũng rất đáng yêu, cùng lúc đó anh cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của cô.“Vâng vâng vâng!”

Anh tìm ông chủ lấy một tờ giấy và bút, viết xong thì nhét vào túi Tô Sầm, nhân lúc cô chưa ngất xỉu bèn hỏi địa chỉ nhà cô.

Không gian nhỏ hẹp lại chật chội, khác xa với nơi Tô Sầm từng ở.

Thẩm Ngôn Án đỡ Tô Sầm lên sô pha, đắp chăn cho cô: “May mà gặp được tôi đó, đúng là chẳng cảnh giác gì cả.”Không gian nhỏ hẹp lại chật chội, khác xa với nơi Tô Sầm từng ở.“Có người rơi xuống nước!” – Người đi đường đi ngang qua hô to.

“Chúc cô may mắn, cô gái.” – Thẩm Ngôn Án đóng cửa lại.

Thẩm Ngôn Án cắm tay trong túi quần thong thả đi trên đường. Anh thấy Tô Sầm rất đáng thương, cũng muốn nhúng tay giúp cô, nhưng anh không thể làm vậy. Nếu anh nhúng tay vào, những dây dưa sau đó của nam nữ chính cũng sẽ không còn nữa. Trong sách bọn họ có tình cảm với nhau, anh không thể phá nhân duyên của người khác.Trật tự từ của Tô Sầm rối loạn, nhưng Thẩm Ngôn Án vẫn nghe hiểu đại khái. Đây là (ví dụ) tiêu biểu cho việc phòng cháy phòng trộm phòng chị em tốt, hơn nữa càng nghe mấy chuyện công ty bị đoạt mất, bố lâm bệnh nặng này, Thẩm Ngôn Án lại càng thấy quen, anh hỏi thử: “Cô tên gì?”

Vậy nên Thẩm Ngôn Án không được làm gì cả, anh chỉ có thể lạnh mắt nhìn, để cốt truyện thuận đà phát triển mà thôi. Hiện giờ nam nữ chính đã gặp nhau rồi, qua mấy ngày nữa nam chính sẽ giúp nữ chính, tuy rằng cách làm không được ổn cho lắm.