[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 12: - Món quà sinh nhật cho Shinichirou

Tháng 8. Tại nhà Sano.

Erika đang dựa lưng vào ghế sofa, ti vi thì mở để đó, một tay cô lướt máy tính bảng, tay kia cầm điện thoại nói chuyện. Cô đang nghe báo cáo của đồng bọn về cuộc chinh phạt Ikebukuro lúc cô đi vắng. Thật tình thì, nói đến Ikebukuro, Erika chẳng hài lòng mấy.

Ikebukuro có một băng đảng bất lương nổi tiếng tên là Ikebukuro Criminal Black Members, gọi tắt là ICBM. Băng nhóm này có tầm ảnh hưởng nhất định đối với giới bất lương ở Tokyo. Nghe đâu bọn chúng cũng có dính dáng gì đó tới yakuza và thế giới ngầm. Thấy khá thú vị nên Erika đã đưa ra nhiệm vụ chinh phạt cho năm thành viên khác của Tokyo Akehisa đảm nhận. 

Bọn họ cũng hưng phấn lắm, tưởng đâu lần này cả năm sẽ được đánh một trận ra trò. Ai dè Tokyo Akehisa đã đánh giá cao băng ICBM này. Chúng quá dễ dàng bị đánh bại, chẳng khác gì Roppongi Cuồng Nộ. Lại một mình Suzuki Mako xuất kích. Nghe Karasawa Yuzuha đánh giá, lực lượng của ICBM nhìn chung đạt mức trung bình, chỉ có vài cá nhân xuất sắc, nhưng xuất sắc này là xuất sắc so với những băng khác, chứ còn chả đáng bọn họ nhét kẽ răng. Tuy nhiên, tin đồn về việc ICBM có dính dáng tới yakuza là thật. Bọn chúng thường xuyên có vài cuộc giao dịch nho nhỏ với mấy băng Yakuza trong vùng. Nhưng, như Yuzuha đã nói, không đáng nhét kẽ răng.

"Oa, rốt cuộc mày ghét ICBM tới mức nào vậy?" Erika nói móc. "Nãy giờ toàn nghe mày chửi bọn nó, ít nhất cho tao biết là bọn nó có mang lại cái lợi gì không đi đã!"

"Có thì cũng có."

Karasawa Yuzuha nói tiếp. "Thứ nhất, danh tiếng của ICBM đủ để bọn nó hoàn thành mấy nhiệm vụ trong hiệp nghị, lãi suất tính ra cũng ổn. Thứ hai, thông qua ICBM, chúng ta có thể đặt nền móng tại Ikebukuro, mặc dù Yakuza bên này không bằng ở Shinjuku nhưng ít ra cũng có kha khá băng đảng lớn. Thứ ba, dưới trướng ICBM có nhiều băng nhóm, thu ICBM tức là chúng ta thu về sương sương chục cái băng đảng."

"Tụi nó ký chưa?"

"Ký rồi. Ban đầu cũng trả treo y hệt cái băng bên Roppongi ấy. Xong bị Mako đấm cho mấy cú, ngáo ra nên phải ký thôi. Dù sao giờ tụi nó cũng thua dưới tay Tokyo Akehisa, lý ra đã thuộc về Tokyo Akehisa rồi, đâu có dám giở trò gì nữa. Một chiếc Mako làm tụi nó nhớ tới già, thế là đủ."

"Mày bảo tụi nó tìm cách tự tăng sức mạnh đi, chứ yếu xìu như thế thằng nào mà chả chọt được."

Nói xong, Erika lại oán giận. "Hừ, riết rồi tụi kia tưởng Tokyo Akehisa có mỗi Mako biết đánh nhau mất."

"Thế thì mày đừng có làm biếng!"

"Làm như mày không à? Chuẩn bị đi đánh nhau mà đi cắn thuốc? Lỡ như phê quá gϊếŧ người mắc công Katsuki phi tang giùm mày nữa. Không thấy tội người ta hả?"

"Không. Thế đấy."

"Gì mày--" "Tút. Tút. Tút."

"Thằng chó! Chơi gì chơi cúp máy!?"

Erika bực tức, ném điện thoại xuống ghế sofa, chuyên tâm xem máy tính bảng. Thông tin về phi vụ lần này với Karasawa Tatsumi đã được gửi đầy đủ đến cô. Thời gian bắt đầu sắp tới rồi, tuy cô lúc nào cũng sẵn sàng, nhưng dù sao cũng phải làm vài cái lá chắn bảo hộ nhà Sano trước đã. Nếu dính vào rồi thì đây không đơn giản là trò chơi đánh nhau của trẻ vị thành niên nữa đâu.

Là trò chơi súng ống đấy. Biểu cảm trong đôi mắt của Erika trầm xuống, màu đen thâm thúy như vũ trụ xoay tròn. Cô sẽ không để ai động vào người nhà của mình, cho dù có là bản thân cô đi chăng nữa.

Shinichirou vừa từ cửa hàng xe của anh trở về. Thấy em gái chăm chú xem máy tính bảng, anh nảy ý xấu, len lén từ phía sau đi đến hù thật to vào tai Erika. Erika giật mình, buộc miệng chửi thề một tiếng rõ lớn, quay đầu lại thì thấy Shinichirou. Shinichirou ngớ người. Erika cũng ngớ người.

Chết mẹ, lỡ miệng rồi. Erika không biết làm sao.

Thế là hai anh em cùng ngớ người nhìn nhau một hồi. Shinichirou ho khan một tiếng, coi như anh chưa nghe gì. Erika cũng giả vờ bình thường trở lại. Cô tắt màn hình máy tính bảng, nhưng một vài chữ đã vô tình rơi vào mắt người anh trai.

Tập đoàn Fujimaki. Hợp tác. Trung Quốc.

Em gái anh đang kiếm việc làm à? Shinichirou vui mừng nghĩ. Cũng đúng, con bé tốt nghiệp rồi mà, đâu phải một quán cà phê là giải quyết xong vụ tiền bạc đâu. Con bé hẳn phải tìm công việc có tiền đồ hơn rồi. Em gái anh đã trưởng thành, Shinichirou bị suy nghĩ của mình cảm động muốn khóc.

Thấy anh trai nhìn cô càng lúc càng kỳ quái, Erika quát. "Nhìn gì mà nhìn! Bị khùng hả? Vô nấu cơm đi!"

Em gái giận lên cũng đáng yêu quá ta. Anh nghĩ.

Sano Shinichirou đã bị một con virus tên [ em gái là nhất ] khống chế não, hiện tại cứ đụng tới chuyện về Erika thì anh y như một tên thiểu năng vậy.

Đúng chính xác, chỉ có thiểu năng mới nấu ra cơm chiên trứng vị bánh dưa gang thôi. Erika gật gù trong lòng. Mà từ từ, hình như cô nhớ ra cái gì thì phải. À! Quà sinh nhật!

"Ông kia!" Erika gọi lớn, tuy cộc cằn nhưng sự ngại ngùng trong giọng hoàn toàn có thể nghe ra tới.

Shinichirou quay lại, chờ em gái nói tiếp. Thú thật, anh thích nghe Erika gọi mình là "anh trai" hơn là "ông kia", "ê", "nè", mặc dù vẫn đỡ hơn lúc trước. Lúc trước em ấy không thèm nói chuyện với anh luôn mà.

Erika ngượng nghịu. "Có cái túi để trên bàn... Nói chung là quà sinh nhật..." 

Thấy khuôn mặt tươi sáng hẳn của anh trai, cô vội vàng bổ sung. "Tiện tay mua thôi nha! Đừng có suy nghĩ nhiều! Đi nấu cơm lẹ đi!"

Nghe vậy, Shinichirou cười vui vẻ đi vào phòng bếp. Trên bàn ăn, một chiếc túi quà màu hồng nho nhỏ được đặt chễm chệ ở đó. Anh cẩn thận mở túi, lấy món đồ bên trong ra xem, rồi nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.

Đó là một chiếc vòng cổ hình chữ thập màu bạc, bằng bạch kim. Ở trung tâm chữ thập đính một viên đá quý nho nhỏ. Đặc biệt, mặt sau chữ thập còn khắc dòng chữ La Mã [ Sano Shinichirou ]. Với kinh nghiệm nhìn hàng của anh, Shinichirou có thể chắc chắn rằng, chiếc vòng cổ này được làm bằng bạch kim thật. Tuy không rành về giá cả cho lắm nhưng anh biết, dây chuyện bạch kim định chế hẳn phải có giá mắc hơn bạch kim thường nhiều lần.

Anh nhanh chóng đeo lên món quà của em gái. Hơi lạnh từ dây chuyền truyền đến da thịt khiến anh thích thú. 

Vui thật, anh cứ tưởng con bé không nhớ ngày sinh nhật của anh chứ.

Mà khoan, bạch kim mắc như vậy, đây còn là bạch kim định chế nữa, tiền đâu con bé mua!?

Shinichirou quay lại nhìn cô em gái bé bỏng (18 tuổi) của mình. Trông con bé gầy hơn lúc vừa về nhà. Trời ạ, hẳn là em ấy phải tiết kiệm dữ lắm mới đủ tiền mua dây chuyền này cho anh! Hèn chi em ấy còn phải đi kiếm thêm việc làm nữa chứ.

Anh giật mình, chợt thấy món quà đeo trên cổ bỗng trở nên nặng trĩu. Anh yêu thương Erika như vậy, thấy con bé chịu khổ vì một món quà cho mình, sao mà anh không thể không xót.

Quyết định, hôm nay ăn điểm tâm là bánh dưa gang, ngày mai dắt Erika đi chơi, mua cho Erika thật nhiều quần áo mới!

Erika không biết rằng, món quà mà cô dụng tâm chuẩn bị cho Shinichirou bị anh suy diễn đến bước đường nào. Đối với mức thu nhập hiện tại của Erika mà nói, một chiếc dây chuyền bạch kim định chế cũng không đáng là bao. Thật ra cô có thể mua cả chục món bạch kim nữa, nhưng mà sợ ông anh trai hết hồn, tưởng cô làm chuyện gì phi pháp mới kiếm ra được lắm tiền nên thôi. Ặc, mặc dù tiền bây giờ cô có cũng là phi pháp...

Còn việc dạo này cô gầy đi, thật ra thì Erika đã ra một quyết định to lớn: giảm cân. Chứ mấy hôm ở nhà cứ ăn một đống bánh dưa gang, ngon thì ngon tuyệt, nhưng mà béo thì cũng béo kinh! Chúa mới biết, thân thể của cô rất dễ tăng cân, ăn bừa là tăng ngay. Không giảm cân là cô lăn thay vì đi luôn cũng được ấy.

Và thế là, một hiểu lầm be bé sinh ra. Cũng không ảnh hưởng gì nhiều ngoài việc ông anh trai của Erika càng cưng con em của mình hơn, và quyết tâm giảm cân của Erika dường như lại khó khăn thêm một bậc.