[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 6-2

----------

Sau tuần đầu tiên ở quán Cái Vạc Lủng, Harry đã quyết định rằng nó không đáng để quay lại đường Privet, nơi mà sự tự do của cậu sẽ bị kiểm soát bởi nhà Dursley. Cậu đã sắp xếp thời gian ở lại dài hơn với Tom – đến khi năm học bắt đầu, chỉ còn hai tuần nữa – và trở lại thế giới Muggle để thông báo với những người họ hàng. Ban đầu nhà Dursley ngăn không cho cậu đi, nhưng khi Harry đã giải thích rằng họ sẽ không phải trả bất cứ thứ gì, và cũng sẽ không phải gặp cậu trong những năm tới, bọn họ đã thoả hiệp. Câu chuyện che giấu vì sao Harry không đến trường ở Muggle London là do cậu có 'bệnh đặc biệt' và phải tự học ở nhà. Hiện tại, họ có thể nói rằng bệnh tình của cậu đã trở nặng và phải được đưa ra nước ngoài để chăm sóc tốt hơn. Harry không quan tâm lắm cách họ hợp lí hoá hoàn cảnh của mình, miễn là bọn họ không gây trở ngại gì cho việc học tập ở Hogwarts của cậu.

Tiếp theo cậu đến chỗ Sandy. Ban đầu, cậu cân nhắc nói thật với cô, nhưng sau khi tìm hiểu thêm về lịch sử giữa những Muggle và Phù thuỷ, cậu quyết định không làm vậy. Việc đó là trái luật, nếu không phải nói là quá mạo hiểm, vì vậy thay vào đó nói rằng cậu bị những người họ hàng gửi đến một ngôi trường nội trú ở nước ngoài vì bọn họ không muốn lo cho cậu nữa.

Cô đã khóc một chút, ôm lấy cậu và dặn cậu thỉnh thoảng viết thư về. Cậu cũng ôm lại cô và hứa sẽ làm vậy. Cô lau mắt, rồi lấy ra cuốn "Satyricon" đã hứa với cậu từ lâu.

"Đây. Coi như là món quà chia tay từ cô. Cháu cũng hãy giữ cuốn 'Thần Khúc' đi. Cô chắc rằng cháu sẽ trân trọng những cuốn sách ấy hơn bất cứ ai mà cô biết," cô nói, mỉm cười với đôi mắt đầy nước.

Harry chớp mắt rồi cho cô một cái ôm thật lâu. Cậu thật sự rất yêu quý cô, nhưng không thể kể thêm gì về phép thuật của mình. Những điều cậu nói đã đủ nguy hiểm rồi.

Họ hứa với nhau sẽ giữ liên lạc, và Harry một lần nữa trở lại quán Cái Vạc Lủng với cuốn sách mới kẹp dưới cánh tay.

Cậu đã hỏi Tom làm cách nào để đến Hogwarts, và được cho biết rằng cậu phải đến "Ngã tư Vua, Sân ga 9 ¾, vào ngày 1 tháng 9. Đoàn tàu sẽ đưa cháu đến thẳng Hogwarts."

Harry bối rối. "Xin lỗi. Ông vừa nói là Sân ga 9 ¾ ư?"

Tom bật cười. "Đúng vậy, anh bạn nhỏ. Chưa đến đó bao giờ phải không? Đừng lo, không có gì phức tạp cả đâu. Sẽ có một rào chắn giữa Sân ga 9 và 10, và cháu đi qua đó để đến số 9 ¾. Cháu sẽ nhận được vé tàu sớm thôi, và tất cả sẽ được ghi trên đó."

Khi Harry hỏi về việc ở lại thêm hai tuần nữa, Tom đã nhìn cậu với ánh mắt kì lạ. Harry lập tức biết rằng mình phải có một cái cớ; nó chắc chắn không hề bình thường cho một đứa trẻ đăng kí ở lại trong thời gian dài như vậy.

"Là do gia đình của cháu, thưa ông," cậu nói, trông rất buồn bã. Tom cứng người lại khi nghe vậy; hiển nhiên là ông biết về số phận của cha mẹ Harry. "Họ...Cháu...sau những gì xảy ra với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy...đã có một vài rắc rối và cháu...tốt nhất là cháu phải tránh đi một thời gian." Cậu ngước nhìn lên, đôi mắt Tom mở to, ông trông có vẻ tức giận cho Harry và vô cùng có lỗi vì đã hỏi. Harry nhếch miệng cười trông thâm tâm. Giọng nói của cậu thấp xuống, có vẻ như rất xấu hổ với sự thừa nhận ấy.

"Cháu không có ý làm phiền ai cả, thưa ông, cháu vô cùng xin lỗi. Cháu hiểu rằng việc để cháu ở lại đây là rất phiền phức...ông đã vô cùng tốt bụng. Cháu có thể đi tìm chỗ khác để ở." Mắt Tom càng mở to hơn và ông có vẻ đang bị giằng xé giữa cảm giác vô cùng buồn bã và tự tức giận với bản thân vì đã nghi ngờ về hoàn cảnh của Harry. Cá đã cắn câu.

Người chủ quán rượu không hỏi thêm gì nữa và đối xử với Harry thậm chí còn tốt hơn trước. Harry không để tâm lắm, nhưng chào đón sự thay đổi miễn là quá khứ của cậu không bị quan tâm đến. Cậu nhận được vé tàu vài ngày sau đó, và đã cất nó vào rương cẩn thận; ít nhất thì cậu không phải lo rằng người đàn ông ở bưu điện không gửi bức thư của mình.

Harry cũng đã giải quyết được vấn đề với cây đũa phép của mình, mặc dù nó rắc rối hơn cậu tưởng.

----------

Đầu tiên cậu đã đến cửa hàng Phú quý và Cơ hàn, thử tìm kiếm một cuốn sách về cách làm đũa phép. Sau một lúc tìm kiếm mà không được gì, cậu đã hỏi ông Blotts; người chủ cửa hàng đã nói cho cậu biết rằng họ không có những cuốn sách về lĩnh vực đó.

"Đó là những tri thức được canh giữ cẩn thận, anh bạn trẻ. Đũa phép là một nghề đặc biệt mà chỉ có một vài gia đình có thể làm. Cháu nghĩ tại sao Ollivander là nghệ nhân đũa phép duy nhất ở đây? Dù sao thì cũng chẳng có sự cạnh tranh nào."

Harry ngẩng lên, một ý tưởng chợt nảy lên trong đầu. "Thưa ông, ở quanh đây có nghệ nhân làm đũa phép nào khác không ạ?"

Ông Blotts hiếu kì nhìn cậu, nhưng Harry có thể thấy rằng ông đang bị xao nhãng bởi một đứa bé đang chập chững quanh cửa hàng.

"Cháu muốn tìm người khác làm gì? Ollivander có thể coi là người giỏi nhất rồi."

Harry nhún vai. "Chỉ là tò mò thôi ạ. Ý cháu là, ông ấy không thể là người duy nhất, đúng không?"

Ông Blotts có vẻ không để ý đến điều cậu nói. "Không phải, nhưng ông ấy được phần lớn mọi người tìm tới. Ông ấy là người duy nhất ở Hẻm Xéo...ta nghĩ có một người ở Knockturn, nhưng đương nhiên là không ai muốn đến đó...có thể có những người khác ở...Quảng trường..." rồi đột nhiên ông nhanh chóng đến chỗ đứa trẻ kia đang chuẩn bị xô đổ một chồng sách lớn. Harry lắc đầu, muốn hỏi thêm về Knockturn, nhưng đã có được thông tin mình muốn và không muốn vướng vào vụ ồn ào của đứa trẻ, cậu ra khỏi cửa hàng.

Cậu đứng bên ngoài một lúc, hơi phân vân với những sự lựa chọn mình có. Cậu thật sự không muốn đến Hogwarts với một cây đũa phép màu đỏ gây chú ý; từ phản ứng của Lucius và Narcissa khi họ thấy cây đũa, Harry đoán rằng nó khá dễ nhận ra. Vậy thì, cậu có hai sự lựa chọn; một là đến 'Hẻm Knockturn' và tìm nghệ nhân làm đũa phép kia và xem có cây đũa nào hợp với mình không. Cậu cũng có thể đến chỗ của Ollivander; có một cây đũa khá phù hợp, nhưng ông lão làm cậu rất không thoải mái. Cùng lắm, nếu cậu không tìm được gì ở Knockturn, cậu sẽ đến tiệm Ollivander.

Sự lựa chọn thứ hai mà Harry cảm thấy thoải mái hơn, nếu không phải nói là chắc chắn, đơn giản là tự mình thử nghiệm cho đến khi điều gì đó có tác dụng. Thông thường, cậu sẽ lựa chọn cái thứ hai mà không cần suy nghĩ, nhưng cậu khá do dự khi thử nghiệm với một thứ mà mình không biết gì nhiều như là đũa phép. Đó là kiểu thí nghiệm mà dễ dàng làm một người bị thương, và với một thứ thất thường như phép thuật, thú thực là Harry không chắc như thế nào là an toàn.

Cuối cùng, cậu quyết định đến xem người nghệnhân kia. Cậu yểm nhanh thần chú 'Effugiat', rồi lẩm bẩm "Dirige me Knockturn Alley (Chỉ cho tôi Hẻm Knockturn)."

Phép thuật của cậu xoắn xuýt lại một lúc, rồi tản ra. Harry lắc đầu. Cậu không nghĩ nó tác dụng, nhưng vẫn phải thử xem sao. Chỉ nói 'Hẻm Knockturn' quá chung chung, và đương nhiên là phép thuật của cậu không biết làm sao để dẫn cậu đến toàn bộ Hẻm Knockturn. Cậu suy nghĩ một chút.

"Dirige me aedificatio Knockturn Alley (Chỉ cho tôi một ngôi nhà trong Hẻm Knockturn)," cậu lẩm bẩm, và lần này phép thuật của cậu cuộn lại và khăng khăng kéo cậu về bên trái. Cậu đi theo nó quanh Hẻm Xéo bằng một lộ trình lòng vòng quanh co. Thỉnh thoảng phép thuật của cậu cố gắng kéo cậu xuyên qua một toà nhà và Harry phải tìm đường đi vòng qua nó, nhưng không mất quá 5 phút để cậu đến trước lối vào của một phần khác của thành phố; mùi hôi thối và ẩm mốc thoảng quanh dù nơi này chỉ cách Hẻm Xéo sáng sủa, sạch sẽ vài mét, và Harry đột nhiên biết chắc tại sao ông Blotts lại nói không ai muốn tới đây. Cậu có thể cảm nhận được một sự kì lạ trong không gian, một sự buồn khổ và bạo lực tràn đầy đến mức bão hoà đè nặng lên phép thuật của cậu một cách khó chịu.

Hiện tại khi đã đối mặt với sự lựa chọn của mình, cậu không còn chắc nó là một ý tưởng hay. Đương nhiên, cậu có thể đến được cửa hàng mà không bị phát hiện, nhưng kiểu gì cũng phải để lộ bản thân, và cậu không dám đặt bản thân mình vào nguy hiểm vì một thứ còn chưa chắc đã có tác dụng. Cậu đứng trước lối vào Hẻm Knockturn vài phút rồi quyết đoán quay đi và quay ngược trở lại đường mình đến. Cậu sẽ đến tiệm của Ollivander và xem ông có bán cây đũa phép màu nâu nhạt mà cậu cũng đã chọn vào lần đầu tiên không; cậu không hào hứng với ý tưởng đó lắm, nhưng có vẻ nó là con đường duy nhất sẽ không dẫn cậu đến bệnh viện.