Tông Chủ Ác Ma Của Ta

Chương 44: 44 Hồ Ly Tiên  Trước

Mũi Trâu khựng lại liếc mắt nhìn xéo Khiêm Tử Lăng,trong lòng cô có chút lo sợ.

"_Hắn tính tình cổ quái,lúc yêu lúc hận,lúc là quỷ lúc là người....mình mà lỡ chọc điên hắn nói không chừng hắn sẽ đánh nát hồn phách của mình mất....huống hồ bây giờ mình đâu phải Lãnh Mộ Tuyết Đại mỹ nam Trung Nguyên mà hắn si mê , nếu hắn biết rõ thân phận của mình thì .....ôi thôi....chết không kịp ngáp....Hay cứ tạm ngoan ngoãn vậy,giữ mãnh hồn nhỏ này còn về nhập xác....hic...."

_E hèm....!nếu như ngươi không thích thì ta sẽ không đi nữa, không đi nữa.....

Khiêm Tử Lăng nhướng đầu mài nghi hoặc,nhưng Y cũng không hỏi lý do thay đổi thái độ nhanh như trở bàn tay của Mũi Trâu..

_Từ khi ngươi trốn khỏi Ma Vực đã đi đâu?đến nổi vỡ linh đan xuất hồn khỏi xác thế này?Mà....ngươi không phải là Cỗ Thi hay sao?

Mũi Trâu đứng hình một lúc liền lắp bắp nói.

_Cỗ...!Cỗ ...Cỗ Thi cái gì....lúc đó ta bị trúng độc chướng của Tạ Kiều Lam nên hoá thân

thành ra như thế....đã được Tô Sư Tỷ chữa trị khỏi rồi....còn việc bị vỡ đan là do Hàn Bất Tiếu.

Khiêm Tử Lăng nghe tên Hàn Bất Tiếu cũng có chút phản ứng.

_Hàn Bất Tiếu của Trường Bạch Tiên Môn....truyền nhân của Tiên Gia?hắn và ngươi có thâm thù đại hận gì chứ?

_Hừm....ta không có gây thù với hắn....nhưng Trường Bạch Tiên Môn thì lại muốn làm bá chủ Trung Nguyên ,mang độc Cổ Trùng gieo rắc oán hồn khống chế nhân sĩ võ lâm khắp nơi ,vu cáo các phái luyện yêu thuật rồi thừa cơ tiêu diệt....Bách Kiếm Môn cũng nằm trong số đó....ta vì cứu đồ nhi và môn phái nên đã bị Oán Hồn Cổ Trùng nhập thể,tự bạo vong thân.

Khiêm Tử Lăng nhếch mép ,nhíu mài

_Tự bạo vong thân,ta đã nói là ngươi chưa chết cơ mà....

Mũi Trâu lại đưa mắt nhìn Khiêm Tử Lăng từ trên xuống dưới.

_Thế còn ngươi thì sao? Không phải đã nhập ma biến quỷ hoàn toàn rồi hay sao,tại sao lại trở về hình dạng lúc xưa như thế?còn Bá Dực không phải đã bị ngươi giết rồi hay sao,sao lại hồi sinh cướp lại ngôi Vương Ma Vực?

Khiêm Tử Lăng nhìn Mũi Trâu nhíu mài ,thở nhẹ im lặng ,Y nhớ về chuyện cũ....

....Khiêm Tử Lăng bị Bá Dực đánh trọng thương ,Y dùng tất cả ma lực còn lại dịch chuyển thần tốc , không rõ nơi mình đến là đâu,do tốc độ di chuyển quá nhanh đã làm cho Tử Lăng va thẳng vào vách núi xuyên qua lớp đất đá dày văng vào hang động Dạ Nguyệt của Rừng Xương Rồng,nơi có tộc Ngưu Tinh sinh sống thuộc Trung Ma Vực.

Y nằm bất động suốt nhiều ngày,nhờ vào khả năng tự chữa lành của dòng máu Hoàng Gia Ma Tộc mà dần tỉnh lại.Tử Lăng đi khập khiễng tìm đường rời hang động thì phát hiện ra Hoa Dạ Nguyệt Chuyển Mệnh Đan.Y nhân lúc nó say ngủ đã ngửi mùi hương vốn mang theo ma khí toả ra từ nó để trị nội thương và luyện ma lực.Do ảnh hưởng của Ma Đan Ma Tôn lên máu Ma Tộc Hoàng Gia mà huyết quản trong thân thể của Tử Lăng biến đổi liên tục,có xu hướng bị Hoa Dạ Nguyệt Chuyển Mệnh Đan khống chế tâm ý khiến cho Y lúc tỉnh lúc mê,để giữ được tâm không bấn loạn Khiêm Tử Lăng cố nhớ về những kỷ niệm đã qua,chẳng hiểu sao Y cứ nhớ đến gương mặt của Mộ Tuyết nhất là ánh mắt mèo con long lanh ngấn lệ của hắn.Khiêm Tử Lăng ở trong hang dưỡng thương nhưng người của tộc Ngưu Tinh cứ đến quấy rầy,Hắn điên tiết giết vài tên doạ dẫm, nhưng bọn Ngưu Tinh vào hang không phải chỉ muốn ngửi ma khí của Hoa Dạ Nguyệt để trị thương mà còn muốn tiêu diệt Hoa Dạ Nguyệt Chuyển Mệnh Đan lấy Ma Đan Ma Tôn vì thế bị Hoa Dạ Nguyệt đánh chết,hai phu phụ Mã Ngưu vì không muốn có nhiều người tranh giành Ma Đan nên tung tin là do Quỷ La Hét trong động giết người,khiến cho chẳng còn ai dám bén mảng vào Động nữa.....

Khiêm Tử Lăng vừa đi vừa nói

_Là Tạ Kiều Lam đã hồi sinh hắn....ma lực của hắn còn tăng lên gấp bội.....mà khi đó ta lại đang bị nội thương,nên bị hắn đánh văng đến đây....nhờ vào hoa Dạ Nguyệt để trị thương ,vì để Ma Đan trong miệng của nó không ảnh hưởng tâm trí ta đã ẩn Ma Ấn đi ,bây giờ là thân người.

Mũi Trâu đi theo sau nhướng mài,ngạc nhiên

"_ Hừm....đúng là dòng dõi của Dị Thần xịn sò muốn biến thành gì cũng được...."

Đi một lúc thì cả hai trở lại hang động có hoa Dạ Nguyệt,ở nơi đây đất đá đã lấp đi vài nơi ,trông rất hỗn độn.Khiêm Tử Lăng vận công ,ánh sáng ma lực màu đỏ từ bàn tay hắn phát ra càng lúc càng lớn,hắn đẩy chưởng lực đi về phía đống đổ nát ,tức thì cả một khoảng hang động bị ánh sáng đỏ đó quét qua,xác hoa Dạ Nguyệt Chuyển Mệnh Đan,thi thể của Ngưu Tiên Nhi và đất đá hoá thành tro bụi trong tít tắt biến mất hoàn toàn,để lại một hang động trống trơn với hồ nước trong veo.

Mũi Trâu há to mồm kinh ngạc.

_Biến biến biến đi đâu cả rồi?

Tử Lăng nheo mắt vẻ mặt khó hiểu nhìn Mũi Trâu.

_Hừm...làm gì mà ngươi ra vẻ ngạc nhiên như vậy....Di Thuật ngươi không nhớ à?

Mũi Trâu có chút ấn tượng liền nhớ ra , trong quyển Chú Thuật Bách Kiếm Môn mà Phong Truy Mệnh đưa cho cô để ôn lại võ công đã học lúc cô vừa nhập xác Lãnh Mộ Tuyết trùng sinh.Di Thuật là chú thuật do Tạ Quang Hành sáng lập ra nó có công dụng làm cho đối thủ bị trúng chiêu dịch chuyển đến nơi mà người dùng chú muốn đưa đi,là cách tống cổ đối phương rời khỏi tầm mắt nhanh chóng nhất,nhưng chú này cũng có nhược điểm đó là nếu gặp phải đối thủ có linh lực cao hơn thì chú sẽ phản phệ vào người dùng chú.

_À...à....là Di Thuật ...ta nhớ...ta nhớ....thế ngươi đem cái đống đất đá đó đi đâu cả rồi?

_Vực thẳm.....

Nói xong Tử Lăng đi thẳng đến hồ nước ,Hắn cởi bỏ lớp áo rách nát ra liền để lộ một tấm lưng vạm vỡ ,nâu bóng,eo thon hữu lực,Mũi Trâu chưa kịp hiểu chuyện gì thì .

_Phạch!

_Hước!

Chiếc quần cũ kỹ trên người của Tử Lăng cũng rơi luôn xuống đất,Hắn xoay người đứng đối mặt với Mũi Trâu làm cho đôi mắt của cô trợn lên muốn đứng tròng ,miệng há chữ O đơ cứng,mặt cô nóng bừng lên đỏ au,tim đập loạn xạ.

_"Hic....mấy lần trước toàn là bị hắn quăng quật,chưa bao giờ nhìn rõ thân thể của hắn từ trên xuống dưới như thế này,giờ thì rõ mồn một.....hic....tuy da có đen hơn lúc trước nhưng đúng là cực phẩm.....hic....!chân thon dài,ngực nở, bụng cơ bắp...đại đại pháo thần công ....hic tại sao, tại sao ,tại sao...Tên Cát Danh Kỳ kia thân hình mảnh khoảnh Thư Sinh nhìn như công tử bột vậy mà là Đệ Nhị Mỹ Nam Trung Nguyên còn cái tên cực phẩm này lại chẳng có danh tiếng gì...ít ra ở thời của bà đây Hắn cũng ngang tầm Siêu mẫu quốc tế ấy....hic....hic....."

_Ngươi nhìn đủ chưa ....!xuống tắm chung đi.

Tiếng nói của Khiêm Tử Lăng vang lên làm cho Mũi Trâu hoàn hồn,cô lúng túng

_Tắm,tắm,tắm chung.....thôi thôi thôi .....ta là tiểu quỷ ....vong hồn sao mà tắm được...

_Hừ....ở đây là Ma Vực...ma khí phủ dày đặc,còn có sự hỗ trợ của Huyết Thạch Ma Tôn giúp các oán hồn,quỷ quái yêu tinh sống ở đây sinh hoạt tự do như con người...sao lại không tắm được chứ?

Mũi Trâu mặt nóng phừng phừng,mím môi cố giữ lại một chút liêm sỉ.

_Thôi thôi thôi....ta không có nhu cầu sạch sẽ...vậy vậy...là ổn ..Á.....!

_Ùm....

Cô chưa dứt lời thì Khiêm Tử Lăng đã dùng tay hút cô bay xuống hồ nước,Mũi Trâu cố đứng lên tìm đường tháo chạy thì bàn tay hổ báo của Tử Lăng đã tóm chặt cô vào lòng.

_Ối,sặc....ặc ặc....

_Chạy đi đâu?....

Mũi Trâu phun nước ra khỏi miệng ,cố ngoi ngóp để thoát nhưng Cô vẫn bất lực đành đứng yên luôn.

Nước trong hồ chỉ tầm đến eo của Tử Lăng nhưng mực nước thì gần đến ngực của Mũi Trâu,y phục trắng không thể che dấu da thịt của cô khi bị ướt ,ẩn ẩn hiện hiện làm cho Tử Lăng không thể rời mắt.

Hắn nâng cằm của Mũi Trâu lên ,dịu dàng nhìn gương mặt của cô.

_Sao ngươi hoá quỷ lại có gương mặt buồn cười như thế này chứ?

Mũi Trâu đang e lệ xấu hổ,nghe xong câu chê bai của Tử Lăng mà muốn sôi máu.

_Grừ....thế thì ngươi đừng có nhìn.....ai bắt ngươi phải nhìn ta....!không ưa nhau thì buông tay ra đi....sau này mặt của ta vẫn cứ như thế này đó....xấu xí vậy đó....ưm....ưm....

Tử Lăng bất ngờ hôn lên cánh môi của Mũi Trâu ,càng lúc càng mạnh,ghì cả mặt cô sát vào mặt hắn .Bộ y phục trên người của Mũi Trâu cũng bị cởi quăng đi,lộ ra thân hình mảnh khảnh trắng nõn,cơ bụng săn chắc,làn da mịn màng như thiếu nữ của Lãnh Mộ Tuyết ngày nào dù bây giờ đã có vài vết sẹo dài, nhưng vẫn đủ làm cho Tử Lăng mê đắm.Hắn hôn tới tấp vào cổ vào ngực vào bụng của Mộ Tuyết ,nhẹ nhàng ,nâng niu, không cuồng điên thô bạo như trước.Mũi Trâu nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc yêu thương này ,tim cô đập nhanh tiếng thở dồn dập quên hết mọi thứ xung quanh.

Bàn tay hư hỏng của Tử Lăng dần dần chuyển xuống vùng nhạy cảm của Mộ Tuyết ,mơn man vuốt ve ,khiến cả người Mộ Tuyết cương cứng,mặt đỏ gắt ,hơi thở thêm dồn dập.Tử Lăng xoay người của Mộ Tuyết lại ,xô ngã Y xuống tảng đá ven thành hồ,cứ thế hắn áp sát ngay lên phía sau mông của Mộ Tuyết,một tay hắn giữ chặt cổ tay của Mộ Tuyết ,một tay ấn đầu Mộ Tuyết áp má lên tảng đá, không cho Y cự quậy,hắn không ngừng hôn lên gáy cổ ,liếm láp vành tai Mộ Tuyết,Mộ Tuyết dù có vùng vẫy cỡ nào cũng khó lòng thoát khỏi,đành chịu trận.

Hang động ngập tràn tiếng vỗ phành phạch lẫn tiếng rên rỉ hoang dại...

Mấy ngày sau cả hai vẫn cứ quấn quýt ở trong hang động,cứ như là một đôi tân giai nhân vừa thành thân vậy.

Mũi Trâu chống cằm ngồi trên tảng đá nhìn Tử Lăng luyện công,nội thương của Tử Lăng hồi phục nhanh nhưng ma lực vẫn chưa hoàn toàn lấy lại,nên mỗi ngày hắn vẫn dành thời gian để ngồi điều tức ma công.

Mũi Trâu nhếch nhẹ khoé môi

"_Con cháu của Hoàng Gia Ma Tộc đúng là chất quá,chỉ cần biến hình một cái là đã mặc ngay bộ giáp chiến Ma Vương xịn sò chả như mình ,quanh năm một màu trắng toát,ngoài bộ y phục của Tông Chủ ra thì bộ nào cũng như nhau....chán"

Tử Lăng mở mắt nhìn Mũi Trâu khiến cho cô giật bấn người.

_Ngươi đang suy nghĩ bậy bạ gì mà khi bị ta nhìn lại hoảng hốt như vậy,định bỏ trốn nữa chăng?

_Ngươi....

"_Cái tên vô lương tâm, nếu không phải vì ngươi ta đâu có trở lại cái thế giới hỗn độn này chứ...."

Tử Lăng bất chợt nhớ ra điều gì,mặt của hắn bổng dưng đanh lại.

_Mãnh hồn này của ngươi nếu ở ngoài cơ thể quá lâu cũng không tốt,mặc dù ma khí ở Ma Vực có thể làm oán hồn mạnh lên gấp bội nhưng thể xác của ngươi không đủ ba hồn cũng sẽ khó tỉnh lại thậm chí còn có thể trở thành phế nhân.

Mộ Tuyết trợn mắt hớt hải

_Gì...gì...phế nhân á...vậy ta phải trở về Bách Kiếm Môn rồi...

Tử Lăng lại tỏ vẻ mặt khó hiểu

_Đến thời điểm này mà chẳng có ai gọi hồn của ngươi về thân xác ,liệu xác thân của ngươi có vấn đề gì không?Tô Sư Tỷ lẽ nào không nhận ra ngươi đang bị thiếu một hồn hay sao?Trừ phi....

Mộ Tuyết há rộng mồm ,mắt trợn tròn

_Trừ trừ trừ phi...họ xem ta như người đã chết,đem chôn luôn rồi chăng?thế thế là ta ngủm rồi hả....hic hic...

_Ngươi...hừm...đầu óc suy luận của ngươi càng lúc càng ngốc nghếch, Ngươi từ khi tỉnh lại sau đại hoạ ở Rừng Chiêu Hồn đã chẳng còn nhạy bén nữa rồi,nếu như Linh Khí ở Động Tu Linh không có dấu hiệu thanh tẩy ngươi ,thì đôi khi ta cứ ngỡ ngươi bị người khác mượn xác hoàn hồn ấy...

Mũi Trâu nghe đến đây chột dạ,lắp bắp

_Nếu,nếu,như...ta...ừm...Ta chỉ hỏi là nếu như thôi nha....nếu như ta không phải là Lãnh Mộ Tuyết mà ngươi quen biết từ mười mấy năm trước,mà là một oán hồn mượn xác của hắn trùng sinh,ngươi sẽ xử lý thế nào?

Tử Lăng lặng im nhìn Mộ Tuyết một lúc lâu,sau đó hắn kéo tay Y ôm sát vào lòng , nói.

_Dù cho ngươi có thay đổi như thế nào thì ta vẫn một lòng yêu ngươi.

Mộ Tuyết ánh mắt thoáng buồn

_"Hắn vẫn là yêu Lãnh Mộ Tuyết"....

Mộ Tuyết sụ mặt buồn xo ,thất thỉu rời vòng tay của Tử Lăng,Y cúi mặt đi ra vài bước,thấy thái độ của Mộ Tuyết kỳ lạ Tử Lăng liền hỏi

_Ngươi đi đâu đấy?

Mộ Tuyết :"...."

_Sao tự dưng lại buồn như thế....ngươi đừng lo ,ta sẽ tìm mọi cách đưa linh hồn của ngươi về lại thân xác.

Mộ Tuyết:"......đời là vạn ngày sầu...."..(-.-)...

Không nghe Mộ Tuyết phản ứng lại Khiêm Tử Lăng chau mài,trong lòng có chút nghi hoặc,mặt hắn bắt đầu vặn vẹo khó chịu hét lên

_Ngươi dám xem nhẹ ta,Có phải là ngươi đang nghĩ đến tên Đông Kỳ Vân?có phải không Mộ Tuyết...Lãnh Mộ Tuyết...

Mộ Tuyết hạ thấp đầu mài,nghiến chặt hai hàm răng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tử Lăng, Y chu nhọn mỏ cắt giọng chua hơn cả giấm.

-Cái tên hỗ lốn ngươi,cái tên chết bầm ngươi....ông đây đã từ chối đi cơ hội đầu thai cuối cùng của mình cũng chỉ muốn trở lại cái nơi mắc toi ,mắc dịch này để tìm gặp tên Ác Ma vô lương tâm ngươi,cái tên hễ gặp ta là muốn giết,cái tên chà đạp lên luân thường đạo lý ngươi ...vậy mà ngươi lạ ghen ta với Đông Kỳ Vân?con mắt nào của ngươi nhìn ra là ta thích Đông Kỳ Vân hả?

Tử Lăng bấu chặt hai tay của mình vào hai vai của Mộ Tuyết,mặt hắn đỏ lên ,lúc mím môi lúc cắn chặt răng ,biểu hiện gương mặt ngượng nghịu.

_Nói xằng bậy,ta không có ghen!đừng tưởng ta sũng ái ngươi thì ngươi có thể xem thường ta,dám đánh đồng ta với bọn nữ nhân ngu muội...

_Không ghen sao,thật là không có giận khi ta nhớ đến nam nhân khác sao?

_Ngươi dám!chẳng những là nam nhân ,nữ nhân hay bất cứ ai khác ngoài ta,ngươi cũng không được nghĩ đến!

-Ồ!đúng là thái độ này....Hoạn Thư!

Tử Lăng chưng hửng,ngờ nghệch nhìn Mộ Tuyết

_Hoạn Thư là tên nào?ngoài Đông Kỳ Vân lại thêm tên Hoạn Thư nữa à...ngươi,ngươi....thật là phóng đãng như vậy?...

Mộ Tuyết tròn xoe mắt nhìn lại Tử Lăng,Y câm lặng không còn gì để nói nữa

_Hước!tức chết ta mà......cái tên điên này....ta sẽ luôn nhớ đến Hoạn Thư,Kỳ Vân,Kỳ Nhông ,Kỳ Đà...đấy rồi sao?

Tử Lăng nghe xong liền đẩy Mộ Tuyết ra,mắt hắn đỏ lên,mài kiếm hạ đầu,răng nanh lộ ra.

_Xoẹt...xoẹt....

Mộ Tuyết há hốc mồm nhìn Tử Lăng biến hình thành Quỷ ,tay còn triệu hồi Tróc Bì,Y run cầm cập,vội đứng lên định bỏ chạy thì

-Phoặc!pặc....

-Á...đau ..đau.....đau...

Tróc Bì đã đánh đến vào lưng vào chân Mộ Tuyết,nhưng may cho Y,Tử Lăng vẫn chưa để những chiếc gai nhọn của Tróc Bì lộ ra,nên không làm cho Mộ Tuyết bị thương,nhưng cũng đã khiến cho Y hằn đỏ những vết đau điếng lên da.

-Phóng đãng,dâm loạn....hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi,cho ngươi bỏ thói trăng hoa,yaaa....

-Á...ngươi điên rồi hả?ta đâu phải vợ của ngươi chứ..á...đừng đánh nữa...đau...đau...

-Dám chạy hả,chạy đi đâu....Tróc Bì biến.....

-Úi mẹ ơi,cứu con....huhu...tha cho ta đi,không dám nữa huhu....

Tróc Bì phóng tới trói hai tay của Mộ Tuyết treo lên lơ lửng,Tử Lăng dùng tay bóp cằm của Mộ Tuyết ghí mặt sát vào hỏi

-Còn dám nghĩ đến kẻ khác ngoài ta không?

Mộ Tuyết mếu máo

-Dạ hông...hông dám nữa...Quỷ Đại Vương....hic,hic.....ưm....

Chưa để Mộ Tuyết nói thêm lời nào ,Tử Lăng lại hôn mạnh bạo lên đôi môi của Mộ Tuyết,Tróc Bì,nới lỏng ,Mộ Tuyết rơi xuống vào vòng tay của Tử Lăng,hắn cứ thế đè Y ra đất,lại mạnh bạo,thô thiển như ở Ma Cung.

Mộ Tuyết mắt còn vương nước,mặt đỏ hồng,chỉ có thể thở hỗn hễnh không thể chống cự được nữa.

-"Hic...bà không thích bị bạo hành thế này đâu....hic...hic...nhưng ngươi thì được..."

Trên tảng đá ,hai thân hình quấn quýt,Mộ Tuyết nằm lên tay phải của Tử Lăng,y ngước mắt nhìn lên bóng trăng soi qua hốc đá phía trên,trong khi đó Tử Lăng nhắm hờ mắt nằm nghiêng ,một tay ôm chặt Mộ Tuyết vào người mình,như muốn bao bọc Y.

-Ngươi nhìn xem,mặt trăng lạ quá,nó có màu đỏ....từ khi ta đến nơi này,mỗi ngày chỉ thấy toàn là sương mù phủ dày đặc,không biết là ngày hay đêm,vậy mà hôm nay lại thấy ánh trăng này.

Nghe đến đó,Tử Lăng bỗng bật ngồi dậy,kéo luôn Mộ Tuyết đang gối đầu trên tay mình dậy theo.

-Ấy,ấy...gì vậy?

Tử Lăng nghiêm mặt nói

-Hừm....mặt trăng chuyển đỏ chính là do có yêu tinh,ma quái đang luyện Cốt Quỷ!

Mộ tuyết ù ù cạc cạc hỏi

-Hừ...ở Ma Vực tên nào mà không phải chết trơ cốt quỷ rồi mới thành yêu ma chứ?

-Ngươi?

Tử Lăng thoáng nhíu mài một cái

-Cái kiến thức cơ bản về Quỷ Tộc mà cũng quên sạch rồi à?Ngươi có phải là Lãnh Mộ Tuyết không vậy?

Mộ Tuyết ngậm miệng lại chớp chớp mắt

_Đương nhiên là ta,Lãnh Mộ Tuyết....ngươi thông cảm đi ta đã nhiều lần chết sống,sống chết,trí loạn tâm bất ổn chẳng có gì lạ.

"Lần này nếu sống lại một lần nữa ta sẽ học hết thư tịch ở Thư Các Bách Kiếm Môn bổ sung kiến thức à,hic".

-Hừ...mang cái mặt quỷ ngốc nghếch,trí nhớ cũng như vậy....Chỉ có dòng dõi Quỷ Tộc chính thống mới mang Cốt Quỷ,chỉ có dòng dõi Hoàng Gia Ma Tộc mới có khả năng tự hồi phục,trường sinh,tái sinh,bọn yêu quái ,oán hồn con người thấp kém muốn có những đặc điểm này phải vượt qua giai đoạn luyện Cốt Quỷ,những tên muốn chuyển đổi xương cốt nguyên bản sang Cốt Quỷ phải thông thạo chú thuật,ma công phải ngang tầm Quỷ Tuyệt Đại,nếu không có ma công thượng thừa thì sẽ bị phản phệ thì linh hồn lẫn thể xác đều tan thành tro bụi,không thể triệu hồi.

Mộ Tuyết thoáng nhớ lại lời mà Phán Quan Hiện Đại đã nói với mình

"Nếu ngươi bị chết ở không gian này thì linh hồn mãi mãi biến thành phù du trôi dạt không thể tụ hợp,không thể đầu thai..."

Tiếng của Tử Lăng lại vang lên

-Hiện tại kẻ muốn luyện và có khả năng luyện Cốt Quỷ không ai khác ngoài hắn...

-Ý của ngươi muốn nói đến...là Tạ Kiều Lam?

_Hừm...hắn bây giờ tên là Quỷ Điệp Ma Quân...ngoài chú Nhục Thể Hình Nhân,hắn còn có thể điều khiển cả Bá Dực Lãng Thiên....

-Nếu,nếu hắn mà luyện thành Cốt Quỷ ...vậy,vậy Trung Nguyên sẽ không ổn rồi?

-Đúng...để ngăn chuyện này xảy ra cần ra tay ngay lúc thời điểm hắn vẫn chưa luyện thành...

Mộ Tuyết lo lắng

_Nếu như ta có thể hồi sinh và lấy lại linh lực,lúc đó hợp sức cùng ngươi có thể đánh hạ Bá Dực Lãng Thiên lẫn Quỷ Điệp Ma Quân,nhưng ta bây giờ....hừm ...

Tử Lăng ôm nhẹ Mộ Tuyết vào người,Hắn vỗ vỗ lưng Y

_Ta sẽ không để cho ngươi bị tổn hại gì nữa,Ta không làm Ma Vương nữa,có ngươi rồi ta không cần những thứ vô nghĩa đó...Mộ Tuyết chúng ta về lại Bách Kiếm Môn để cho ngươi nhập xác,sau đó hãy cùng ta đi đến nơi nào chẳng ai biết đến chúng ta,sống một cuộc sống bình dị...có được không?

Mộ Tuyết chớp mắt lia lịa ,nhìn Tử Lăng không giấu nổi vẻ mặt vừa vui vừa lo lắng.

_Ngươi chịu cùng ta sống ẩn dật ,có cơm ăn cơm có cháo ăn cháo hả?

_Cơm cháo gì ở đây?Ta hỏi ngươi có đồng ý hay không?

Tử Lăng chuyển từ ánh mắt dịu dàng đằm ấm sang trợn tròn đe dọa khiến cho Mộ Tuyết sợ xanh mặt,gật đầu liên tục.

-Đồng ý,đồng ý.....

"Hic...trả lời là không chắc ngươi sẽ treo ta lên đánh nữa chăng?"

_Vậy ngủ đi ngày mai chúng ta rời Ma Vực.

_Nhưng,nhưng ...không phải bọn yêu ma đang truy lùng ngươi hay sao,chúng ta làm sao đi qua Quỷ Thành chứ?

_Hừm...ngủ đi,chuyện đó ta sẽ lo liệu...

_Nhưng...ưm...

_Ồn quá...chụt!..

Tử Lăng vì để Mộ Tuyết không làm ồn nữa nên lại hôn chặt môi của Y.

.......Động Tu Linh ở Bách Kiếm Môn.....

Đã qua một tháng ẩn nấp trong hang,Phong Truy Mệnh mỗi ngày đều chia đệ tử thay phiên nhau độ linh lực giữ kết giới ,nhưng thảm thực vật ở trong hang dường như đã bị hơn hai trăm đệ tử của bổn môn ăn sạch,họ đang phải đối diện đến vấn đề lương thực .

Tô Nhược Hồng đã dẫn các nữ đệ tử đi thám thính các hang động vô danh hi vọng tìm ra thức ăn và lối thoát con lại nhưng vẫn chưa tìm ra được ,các hang chưa được khám phá này chỉ toàn là đất đá không giúp ích được gì,đôi khi nàng cùng các đệ tử gặp phải hang nhiều lối ảo suýt là lạc đường trở về động chính,nên không nghĩ đến chuyện tìm ra đường rời khỏi động nữa.Mỗi ngày đều tập trung điều tức trị thương cho Phong Truy Mệnh và các đệ tử khác.

Cát Danh Kỳ vừa độ linh lực giữ vòng kết giới bảo vệ ba nhóc chuột tinh tránh linh khí của Động Tu Linh vừa nói với Phong Truy Mệnh

-Nếu kéo dài tình trạng này Đệ e rằng các đệ tử sẽ chết đói mất!Hừm...chi bằng để Đệ liều mình đánh ra bên ngoài mở đường cho mọi người.

Phong Truy Mệnh liền bác bỏ

_Không nên,nếu như phải có người phá vòng vây xông ra ngoài thì người đó phải là ta,ta đường đường là Tông Chủ một phái mà lại để cho Bách Kiêm Sơn Trang của Tổ Sư Gia gầy dựng mấy trăm năm rơi vào tay kẻ khác đúng là tội không thể tha thứ ,thật chẳng đáng làm người.

Tô Nhược Hồng thấy phu quân của mình tự trách ,lòng cảm thấy xót xa

_Tướng Công xin đừng nói như vậy,lỗi không phải tại huynh,có trách vẫn là trách tên Hàn Bất Tiếu độc ác ,tham vọng làm bá chủ Trung Nguyên của hắn đã hãm hại môn phái chúng ta.

Phong Truy Mệnh ánh mắt buồn bã nhìn Tô Nhược Hồng

_Là huynh có lỗi với muội,chưa thành thân bao lâu đã bắt muội chịu khổ.

-Sư huynh!

Cát Danh Kỳ nói tiếp

-Nếu như bây giờ Lãnh Sư Huynh tỉnh lại thì hay quá!

Tô Nhược Hồng nói

-Lãnh Sư Đệ chẳng những kinh mạch đứt hết ,mà hồn phách còn thiếu một hồn ,đã trở thành phế nhân rồi...Tỷ không nghĩ là Đệ ấy có khả năng tỉnh lại nữa....chuyện đến nước này chỉ có thể cùng nhau đánh xông ra ngoài,rồi chia nhau mỗi người chạy một hướng,nếu như có cơ hội sống sót thì mỗi chúng ta sẽ là nhân tố gầy dựng lại Bách Kiếm Môn.

Đệ tử của Trúc Thanh Đường nghe thế liền nói

-Tô Phu Nhân vậy còn Sư Tôn của chúng đệ tử thì sao ạ?

Tô Nhược Hồng ,Phong Truy Mệnh lẫn Cát Danh Kỳ nhìn nhau

Tô Nhược Hồng nói

_Lãnh Sư Đệ đành phải .....để Đệ ấy ở lại đây.

Mọi người nhốn nháo lên

-Sao có thể,sao có thể được ...Phu Nhân...Sư Tôn của chúng ta vẫn chưa chết mà...không thể làm như vậy...chúng đệ tử sẽ không đi,quyết ở lại đây bảo vệ Sư Tôn.

Cả Phong Truy Mệnh cũng không đồng ý

_Sư muội chúng ta không thể làm như vậy,Lãnh Sư Đệ đã hi sinh bản thân phá đi Cổ Trùng Độc Chướng để cứu lấy Bách Kiếm Môn ,sao chúng ta có thể bỏ lại Đệ ấy chứ,huynh không đồng ý.

Tô Nhược Hồng nói

_Mọi người có còn nhớ vì sao Lãnh Sư Đệ lại hi sinh bản thân của Đệ ấy để hút Cổ Trùng vào người không?Là để bảo vệ Bách Kiếm Môn,là để bảo vệ cho chúng ta không phải chết dưới tay của bọn người Trường Bạch Tiên ,nếu như Đệ ấy biết được vì Đệ ấy làm liên lụy mà mọi người không thể rời khỏi nguy hiểm ,Đệ ấy sẽ như thế nào?Hãy nghĩ cho đại cuộc đi,mỗi một đệ tử ở đây chính là niềm hi vọng gầy dựng lại Bách Kiếm Sơn Trang sau này,nếu như chúng ta cùng chết ở đây khác nào chính chúng ta tự tay diệt Môn của mình.

Cát Danh Kỳ nói thêm

_Đệ thấy Tô Sư Tỷ nói đúng,chỉ cần chúng ta còn sống thì Bách Kiếm Môn sẽ có hi vọng,Lãnh Sư Huynh sẽ không trách chúng ta.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau,một lúc sau đều đồng ý cùng đánh xông ra ngoài ,để Lãnh Mộ Tuyết nằm lại Động Băng,vì để Hàn Bất Tiếu không gây hại cho thể xác của Lãnh Mộ Tuyết,Phong Truy Mệnh đã di dời một tảng đá lấp đi miệng hang Động Băng,rồi ra lệnh cho các đệ tử quỳ lạy bái tế như một nghi thức tiễn biệt.

-Lãnh Sư Đệ phải tế sống Đệ như thế,Đại Sư Huynh thật bất đắc dĩ ,nếu lần này Huynh chẳng may chết đi , khi xuống âm ty sẽ dập đầu xin tạ lỗi với Đệ.

Nói đoạn Phong Truy Mệnh tập trung các đệ tử lại,phân bố vị trí đánh ra và phương hướng chạy đi,chạy đến đâu,và nơi tập hợp .

_Ầm,ầm,ầm.....

Do Hàn Bất Tiếu phải trở lại Tổng Đàn của Trường Bạch Tiên Môn chủ trì đại cuộc tấn công Ma Vực,cho nên phân đường mới thành lập ở Bách Kiếm Sơn Trang được giao cho một vị Trưởng Lão của bổn môn trông giữ cùng hơn một ngàn đệ tử ,trong đó có hơn một trăm đệ tử mang linh đan cấp Bạch Kim.

Các đệ tử Bách Kiếm Môn đánh xông ra khỏi động liền gặp phải những cái bẫy trận pháp được giăng khắp nơi,do Tô Nhược Hồng đã liệu tính được chuyện này nên đệ tử của Hoa Dược Đường phụ trách phá trận để các đệ tử của các phân đường khác tháo chạy,một trận đánh khốc liệt không cân sức giữa hai môn phái nổ ra,Vị Trưởng Lão và đệ tử mang linh đan cấp Bạch Kim của Trường Bạch Tiên đã được Hàn Bất Tiếu bố trí ở lại trấn giữ cửa Động Tu Linh không khó giết hại các đệ tử Bách Kiếm Môn.Phong Truy Mệnh dù có tài giỏi đến mấy cũng không địch lại cả trăm đệ tử mang linh đan cấp Bạch Kim lẫn các Trưởng Lão mang linh lực cao của Trường Bạch Tiên .Y bị trọng thương cùng To Nhược Hồng chạy ra đến hậu sơn ,còn Cát Danh Kỳ dẫn theo vài chục đệ tử sống sót cũng theo sau,tình thế nguy cấp khi tất cả bị dồn đến vực thẳm.

Một Trưởng Lão của Trường Bạch Tiên đắc ý phá lên cười nhạo

_Phong Tông Chủ nếu như ngươi ngoan ngoãn bái lạy Hàn Tiên Quân Minh Chủ làm Sư Tôn thì chúng ta sẽ tha mạng cho các ngươi,ha ha ha....

Bọn đệ tử của Trường Bạch Tiên cũng ngông nghênh nói theo

-Đúng đó ,đúng đó Hàn Tiên Quân của chúng ta sẽ chiếu cố ngươi...cho ngươi được làm đệ tử nhập môn cao tuổi nhất bổn môn ha ha ha....

Phong Truy Mệnh đang được Tô Nhược Hồng đỡ một bên , miệng Y vẫn còn ứa máu tươi ,trên người mang nhiều vết máu loan lỗ vẫn cười hào sảng

_Ha ha ha....tên súc sinh như Hàn Bất Tiếu cả chó cũng không bằng , không đáng làm người có tư cách gì nhận đệ tử mà dám xưng Minh Chủ...ha ha ha....trò cười của thiên hạ.....

Cát Danh Kỳ nói

-Hôm nay dù cho bọn ta có bỏ mạng tại đây ,thì Bách kiếm Môn vẫn tồn tại mãi mãi trên Long Sơn Đỉnh ,Trường Bạch Tiên các ngươi làm chuyện trời đất bất dung đừng hòng chiếm giữ được lâu,các đệ tử của Bách Kiếm Môn.....

_Dạ!

_Chiến đấu !

Trưởng Lão của Trường Bạch Tiên nhếch ria mép run run , tức đỏ mặt nói

-Hừm đúng là bọn chó mất nhà không biết tốt xấu,đã cho cơ hội sống lại không biết nắm bắt,vậy thì đừng trách tại sao chúng ta tiệt tình...các đệ tử Trường Bạch Tiên ....

_Dạ!

_Giết!không chừa một ai!

-Yaaaa!

Trong lúc bọn người của Trường Bạch Tiên chưa kịp thi triển linh lực thì có một loạt đuôi hồ ly trắng đánh tới,chúng uốn lượn ,quất tứ tung,mạnh bạo,khiến cho bọn đệ tử của Trường Bạch Tiên bị thương vô số ,chúng bối rối,hỗn loạn,lại thêm một loạt đạo bùa uy mãnh phóng tới tấp đến ,có một đạo bùa nhắm thẳng vào vị Trưởng Lão khiến lão ta trở tay không kịp ,bị đánh bật ra xa .

_Khốn kiếp là ai hả?

Đến khi khói bụi lắng xuống thì phía trên không trung xuất hiện hai dáng người quen thuộc,một người mặc y phục vàng nhạt đang cầm quạt giấy phe phẩy,một mặc y phục trắng,khoác áo choàng lông hồ ly ,phía sau thân còn có mười chiếc đuôi trắng dài ngoe nguẩy.Đặng Tâm tròn xoe mắt thốt lên

_Đông Quản Sự,là Đông quản Sự...còn người kia là.....

Cát Danh Kỳ chau mài

_Hồ Yêu sao?Cửu Vĩ Hồ Bạch Diễn Tình?

Tô Nhược Hồng nhận ra liền nói

-Không phải yêu mà là Hồ Ly Tiên!

Đông Kỳ Vân chân đứng trên kiếm bay lơ lửng nói vọng xuống

-Lão Già thúi,biết sự lợi hại của chú thuật Bách Kiếm Môn chưa?lần này gia gia đây sẽ đánh cho Lão cụp đuôi chạy khỏi Long Sơn đỉnh...Mấy tên đệ tử của Trường Bạch Tiên giao hết cho ngươi đó,Bạch Diễn Tình yaaa.....

Vừa dứt lời Đông Kỳ Vân đã tấn công tên Trưởng Lão của Trường Bạch Tiên bằng hàng loạt chú thuật,bùa yểm,uy mãnh đến độ làm cả Tô Nhược Hồng kinh ngạc.

-Không ngờ Đệ ấy đã học hết tuyệt kỹ trong quyển Chú thuật của Tạ Kỳ Nhi Sư Cô.

Bạch Diễn Tình nhếch nhẹ khóe môi

-Hừ hơn cả năm trăm tên ....ngươi xem trọng ta quá đó Đông Kỳ Vân....Hồ Ly Phân Thân.....

Bạch Diễn Tình phân thân ra hơn mười phiên bản,mà phiên bản nào cũng mang mười chiếc đuôi,linh lực lại sao y bản chính ,đánh một loạt cân cả mấy trăm tên đệ tử Trường Bạch Tiên,khiến cho các đệ tử của Bách Kiếm Môn chỉ còn biết há mồm ngưỡng mộ.

-Woa đây là Tiên hả?uy lực của Tiên thật kinh hồn bạt vía...

-Hồ Ly Tiên đáng sợ thật!

_Đứng nhìn làm gì,tiếp một tay đi...

-Yaaa.....

......

_Ụa!

Phong Truy Mệnh nội thương bộc phát khiến y thổ huyết.

Cát Danh Kỳ nói

-Tô Sư Tỷ mau điều khí trị thương cho Phong sư huynh,để Đệ làm hộ pháp cho hai người.

Sau một hồi truyền linh lực Tô Nhược Hồng vẫn không thể khiến cho nội thương của Phong Truy Mệnh khởi sắc hơn,nước mắt của nàng rơi xuống đẫm ướt cả mặt.

-Tướng công,huynh cố lên,tướng công,chúng ta còn trọng trách bảo vệ Bách Kiếm Sơn Trang...hic hic....

Phong Truy Mệnh thiều thào,đứt quảng.

_Nương tử ,ta thật có lỗi với nàng,đã không giữ được lời hứa sẽ bảo vệ yêu thương nàng đến suốt đời suốt kiếp...ụa...ta..ta không xong rồi,nàng đừng phí hao linh lực nữa...

-Không tướng công chàng hãy cố gắng lên....hu uhu....

-Nhược Hồng....sau khi huynh chết,huynh xin muội hãy tiếp tục sống ,.....sống vui vẻ,khỏe mạnh ....hước...huynh xin lỗi vì đã để cho chúng ta mất quá nhiều thời gian trước đó mới trở thành phu thê,......có lẽ đây chính là sự trừng phạt của ông trời dành cho huynh vì đã để cho muội chờ đợi mất hết tuổi thanh xuân,...hươc...

-Hic hic....tướng công ,muội không có trách huynh,lỗi không phải của huynh,huhuhu....

_Còn nữa...ặc ặc....nếu như còn có thể xin muội ,ặc xin muội ....hãy cứu lấy Lãnh Sư Đệ....xin muội.....

-Muội hứa ,muội hứa...hic hic....tướng công...xin huynh hãy ở lại với muội...hic hic....

-Hước....Cát Sư Đệ.....

-Đại sư huynh.....

-Ặc ặc.....sau khi ta chết...ặc....Đệ hãy thay ta tiếp quản Bách Kiếm Môn...ặc ặc...hãy .....khôi...khôi....phục....hước...

Phong Truy Mệnh nhẹ nhàng nhắm mắt,tay Y buông thõng ngã người ra sau,Tô Nhược Hồng dừng độ linh lực vội ôm lấy phu quân của mình,này khóc nức nỡ,bên cạnh có vài nữ đệ tử cũng khóc theo,Cát Danh Kỳ cũng ngậm ngùi rơi lệ.

-Tông Chủ...hic hic....

-Phong Sư Huynh!Đệ sẽ dùng hết khả năng của mình khôi phục lại Bách Kiếm Môn...huynh hãy yên tâm an nghỉ đi....hic....

(.....)

-Ầm ầm.....

Trưởng Lão của Trường Bạch Tiên liên tục trúng chiêu của Đông Kỳ Vân,trọng thương té ngã trên đất.

-Á.....khốn kiếp Đông Kỳ Vân hãy chờ đó...Lão phu sẽ trở lại tìm ngươi trả thù...biến....

Lão vội dùng chú dịch chuyển chạy mất,bọn đệ tử của Trường Bạch Tiên còn sống sót thấy thế cũng vội ngự kiếm chạy theo.

-Á Trưởng Lão chạy rồi....rút mau,rút mau.....

Sau một ngày một đêm đánh đuổi bọn đệ tử cấp thấp còn lại ở Bách Kiếm Môn ,cuối cùng Cát Danh Kỳ và Đông Kỳ Vân cũng chiếm lại Môn phái,nhưng sau trận đánh khắp nơi ở Long Sơn Đỉnh cũng hoang tàn đổ nát,máu me ,xác chết vương vãi .

Cát Danh Kỳ tập hợp các đệ tử còn sống sót lại ,cùng các đệ tử bỏ chạy trước đó cũng chưa đến một trăm người,Y thở dài

-Muốn khôi phục lại Bách Kiếm Môn e rằng cần phải mất một thời gian dài....

Đông Kỳ Vân cũng đồng tâm trạng trước cảnh mất mác

-Việc làm đầu tiên bây giờ là an táng Phong Tông Chủ cho chu đáo ,sau đó còn phải nghĩ cách đối phó bọn Trường Bạch Tiên,ta nghĩ bọn chúng sẽ sớm quay lại đây.

-Ta cũng đã nghĩ đến chuyện này...huynh nhìn xem,trên dưới của Bách Kiếm Sơn Trang bây giờ đệ tử chưa đến một trăm...nếu bọn Trường Bạch Tiên kéo đến...ta e chẳng thể chống trả nổi nữa....

-Hừm....Hồ Ly Phân Thân của Bạch Diễn Tình có lợi hại đến mấy cũng không duy trì linh lực để sử dụng liên tục ....

-Ta nghĩ chúng ta tạm thời rời bỏ Long Sơn đi....

Tiếng của Tô Nhược Hồng vang lên làm cho cả hai ngỡ ngàng

-Tô Sư Tỷ sao tỷ lại nói như vậy...chúng ta đã hứa với Phong sư huynh sẽ khôi phục Bách Kiếm Môn mà...

-Đúng đó Tô Đường Chủ...chúng ta còn phải hồi sinh cho Lãnh sư huynh...

-Hai đệ hãy nghĩ xem,chúng ta bây giờ thân cô thế cô,nếu cố gắng ở lại đây chỉ có con đường chết....ta nghĩ chúng ta nên chia nhau ra,mỗi người đi một phương tìm đồng minh và thu nhận đệ tử,chỉ có khi nào lật đổ được Hàn Bất Tiếu,chúng ta mới có cơ hội khôi phục Bách Kiếm Môn....còn Lãnh sư đệ ta đã dùng thuật yểm lên thân thể của Y,tạm thời có thể kéo dài khả năng nhập hồn cho Y thêm ba tháng ,trong ba tháng này hồn phách thất lạc của đệ ấy sẽ tự tìm về thân xác .

Đông Kỳ Vân nói

-Nhưng không có ai ở lại chăm sóc cho Y thì Y cũng sẽ chết khô thôi.

Tô Nhược Hồng nói tiếp

-Đệ có nghe đến Mộng Thi thuật không?

-Có!đệ cũng đã học nó,nó có viết trong quyển phổ của Tạ Kỳ Nhi Cô Cô.

Cát Danh Kỳ thắc mắc

-Sao ta chưa nghe qua!Nó không phải chú thuật của Bách Kiếm Môn.

_Nó là Cổ Chú do Tạ Kỳ Nhi Sư Cô đã học qua và chế tác lại không tà ác như Cỗ Thi thuật,thuật này khiến người sống như đang nằm mơ,có thể cử động đi lại,ăn uống,nhưng không nói,không suy nghĩ,như người đang bị mộng du vậy.

-Tô,Tô Đường chủ không phải ý của tỷ là ...bảo ta thi triển thuật này lên Lãnh Sư Huynh đó hả?

-Ừm,để Đệ có thể thuận tiện đưa Y Theo cùng.

-Cái gì?Đệ á?