Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chương 17: Gặp mặt Băng Nhu (2)

(Một số bn hỏi mik là lời bài hát hôm qua tên là gì thì bài hát đây nha, tên là  ''Vy Vy Cười Rất Đẹp Xinh'' nha )

  '' Tôi Băng Nhu, người phụ nữ của Đại Phong ''  

''Cái gì ?''

Cô sửng sốt, cô ta nói người phụ nữ của Đại Phong tức là người  Đại Phong yêu, vậy còn cô là cái gì? Trong tim dâng lên cảm giác nhức nhối, cố gắng kìm nén nó xuống:

'' Cô tưởng cô nói vậy tôi sẽ tin sao ?''

Băng Nhu nhếch mép môi , chồm người lên, đưa hai ngón tay nâng cằm cii lên, ánh mắt vừa đùa bợt vừa sắc bén:

'' Tôi thật thấy tiếc cho khuôn mặt này, chắc cô rất ngu muội nhỉ ? Hahaha...cô có biết đã bao nhiêu người phụ nữ cố chấp như cô đã bị anh ấy vứt vào sọt rác không thương tiếc không? Nhưng chỉ có tôi, người khiến anh ấy yêu, trước đây, bây giờ và mãi về sau, cô tưởng anh ấy sẽ thật lòng dùng tình cảm mình để dâng hiến cho cô sao ? ''

Diệu Linh tức giận, hất cánh tay cô ta ra , đứng thẳng người dậy nói:

''Tôi yêu cầu cô tôn trọng tôi, cô tưởng nói vài ba lời thì tôi sẽ tin ngay sao? Bản tính Đại Phong tôi đây không hiểu sao ? Hay là cô bị anh ấy vứt bỏ như lời cô nói nên muốn ai  cũng giống mình ?''

''Cô...''

Cô ả tức định đứng lên , định vung tay tát , Diệu Linh vội cúi đầu nhắm mắt lại chuẩn bị ăn cái tát trời giáng của cô ta, nhưng chờ mãi mà k thấy, cô mở mắt ra, ngạc nhiên khi thấy tay cô ta bị một người nằm, thân ảnh cao to, mùi hương nam tính sộc vào mũi cô, cô liền hô lên:

''Đại Phong....''

Anh nhìn cô không nói  gì rồi quay sang Băng Nhu , nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cất giọng :

'' Cô đang làm cái trò gì ở đây? ''

Băng Nhu thấy anh xuất hiện vào lúc này, trong lòng hậm hực, bực tức không thôi nhưng không bộc phát ra ngoài, miệng nở nụ cười:

'' Em chỉ tò mò là vợ của anh như thế nào thôi mà!''

Đại Phong  tay dùng sức nắm chặt tay cô ta hơn:

'' Vừa rồi cô vừa làm hành động gì ?''

'' Đại Phong,anh đang làm em đau đó!''

Băng Nhu đau đớn lên tiếng, cổ tay bị anh nắm đến đỏ ! 

Đại Phong nghe thế bỏ tay cô ta ra, rồi giơ tay hướng chỉ ra cửa :

'' Cút !''

'' Anh....Đại Phong, chẳng lẽ anh đã quên cảm giác năm xưa chúng ta ở bên nhau sao ? Hai chúng ta đã từng cùng nhau thề cơ mà !''

Băng Nhu bật khóc nức nở, khuỵu 2 chân xuống nền nhà, ôm mặt ra vẻ đáng thương nhưng trò này trước mắt anh như múa riều qua mắt thợ, không thương thương hại cô ta mà còn dùng lời cay độc :

'' Tôi không muốn dùng lại 1 từ lần thứ 2, cô biết mà đúng không ?''

Anh nhếch môi lên , nói xong quay sang cô, ánh mắt bỗng khác hẳn :

'' Em không sao chứ?''

Cô nở nụ cười:

'' Em không sao!''

Nghe cô nói xong, anh đi tới gần, 1 tay ôm hông cô, quay sang má cô hôn một cái, mỉm cười dịu dàng nói bên tai cô:

'' Chúng ta lên phòng !''

''Đại Phong....''

Băng Nhu tức giận hét lên, tay nắm chặt, những móng tay đâm vào da thịt, ánh mắt hàn lên những tia tức giận, cả cơ thể run run:

'' Tại sao....tại sao lại đối xử với em như vậy ?''

'' Quản gia, tiễn khách!''

Anh nghe thấy nhưng không đáp lại, tiếp tục ôm eo cô bước lên phòng mặc kệ Băng Nhu đang gào thét gọi tên anh:

'' Cô Tô, xin mời !''

Băng Nhu nhìn quản gia, tức giận vung chân bước ra ngoài , quá nhục nhã trước con tiểu yêu tinh kia rồi, nhà người chờ đó, sẽ có 1 ngày ta sẽ khiến ngươi biến mất khỏi thế giới này, thức Băng Nhu ta không lấy được thì đừng hòng người khác có thể chạm đến !