Tổng hợp truyện ngắn của Tiếu

Tập Sự Trừ Tà

P/s: Đây là một truyện ngắn, nhưng trong tương lai, nếu có duyên, mình sẽ triển khai thành truyện dài

***

Gã ngước cặp mắt nhìn bàn đối diện. Chuyện vốn chẳng có gì đặc biệt nếu chàng trai phía bên kia không gọi hai dĩa cơm nhưng lại chỉ đụng đến một, dĩa còn lại đẩy sang bên cạnh kèm theo ly nước lọc, miệng lẩm bẩm. Nếu ai không biết nhìn vào còn tưởng người này không bình thường, riêng gã đã thấy cảnh tượng này nhiều như cơm bữa, thậm chí trong đầu còn nảy sinh dự đoán chỉ tí nữa thôi hẳn là sẽ có thêm sự xuất hiện của một nhân vật. Nghĩ vậy, gã bèn kéo thấp vành nón của mình để tránh sự chú ý, dù việc đội nón trong quán cơm cũng đã khiến gã thu hút ánh nhìn kỳ lạ của kha khá người.

Đúng như những gì đã dự liệu, chỗ trống cạnh thanh niên kia chưa bao lâu đã nhanh chóng có người ngồi. Một cô gái trong bộ váy trắng, đến cả khuôn mặt cũng trắng bệch được mái tóc rũ rượi phần nào che đi, bàn tay không đụng đến dĩa cơm trước mắt mà chỉ dùng mũi hít lấy hít để, mắt không giấu vẻ thèm thuồng.

Một linh hồn! Gã khẳng định.

Vốn gã dự định sẽ mặc kệ và đứng lên thanh toán tiền, nhưng lời dặn của ông ngoại trước khi chết cứ thôi thúc bản thân làm điều ngược lại. Gã bê dĩa cơm chỉ còn vét vài muỗng nữa là sạch sẽ của mình tiến lại bàn của chàng trai, mặc kệ dáng vẻ ngạc nhiên của anh ta. Nở nụ cười thương hiệu, gã nheo mắt bắt đầu công cuộc làm quen.

“Anh bạn, không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?”

Quán ăn bình dân này không có nhiều khách khứa cho lắm, bàn ghế trống đếm sơ cũng hơn con số mười, vậy mà kẻ đội nón này lại muốn chen chúc cùng một bàn với người chưa từng quen biết, có phải là kỳ lạ lắm hay không? Vì phép lịch sự, chàng trai chỉ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục xử lý phần cơm của mình.

“Nhà anh có nuôi chó hay mèo mun không? Nó có hay sủa vu vơ hoặc nhìn chằm chằm vào điểm gì đó trong nhà không?” Gã nhướng hàng lông mày sâu róm hỏi.

Vẻ thảng thốt xuất hiện trên gương mặt người đối diện, tròng mắt mở to. Anh ngước mặt lên nhìn gã, miệng mấp máy dự tính nói gì đó, chợt nhớ còn có sự hiện diện của linh hồn bên cạnh, lời đã đến cửa miệng cũng đành bất đắc dĩ nuốt vào.

Gã trông biểu hiện vừa rồi, trong lòng cũng tự hình thành câu trả lời. Vờ như không thấy cặp mắt long sòng sọc của cô gái đang nhìn mình, gã lôi trong chiếc túi da cũ sờn hay đeo bên người ra một chiếc vòng tay ngũ sắc đưa cho chàng trai. Cuối cùng hạ thấp giọng, dặn dò một cách chậm rãi và thận trọng:

“Nếu muốn sau này đi ăn không phải gọi hai phần, đeo nó mọi lúc, đừng có tháo ra. Còn nữa, lấy giẻ lau thấm nước tiểu của chó hoặc mèo mun trong nhà rồi để vào một góc phòng.”

Nói xong, gã nhanh chóng đứng dậy thanh toán tiền, sau đó đi bộ đến trạm xe bus, bắt chuyến số 01 rồi chọn cho mình chiếc ghế cuối cùng. Vì mỏi mắt sau cơn hành nghề đêm qua, gã khép hờ hàng mi, chờ xe đến trạm cuối cùng là đã đủ cho một giấc nghỉ.

“Mày là ai?”

Giọng nói ồm ồm lạnh lẽo ghé sát bên tai khiến gã buồn chán mở mắt. Biết ngay mà! Chắc chắn thanh niên kia đã đeo chiếc vòng tay gã đưa, vậy nên linh hồn lúc nãy mới đeo bám gã không buông.

“Đầu thai đi, đừng theo phá người ta nữa.” Gã cất tiếng. Nét mặt sợ sệt của người sống khi biết vong hiện hữu theo mình thật sự rất dễ nhận biết, ít nhất là đối với những người có khả năng đặc biệt mà bản thân không hề mong muốn như gã. Nếu chàng trai kia chấp nhận linh hồn này, hẳn là đã không đeo bùa ngũ sắc làm gì.

Lời khuyên này của gã như châm dầu vào lửa khiến cô gái trở nên hết sức khó coi. Từng lớp biểu bì trên gương mặt lần lượt tróc ra trông cực kỳ quỷ dị, ánh mắt lúc này hoàn toàn không có gì ngoài một màu trắng, chiếc lưỡi từ miệng bất chợt dài ra di chuyển theo hướng quấn vào cổ gã. Nhưng còn chưa kịp chạm vào, gã đã lầm bầm chú siêu độ khiến linh hồn kia lập tức thu về chiếc lưỡi dài của mình, miệng hét lên tiếng “Áaaa“ thống thiết mà chỉ gã mới cỏ thể nghe thấy, bàn tay với những chiếc móng dài và nhọn ôm lấy đầu. Khi chú chỉ còn vài câu nữa là hết, như một thói quen, gã nhắm mắt lại cho đến lúc linh hồn dần biến mất vào hư không, kết thúc kiếp làm ma lởn vởn tội nghiệp của kẻ bên kia thế giới.

Khổ ải của đời người vốn đã nhiều, chết đi rồi thì nên giải thoát cho bản thân bằng cách đầu thai mới phải - Gã nghĩ vậy.

Xe bus thông báo trạm dừng cuối cùng, gã theo mọi người xuống xe, sau đó rẽ vào con hẻm nhỏ cách bến chừng hai trăm mét, đi thêm vài chục bước chân, cuối cùng cũng đến căn nhà cấp bốn với bức tường trắng cũ kỹ phủ mảng nhện nơi tiếp giáp giữa những góc tường. Gã uể oải ngó chiếc gương bát quái treo phía trước, lôi chìa khóa từ trong túi ra mở cửa rồi bật đèn, nhìn khắp một vòng. Xác nhận không có dấu vết của sự xâm nhập bất hợp pháp, gã yên tâm ngã mình xuống chiếc sofa mềm mại. Sực nhớ bản thân còn quên một điều quan trọng, gã bật dậy, tiến đến bàn thờ ở chính diện phòng khách, thắp ba nén nhang rồi khấn vài điều.

“Ông đấy! Tại vì nhớ lời ông mà con suốt ngày bị chúng nó làm phiền này.” Gã nhìn lên tấm ảnh người đàn ông tóc bạc trên bàn thờ, buông câu trách hờn.

“Nhớ, giúp được ai thì cứ giúp. Bệnh tật người ta có thuốc, có bác sĩ chữa. Dính vào mấy thứ này, không ai biết mà chữa cho người ta…” Ông ngoại thều thào mấy câu di nguyện, sau đó lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục gã cũng không biết, để lại đứa cháu ngoại với trách nhiệm nối tiếp truyền thống này.

Đôi lúc gã tự hỏi cái nghề này gọi là gì. Thầy trừ tà? Không hẳn, bởi gã không cao siêu đến mức linh hồn nào cũng có thể thu phục. Trừ tà tập sự? Cái này nghe hợp lý hơn. Gã là một kẻ viết thuê, hay đi đây đi đó tìm ý tưởng cho công việc chính nhằm đổ cơm vào miệng mình. Rồi một ngày bất ngờ, gã nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ nơi quán cà phê mình vừa nhận viết quảng cáo. Ban đầu gã sợ đến mức bỏ cả thù lao mà hủy ngang hợp đồng, chấp nhận bồi thường. Gã kể cho ông ngoại nghe, ông ngoại liền cười cười rồi gật đầu kể cho gã nghe về cái truyền thống quái dị của gia đình. Cũng vì điều này, bố gã không chấp nhận được việc vợ suốt ngày cứ trò chuyện với những người vô hình mà bỏ đi khi gã còn là một bào thai. Mẹ gã vì trầm cảm sau sinh mà tự tử, để lại gã với người ông đầu đã tóc muối tiêu nương nhau mà sống. Giờ thì ông cũng đi luôn.

Gã thẫn thờ, nhìn di ảnh của ông ngoại một lúc lâu, sau đó chầm chậm xuống bếp, tiến hành công việc tất yếu: Nấu cơm.

“Nửa tiếng nữa sẽ có cơm. Ông đợi chút đi!” Giọng gã từ dưới vọng lên phòng khách.