Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Chương 3: trong mắt tôi, cô đáng chết!

- Ông nội, là do cháu sơ suất khiến cô ấy bị thương. Cháu... Xin nhận phạt...

Đông Thần lập tức quỳ xuống không chối cãi. Nhìn bộ dạng này của hắn khiến cho cô cảm thấy hả hê. Nhưng, nghĩ đi cũng nghĩ lại, là do cô tự ngã, hắn cũng không có đẩy cô. Vậy mà giờ lại chịu phạt, quả thật có chút nghịch lí.

\- Lạp Lạp, cháu xem... Nên phạt chồng cháu như thế nào?

Cả nhà đều đưa mắt nhìn cô. Ai cũng cho rằng Đông Thần lần này đắc tội với ông nội, kết quả vô cùng bi thảm. Đột nhiên, Cách Cổ Lạp bình tĩnh đứng dậy ngồi vào chỗ của mình rồi kéo chiếc ghế bên cạnh ra.

\- Chồng à, anh ngồi xuống đây đi. Anh không có lỗi gì.

\- Lạp Lạp, có phải cháu chịu uất ức gì không? Cứ nói với ông nội.

\- Không có ạ, vết thương này là do cháu bất cẩn ngã. Ông xem, anh ấy đã xử lí vết thương giúp cháu cẩn thận rồi.

Vừa nói cô vừa chỉ vào miếng băng dán trên trán. Sau đó, cô đi tới kéo Đông Thần vào ngồi cùng ghế. Là cô đang nói dối để cứu hắn lần này.

Không khí lúc này có chút kì quái. Ánh mắt của Cách lão gia dường như biến đổi. Ông cảm nhận được con người bên trong cháu gái của ông dần trở nên tốt đẹp.

Sau bữa ăn, Cách Cổ Lạp theo Cách lão gia đến thư phòng. Sau khi căn dặn quản gia canh bên ngoài, Cách lão gia để cho cô ngồi xuống ghế mới đi vào vấn đề.

\- Cháu không phải Lạp Lạp, rốt cuộc cháu là ai?

\- Ông nội, ông nói gì vậy? Cháu là cháu gái ông mà?

Cách lão gia rót một tách trà đưa đến trước mặt cô. Vừa nãy ông không có vạch trần cô là có ý cả.

Năm nay Cách lão gia cũng đã ngoài 70 tuổi, mái tóc tuy đã bạc nhưng sự phong độ và tầm nhìn của ông không hề suy giảm. Chỉ cần liếc qua thôi, ông cũng đã biết cô không phải cháu gái của ông trước kia.

\- Cháu gái của ta trước kia cầm đũa tay trái, cháu lại cầm tay phải. Con bé sẽ không bao giờ hạ mình tha thứ cho ai, con bé cũng chưa bao giờ hỏi thăm sức khoẻ của ta. Quan trọng nhất, con bé bị dị ứng với hương thơm của trà.

Nói đến đây, Cách lão gia dễ dàng vạch trần Cách Cổ Lạp. Đã đến nước này, cô chỉ thở dài giải thích.

\- Cháu cũng tên là Cách Cổ Lạp, chủ nhân thân thể này đã chết rồi... Cháu là người thay thế cho cô ấy.

Nghe cô nói vậy, Cách lão gia cũng không có gì ngạc nhiên. Có vẻ, ông đã sớm đoán ra được kết cục này rồi.

\- Cháu gái ta gây nên đầy tội lỗi. Tuy ta biết vậy nhưng... Nó quá giống với vợ ta. Bà ấy đã mất được hơn 20 chục năm nay rồi. Ta chiều chuộng Lạp Lạp, dung túng cho nó chỉ vì ta thương nó. Ta biết sớm muộn gì nó sẽ gặp hoạ không qua khỏi, nên mới khiến cho nó có khoảng thời gian hạnh phúc mà sống. Vậy mà.... Nó đi sớm quá....

Giọng của Cách lão gia có chút nghẹn nào.

\- Cháu, xin lỗi!

\- Không phải lỗi của cháu. Dù sao chuyện đã đến nước này rồi, ta sẽ không nói bí mật này với bất kì ai. Chỉ mong cháu có thể thay Lạp Lạp làm việc thiện nhiều một chút, coi như giúp nó. Ta rất cảm kích.

\- Cháu sẽ làm cho cô ấy nhưng...

\- Ta vẫn coi cháu như là Lạp Lạp! Cháu sẽ là cháu nội ta, kể từ giờ...

Mất nửa tiếng đồng hồ nói chuyện với ông nội. Cách Cổ Lạp mở cửa ra với tâm trạng mệt mỏi. Cô định đi gọi Đông Thần muốn cùng hắn trở về. Thật không ngờ, đi đến chỗ ban công, cô lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Đông Thần với ai đó.

Giọng của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ.

\- Sắp xếp ổn thoả đi. Tôi muốn cô ta chết!

\- Vụ tai nạn hoàn hảo chút, đừng để bên Cách gia phát hiện gì.

Những lời này như sét đánh ngang tai của cô. Vốn cô có lòng tốt cứu Đông Thần, vậy mà hắn vẫn muốn hại cô chết. Rốt cuộc, cô đã đắc tội gì với hắn chứ? Tại sao lại như vậy?

Cho tới khi Đông Thần cúp máy, hắn quay người lại, vô tình phát hiện ra Cách Cổ Lạp đứng đó. Ban đầu có chút ngạc nhiên, sau đó lại là sự khinh bỉ.

\- Nghe thấy rồi? Cô tưởng cô giúp tôi trước mặt ông nội là tôi có thể tha cho cô sao?

\- Tại sao? Sao anh lại làm vậy? Rốt cuộc trong mắt anh, tôi là người như thế nào hả?

\- Trong mắt tôi, cô đáng chết!