Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Chương 45: trốn

Đông Thần cúi sát người xuống mặt đất, nhưng không may vẫn có một mảnh kim loại sượt qua mặt hắn rướm máu.

Phía bên kia, hàng loạt tiếng súng nổ lên kịch liệt.

Không biết mấy tên bịt mặt kia ở đâu xuất hiện. Hai bên đồng loạt rút súng ra bắn nhau kịch liệt. Lúc này, Cát Nặc chạy đến bên cạnh của Đông Thần cúi xuống đưa cho hắn một khẩu súng đen.

\- Có chuyện gì?

\- Là đám người của Lam Hội ra tay.

Nghe đến đây, Đông Thần nhếch miệng tạo một đường cong tuyệt đẹp. Hắn vươn tay lấy bộ đàm của Cát Nặc kết nối với Cát Nã.

\- Tiến hành mọi thứ thứ theo kế hoạch đi.

Cái đầu óc linh hoạt của Đông Thần khiến Cát Nặc đứng bên cạnh há hốc mồm. Cách Cổ Lạp từng nói rằng IQ của Đông Thần rất cao. Hắn hơn những người bình thường ở cái đầu, mọi việc hắn có thể dễ dàng giải quyết. Chính vì vậy mà trong giới kinh doanh nếu Đông Thần xếp thứ 2 thì chẳng ai có thể xếp thứ 1.

Để phòng ngừa những cuộc tấn công ngu ngốc này, Đông Thần đã điều động rất nhiều thuộc hạ đến đây. Chỉ cần hắn hạ lệnh, tất cả sẽ hành động đâu vào đó.

Đông Thần cầm súng, ngay lập tức đứng dậy bắn chuẩn mấy tên địch đang tiến về phía này. Mà trên trời, rất nhiều trực thăng đang hạ cánh. Hàng loạt mưa đạn rơi xuống không bỏ qua cho bất kì kẻ nào.

Trận chiến trở lên rất kịch liệt. Có người trúng đạn, có người chết, mà hầu hết tổn thất nặng nề nhất là bên phía Lam Hội. Ngồi trong chiếc xe đen gần đó, hai bàn tay Loss nắm chặt thành nắm đấm. Tên lái xe bên cạnh vừa nhận được tin tức, lập tức báo cáo.

\- Ngài Loss, người của chúng ta bị hạ khá nhiều, tình hình rất nguy cấp.

\- Liên lạc bảo bọn chúng rút lui đi.

Thật không ngờ Đông Thần lại đi thêm một nước cờ này. Vốn hắn định lấy 100 tấn kim cương này dụ Đông Thần tới, nhân lúc đó cho người càn quét hết. Vậy mà Đông Thần lại có thêm dự bị sẵn khiến hắn lâm vào tình thế nguy nan.

\- Chúng ta đi!

Tài xế nhận lệnh lập tức cho xe quay hướng ngược lại rời đi. Đột nhiên, không biết một viên đạn từ đâu bay đến nhắm trúng đầu tài xế. Tên đó chết tại chỗ khiến chiếc xe mất kiểm soát. Cũng may Loss nhanh chóng đạp chân phanh lại. Khi hắn vừa mới ngẩng đầu lên, thêm một viên đạn nữa xuyên qua cửa kính nhắm thẳng vào cánh tay trái của hắn.

Phía xa đó chính là Đông Thần.

Hai người nhìn nhau đằng đằng sát khí. Loss nhanh chóng mở cửa xe đạp xác tên tài xế xuống rồi nghiến răng cho xe chạy đi.

Hắn đã quá coi thường tên họ Đông kia rồi!

\- Khốn kiếp! Đông Thần... Mày cứ đợi đó cho tao!

Nhìn chiếc xe kia phóng với tốc độ cao rời đi. Vẻ mặt Đông Thần không có biểu cảm gì nhiều. Bấy giờ có một giọt máu chảy xuống mu bàn tay của hắn. Đông Thần giật mình đưa tay lên lau vết máu trên mặt.

Cái người đứng đầu Lam Hội kia. Hắn đã nhận ra là ai rồi!

Thì ra tên hoạ sĩ Hàn Tư Xuyên đó với "ngài Loss" mà người khác thường nhắc tới lại chính là một.

Cát Nã từ xa vội vàng chạy tới, chiếc áo trên người anh ta toàn là màu máu.

\- Cậu bị thương?

\- Không có thưa ngài, là máu của người khác.

\- Phong toả khu vực xung quanh bến cảng cho tôi. Đặc biệt chú ý đến những chiếc xe đen, thấy kẻ tình nghi lập tức bắt lại.

Hắn không tin là tên Loss đó mọc cánh thoát khỏi đây.

Cách Cổ Lạp bị đám vệ sĩ theo sau đến khó chịu. Cô chỉ muốn đi mua sắm rồi thử quần áo thôi mà cứ bị ánh mắt chằm chằm của họ làm cho mất tự nhiên. Cô biết rằng họ chỉ là theo lời của Đông Thần thôi nhưng thế này là quá lắm rồi.

Nghĩ tới đây, Cách Cổ Lạp cố ý đi vào mấy cửa hàng quần áo rồi lén lút mua một số đồ. Sau đó, cô lấy cớ muốn đi vệ sinh nên vào nhà vệ sinh nữ của trung tâm. Đám vệ sĩ đương nhiên không dám vào đành đứng ngoài đợi cô ra.

Cách Cổ Lạp mở túi xách, lấy ra bộ tóc giả, sau đó một chiếc váy mới rồi thêm một chiếc áo khoác ngoài. Sau khi thay xong, cô đeo kính râm lên rồi cố ý trang điểm đậm đội chiếc mũ len lên đầu. Đợi một đám nữ sinh đi vào, Cách Cổ Lạp hồi hộp hoà vào đám nữ sinh rồi đi ra. Cũng may, mấy tên vệ sĩ ngu ngốc kia chỉ nhìn màu tóc và quần áo nên không nhận ra cô. Cho đến khi bọn họ phát giác, Cách Cổ Lạp đã lên một chiếc taxi rờ đi rồi.

\- Cô gái, rốt cuộc cô muốn đi đâu? Từ nãy tới giờ cô cứ chỉ tôi đi vòng vòng rồi.

Bác tài xế mất hết kiên nhẫn với vị khách này. Suốt nửa tiếng đồng hồ mà Cách Cổ Lạp cứ chỉ ngang chỉ dọc để tài xế lái xe đi. Nhưng rốt cuộc cuối cùng lại quay trở về thời điểm ban đầu.

Bây giờ cô chẳng thể quay lại trung tâm mua sắm kia nữa. Thôi đành đi bộ ngắm phong cảnh cho thoải mái vậy.

\- Bác tài, cho cháu xuống đây được rồi. Làm phiền bác quá!

Cách Cổ Lạp trả tiền rồi nhanh chóng xuống xe. Tài xế cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.

Cách Cổ Lạp lững thững đi trên đường. Một cặp chị em hình như vừa lướt qua cô. Thấy họ đang cãi lộn bất giác khiến cô cảm thấy hơi buồn cười. Cuối cùng, người em trai đành mở lời giảng hoà, vậy là họ lại tiếp tục vui vẻ trở lại.

Không hiểu sao đột nhiên đầu của cô quay cuồng cả lên. Cách Cổ Lạp ôm đầu ngồi sụp xuống đất. Hình như... Cô vừa nhớ lại thứ gì đó... Nhưng... Đầu đau quá...

Phía trước của cô, một chiếc xe đen dừng lại. Cách Cổ Lạp toát hết mồ hôi vừa đứng dậy. Trước mắt cô, cửa chiếc xe kia vừa được mở ra. Sau đó, một người đàn ông toàn thân là máu ngã từ trong xe lăn xuống đất.

Cô hơi hoảng chạy lại xem. Nhìn tổng thể một lượt, cô thấy anh ta có vẻ không ổn liền mở túi lấy điện thoại ra gọi cấp cứu...

Rất nhanh, xe cứu thương tới nơi. Cách Cổ Lạp đứng sang một bên để các bác sĩ đỡ người đàn ông đó nằm lên cán đưa lên xe. Khi đi ngang qua cô, anh ta chợt bất thình lình vươn tay ra nắm chặt cổ tay cô lại. Cách Cổ Lạp giật mình rút tay lại, ai ngờ... Anh ta lăn từ trên cán xuống đất...