Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Chương 8: người mang tội [1]

Sáng sớm hôm sau, khi Cách Cổ Lạp còn ngái ngủ bước vào phòng ăn. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Đông Thần và Quả Như Hinh đang dùng bữa sáng trong sự yên tĩnh. Có lẽ, chính vì cô xuất hiện nên căn phòng mới trở lên có tiếng động hơn.

\- Cả ngày chỉ biết ăn chơi! Rốt cuộc cô còn có tác dụng gì nữa?

Đông Thần không giấu được sự tức giận mà nhìn chằm Cách Cổ Lạp. Đương nhiên, cô không thèm để hắn vào trong mắt mà đi tới kéo chiếc ghế ra ngồi cạnh hắn.

Nhìn thần sắc của Quả Như Hinh, Cách Cổ Lạp đoán chắc rằng đêm qua cô ta mất ngủ trắng một đêm. Hai mắt thâm như con gấu trúc, tuy đã trang điểm kĩ càng nhưng vẫn không giấu nổi thần sắc tiền tụy.

\- Em họ, hôm qua em mất ngủ sao mà hai mắt thâm thế kia? Vả lại còn....

Cách Cổ Lạp dừng lại, tầm nhìn của cô di chuyển tới bộ váy mà Quả Như Hinh đang mặc. Đó chẳng phải là chiếc váy hàng chục triệu của cô sao?

Bàn tay siết chặt dường như muốn bẻ cong cái dĩa trên tay. Cô không chấp nhận kẻ khác tự tiện lấy đồ của cô mà không xin phép. Đặc biệt là chiếc váy xa xỉ kia.

\- Cởi ra!

Đám giúp việc phía sau cũng giật bắn mình bằng hoàng. Còn Đông Thần và Quả Như Hinh lại khó hiểu khi Cách Cổ Lạp quát to.

\- Chị họ? Chị sao vậy?

\- Cởi chiếc váy của tôi ra! Cô xứng để mặc sao? Ai cho cô được phép mặc chiếc váy đó?

\- Em xin lỗi, hôm qua em không có mang theo quần áo nên em mới mượn một bộ đồ của chị. Dù sao... Chị có nhiều quần áo như vậy chắc không để ý chứ?

Ngoài thì nói nhỏ nhẹ nhưng trong lòng Quả Như Hinh đang thầm chửi Cách Cổ Lạp. Cô ta phải giữ hình tượng trước mặt của Đông Thần.

Nhưng Cách Cổ Lạp không quan tâm. Cô để ý chiếc váy đó! Đấy mà món quà trong trí nhớ mà ông nội tặng cho cô. Dù có mất mấy bộ đồ hàng tỉ cô cũng sẽ giữ lại những món đồ mà người nhà tặng.

Lần này, Cách Cổ Lạp đứng dậy, đi về phía của Quả Như Hinh tát cô ta một cái. Sau đó, cô nắm tay cô ta kéo dậy, muốn cởi chiếc váy trên người cô ta ra. Quả Như Hinh làm gì có sức lực bằng Cách Cổ Lạp, cô ta la lên rồi cố gắng không để cho cô cởi đồ trước mặt nhiều người.

Vệ sĩ và giúp việc thấy tình hình rắc rối như vậy không dám lên can ngăn. Họ biết rằng không nên động đến vị thiếu phu nhân này.

Một màn hỗn lộn xảy ra ngay trước mắt Đông Thần. Cách Cổ Lạp không thể chịu nổi nữa tát cho Quả Như Hinh một cái bạt tai nữa rồi buông tay khiến cô ta ngã xuống đất.

\- Đủ rồi! Cô dừng lại được rồi!

Hắn muốn một buổi sáng yên lành thôi cũng không thể nữa.

\- Thì sao? Tôi muốn lấy lại chiếc váy này đấy!

Anh định làm gì tôi?

Đông Thần bị cô coi thường thì lập tức đứng dậy giơ tay định tát Cách Cổ Lạp. Nhưng, tay hắn dừng lại ở giữa không trung, không tát cô. Cách Cổ Lạp hơi cười, tức giận giơ chân đạp chiếc ghế bên cạnh.

\- Định đánh tôi sao? Tôi và anh lấy nhau hai bên đều có mục đích cả. Nhưng... Chính anh mới là người sai trước! Anh năm lần bảy lượt muốn tôi chết chỉ vì rửa hận cho Đông Tư Hạo! Anh có thử nghĩ xem bản thân anh có xứng để thay anh ta báo thù không? Anh chỉ là kẻ họi hòi, là một thằng chồng tồi mà thôi!

" Chát" cái tát vang lên khiến ai cũng hít một ngụm khí lạnh. Quả Như Hinh ôm mặt, cười thầm trong lòng khi thấy sự xung đột giữa Cách Cổ Lạp và Đông Thần.

Vốn hắn không định tát cô nhưng cô lại động tới em trai hắn. Chính vì vậy, cơn giận giữ lấn át lí trí mà tát cô.

\- Được, cô muốn biết nguyên nhân sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết!

Đông Thần nắm tay của Cách Cổ Lạp đi thẳng ra bãi đỗ xe. Hắn thô lỗ ấn cô vào bên trong rồi bản thân cũng ngồi vào ghế lái. Chiếc xe vừa khởi động đã lao nhanh trên đường. Đông Thần đạp chân ga, phóng với tốc độ cao nhất đi đến bệnh viện Đế Đô.

Cách Cổ Lạp còn đang sợ xanh mặt, mấy phút sau, chiếc xe dừng lại. Đông Thần xuống xe, nhân tiện lôi cô vào trong bệnh viện. Hắn đi vào thang máy lên tầng cao nhất.

Cửa thang máy vừa mở ra, Đông Thần lôi Cách Cổ Lạp đi vào. Các bác sĩ đang bàn luận bên trong phòng bệnh cũng bị Đông Thần đuổi ra ngoài hết. Hắn hất người cô đến bên giường bệnh của một người đàn ông.

Cách Cổ Lạp thở dốc, từ từ ngẩng đầu lên. Người đàn ông trên giường bệnh không ai khác chính là Đông Tư Hạo. Bộ dạng của anh ta trông rất thê thảm. Cả cánh tay chằng chịt ống tiêm truyền dịch, ngay cả thở cũng cần máy hỗ trợ. Đã vậy, hai mắt còn bị quấn băng trắng, còn có ít máu chảy ra.

Một người ra nông nỗi này... Cách Cổ Lạp càng nhìn càng cảm thấy đau lòng...

Đông Thần đứng phía sau, cúi xuống nắm chặt hai vai cô ấn xuống, bắt cô nhìn vào Đông Tư Hạo.

\- Cô nhìn rõ chưa! Đó là em trai tôi! Nó cũng chỉ bằng tuổi cô, nhưng tương lai đã mất rồi. Nó bị mù hai mắt, sống cả đời là người thực vật! Tính mạng rất mong manh, chỉ sợ vài phút nào đó sẽ tắt thở! Năm đó, nếu không phải cô rủ nó đi thì nó đã không thành ra như vậy. Cô có cứu nó thì sao? Cô có lòng muốn giúp nó thoát khỏi cái xe sắp phát nổ thì sao? Nếu không phải nguyên nhân bắt đầu từ cô, Tư Hạo sẽ không thành ra thế này! Đứa em trai tôi yêu thương nhất, tự hào nhất bị cô hủy hoại rồi. Cách Cổ Lạp, bản tính của cô mãi không thể nào thay đổi được. Tôi căm ghét cô, hận cô tới tận xương tủy! Chỉ khi nào cô chết đi mới có thể rửa sạch tội lỗi của cô!