Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 67

Việc phủ xanh công viên trong bệnh viện Đức An được làm rất tốt, cây xanh ở khắp mọi nơi và hương hoa xộc vào mũi

Vũ Tiểu Kiều đi phía trước, Tào Xuyên im lặng đi theo sau. Vũ Tiểu Kiều đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tào Xuyên: “Tiền viện phí của anh trai tôi có thật là do anh trả không?”

Đôi mắt của Tào Xuyên chứa đựng sự dịu dàng: “Còn cả tiền vay nặng lãi của ba em, anh cũng đã giúp ông ta trả nợ rồi.”

“Hai trăm vạn nặng lãi…anh cũng trả rồi?” Vũ Tiểu Kiều có chút thất vọng.

Chẳng trách mà Lý Thành Sơn lại trở nên nhiệt tình với Tào Xuyên như vậy. Bằng nhiên cô cảm thấy hơi mỉa mai. Nếu Tào Xuyên có thể cho cô vay ba trăm vạn ngay từ đầu, cô sẽ không cần phải đến hộp đêm Kim Sa Than, cũng sẽ không dính líu gì tới Tịch Thần

Han. Trong mắt Tào Xuyên, gia đình cô luôn là một gánh nặng. Làm thế nào mà đột nhiên lại tốt bụng như vậy, trả nhiều tiền một lúc như thế?

Hào phóng như vậy thật không có chút gì giống với Tào Xuyên.

Đối với tình hình hiện tại của Vũ Tiểu Kiều, đây thực sự là điều rất tuyệt vời. Cô không cần phải bán mình cho Tịch Thần Hạn vì sự ép buộc của Lý Thành Sơn nữa. Cho dù bây giờ mối quan hệ của cô với Tịch Thần Hạn là gì đi nữa. Cô cũng không muốn dính líu đến tiền bạc và bị Tịch

Thần Hạn coi thường. Viên đá nặng nề đè lên bờ vai yếu ớt của Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng được gỡ bỏ, cô cảm thấy thoải mái hơn.

“Tào Xuyên, số tiền này, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho anh “Tiểu Kiều, em đừng nói như vậy. Những ngày này, anh đã tự kiểm điểm lại bản thân, anh biết mình đã sai Khi mẹ em bị hại vào tù, anh không nên nhất thời tức giận mà không giúp “Từ nay về sau, anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp những lỗi lầm của mình, coi người nhà em cũng như người nhà anh. Mặc dù bố em không phải là bố ruột của em, nhưng ông ấy đã nuôi dưỡng em nhiều năm như vậy, chút ân tình này anh sẽ giúp em bảo ta đã chia tay rồi!” Vũ Tiểu nhanh chóng tránh ánh mắt của Tào Xuyên.

“Tiểu Kiều, đừng nói với anh chia tay nữa được không? Thật sự rất đau lòng” Tào Xuyên muốn nằm lấy tay của Vũ Tiểu Kiều nhưng bị cô lùi một bước tránh né.

“Tiểu Kiều, anh yêu em, anh thực sự rất yêu em. Tào Xuyên vừa nói vừa kéo Vũ Tiểu Kiều vào trong lòng, ôm cô thật chặt.

Vũ Tiểu Kiều vội vàng đẩy anh ta ra, anh ta lại ôm cô chặt hơn, buồn bã mà trìu mến nói với cô.

“Tiểu em còn nhớ không? Chúng ta đã nói rồi, cả đời này sẽ ở bên cạnh nhau, không rời xa… Chúng ta đã nói, đợi em tốt nghiệp sẽ kết hôn, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật lãng mạn nhất ở thủ đô Paris của Pháp, em nói em thích đến Paris nhất….

“Anh hứa với em sẽ đưa em đi bộ dọc theo bờ sông Seine, nhìn ra tháp Eiffel, và để lại những dấu chân hạnh phúc của chúng ta ở cung điện có còn nhớ những điều này không?

Một sợi dây sâu thẳm trong trái tim của Vũ Tiểu Kiều đã nhẹ nhàng rung lên.

Tất nhiên, cô sẽ không quên những điều này. Đây từng là ảo mộng đẹp nhất của cô. Cô còn thường cầm bức tranh ở Paris Pháp và tưởng tượng mình sẽ hạnh phúc nằm lấy tay Tào Xuyên, đi qua những tòa kiến trúc cũ đầy tính nghệ thuật và thời trang. Và đây sẽ là một cuộc sống vĩnh cửu.

Cô đã đặt quá nhiều tình cảm lên Tào Xuyên, cô cũng luôn nghĩ rằng nửa kia của cuộc đời mình là Tào Xuyên.

Họ đã ở bên cạnh nhau hơn một năm và anh ta thực sự rất tốt với cô. Cô thường làm việc đến tận đêm khuya, và anh ta sẽ đến đón cô, không quản gió mưa cũng đều đích thân đưa cô về nhà.

Các bạn học ở trường bắt nạt cô, anh ta sẽ đứng lên bảo vệ cô. Cô ốm, anh ta sẽ ở bên cạnh có cả ngày lẫn đêm. Cô bận chăm sóc anh trai, bận làm việc, quên ăn, anh ta sẽ dặn dò cô mỗi ngày và đưa đồ ăn đến ký túc xá của cô…

Những cặp đôi nên có những sự quan tâm ân cần, anh ta đều có, đối xử với cô một cách trìu mến.

Lần khiến Vũ Tiểu Kiều ấn tượng sâu sắc nhất với Tào Xuyên là khi hai người mới hẹn hò không lâu. Hôm đó trời rất lạnh và có tuyết. Khi cô rời khỏi quán cà phê, trời đã rất khuya rồi. Tào Xuyên đứng trong gió tuyết, cầm một chiếc ô, trong tay cầm chiếc khăn len, rùng mình vì lạnh.

Cô vội vã đi qua, nhìn thấy má anh ta đỏ ửng, cô xót xa trong lòng.

Giọng nói của Tào Xuyên đều đã lập bắp rồi, nhưng anh ta vẫn mỉm cười và nói với cô: “Hôm nay tuyết rơi, anh mang khăn len đến cho em.

“Đồ ngốc, sao anh không đi vào! Bên ngoài rất lạnh.”

Anh ta nhẹ nhàng giúp cô quàng khăn: “Em không muốn đồng nghiệp của em biết, em có một bạn trai giàu có, anh không muốn em không vui”

Vũ Tiểu Kiều bình thường ở trường đều bị người khác chế giễu, nói rằng cô hẹn hò với Tào Xuyên là trèo cành cao, cô không muốn đồng nghiệp của cô cũng nghĩ như vậy nên cô không để Tào Xuyên xuất hiện trước mặt các đồng nghiệp của mình.

Đêm tuyết rơi đó, mặc dù trời rất lạnh, nhưng chiếc khăn len quấn quanh cổ khiến cô cảm thấy ấm áp chưa từng có, và kể từ đó, cô đã nhận định Tào Xuyên trong lòng.

Nhưng mà…

Vũ Tiểu Kiều vẫn không thể quên. Tại hộp đêm Kim Sa Than, cô bị nhiều người đàn ông vây quanh, và khi Tào Xuyên đối mặt với con dao sáng của đối phương đã sợ hãi chạy trốn và bỏ rơi cô.

“Tiểu Kiều, chúng ta đã ở bên nhau hơn một năm rồi, cũng đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, để đi đến được ngày hôm nay thực sự không dễ dàng gì. Anh không muốn chia tay với em, anh không nỡ.

Cái ôm của Tào Xuyên trở nên chặt hơn. Ngay khi anh ta cúi đầu muốn hỗn Vũ Tiểu Kiều, anh đột nhiên phát hiện dưới cổ áo sơ mi của Vũ Tiểu Kiều, có một dấu hôn màu đỏ nhạt trên chiếc cổ trắng ngần của cô, và anh ta đã bị sốc.

“Tiểu Kiều…

Tào Xuyên đau lòng mở to hai mắt: “Hai ngày nay rốt cuộc em đã đi đầu

Tào Xuyên không thể kìm chế hét to, cơn giận của anh đột nhiên dâng lên đỉnh đầu.

“Không liên quan gì tới anh.” Cô chột dạ đẩy anh ta ra, năm chặt lấy cổ áo.

Đó là dấu ấn Tịch Thần Hạn để lại trên người cô ở trong phòng bệnh.

Người đàn ông ngang ngược đó dường như rất thích để lại những dấu ấn của anh trên người cô.

“Tôi là bạn trai của cô, tất nhiên có liên quan tới tôi.” Tào Xuyên mạnh mẽ nắm lấy cổ tay bé nhỏ của Vũ Tiểu Kiều.

“Chúng ta đã chia tay rồi.” Cô cố gắng vùng vẫy.

“Vũ Tiểu Kiều, tôi sẽ không đồng ý chia tay với cô! Cô là của “Anh có nói lý không thể “Cô muốn chia tay với tôi, đi tìm người đàn ông khác, đừng có mơ!”

Tào Xuyên đột nhiên mất kiểm soát, kéo cổ áo sơ mi của Vũ

Tiểu Kiều ra, Vũ Tiểu Kiều hoảng sợ, nhanh chóng đặt hai tay trước ngược bảo vệ mình.

“Tào Xuyên, anh làm cái gì đấy, đây là công viên!” Cô giận dữ hét lên. tôi!”

Tào Xuyên không chịu để yên cho Vũ Tiểu Kiều, còn dùng sức xẻ áo sơ mi trắng của cô.

“Cô cũng biết xấu hổ à! Có nhìn xem những đã làm đi.” Tào Xuyên tức giận nói. điều tốt đẹp cô

Vũ Tiểu Kiều thấy rõ ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt của Tào Xuyên: “Chúng ta đã chia tay rồi, tôi làm gì cũng không liên quan gì tới anh.”

Bọn họ thực sự đã chia tay rồi, nhưng tại sao Tào Xuyên vẫn còn muốn làm phiền cô?

Cô lùi lại, cố gắng trốn chạy, nhưng Tào Xuyên lại bắt kịp, dùng sức giữ lấy đôi vai gầy của cô.

“Vũ Tiểu Kiều, tại sao cô lại không biết xấu hổ như vậy!” Tào Xuyên tức giận.

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt hơi đỏ, giọng cô nghẹn lại.

“Tào Xuyên, đừng khiến tôi ghê tởm anh “Ghê tởm?” Tào Xuyên cười nhạo: “Chúng ta rốt cuộc ai mới là ghê tởm? Cô bị đình chỉ học vì lý do gì, chắc cô không quên chứ? Cả trường đều đồn rằng cô đã trèo lên giường của cậu chủ Thần Kinh Hoat “Vũ Tiểu Kiều, thật không ngờ, cô cũng có khả năng đấy nhỉ. Giường của cậu chủ Thần Kinh Hoa cao như vậy, cô cũng có thể trèo lên!”