Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 14

Sau khi Tống Phong Thời ăn xong bốn miếng chocolate bọc lá vàng to bằng móng tay và uống thêm một ly Americano nóng, cậu liền rời khỏi cửa hàng.

Lúc đứng dậy chuẩn bị ra về, cậu đã cảm thấy tâm trạng tốt hơn trước rất nhiều.

Khi vừa bước ra khỏi cửa hàng, ánh mắt cậu chợt va phải hình bóng một người ở phía đối diện.

Thân hình thẳng tắp như một cây bút máy, góc nghiêng mặt mượt mà —

Kim Lan Thù?

Trái tim Tống Phong Thời lỡ một nhịp.

Như cảm nhận được điều gì đó, Kim Lan Thù chợt di chuyển ánh mắt, sau khi phát hiện được Tống Phong Thời thì nhanh chóng nhìn chăm chú vào cậu.

Tống Phong Thời chợt cảm thấy căng thẳng, cậu nuốt nước bọt cái ực, bỗng nhiên không biết có nên qua đó chào hỏi hắn hay không.

Trong lúc Tống Phong Thời còn đang lưỡng lự giữa hai lựa chọn “Qua đó chào hỏi” và “Giả vờ không biết” thì Kim Lan Thù đã đưa ra quyết định giúp cậu – hắn đang sải bước đi tới.

Thôi được rồi, nếu như Kim Lan Thù đã đi về phía này thì cậu đành phải treo lên khuôn mặt tươi cười chào hỏi hắn: “Vậy ra đúng là cậu à? Trùng hợp thật đấy?”

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Nhưng Kim Lan Thù tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng hắn đã cố ý đến đây sau khi nhìn thấy Tống Phong Thời làm việc tại quảng trường này từ hệ thống dữ liệu.

Có chết cũng không thừa nhận.

Kim Lan Thù dứt khoát nói: “Đúng vậy, thật là trùng hợp.”

Tống Phong Thời còn đang gượng cười suy nghĩ xem nên trả lời hắn thế nào thì Kim Lan Thù đã xoay người nói với cậu: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Tống Phong Thời còn chưa kịp hoàn hồn.

“Dạo phố.” Kim Lan Thù nói, “Đi mua sắm.”

Giọng điệu của Kim Lan Thù vẫn mang nét không thể thương lượng được như mọi khi, Tống Phong Thời đành phải im lặng đi theo sau hắn ta, cậu chợt sinh ra cảm giác rằng mình thật giống như một người hầu cận đang đi theo sau một vị quan lớn.

Kim Lan Thù như vừa phát giác ra được, hắn xem đồng hồ rồi lại nhìn về phía Tống Phong Thời: “Sao cậu tan làm sớm như vậy?”

Tính ra thì, vừa nãy hắn còn cố ý đến cửa hàng của Tống Phong Thời để tìm cậu, nhưng lại vồ hụt, không ngờ tới, khi hắn đã muốn từ bỏ thì lại gặp phải cậu ở chỗ này.

Tống Phong Thời cũng đột nhiên nhớ ra Kim Lan Thù chính là ông chủ của mình, có chút chột dạ nói: “Tôi…Tôi không được khỏe, nên mới tan làm sớm.”

Kim Lan Thù nhíu mày: “Không khỏe chỗ nào?”

Trong giọng nói có một sự dịu dàng hiếm thấy.

Nhưng bởi vì câu hỏi thăm quá ngắn ngủi và giọng điệu quá mức đặc biệt khiến Tống Phong Thời cho rằng cậu đã nghe nhầm.

Tống Phong Thời đỏ mặt nói: “Cậu còn hỏi.”

Kim Lan Thù ngẩn người, nhưng lại nhanh chóng get được trọng điểm, dùng chất giọng mang ý cười nói nhỏ vào tai Tống Phong Thời: “Thực xin lỗi.”

Mặt mũi Tống Phong Thời lập tức đỏ bừng.

Kim Lan Thù nhìn lỗ tai đỏ chót của Tống Phong Thời, trong lòng hết sức vui vẻ.

Tống Phong Thời bèn ngượng ngùng mà cứng ngắc chuyển chủ đề: “Cậu thường đi mua áo sơ mi ở đâu?”

Kim Lan Thù nói: “Nếu là dịp trang trọng thì tôi sẽ nhờ nhà thiết kế của công ty làm, còn bình thường đều mua của những thương hiệu phổ thông.”

Tống Phong Thời có chút kinh ngạc: “Cậu đi mặc đồ từ thương hiệu của người khác, sẽ không bị hiểu lầm là đang không chống đỡ Bảo Phạn Lưu chứ?”

Kim Lan Thù nói: “Mỗi ngày tôi đều vì Bảo Phạn Lưu mà tăng ca, còn chưa thể hiện đủ chống đỡ nó?”

Nghe vậy, Tống Phong Thời ngạc nhiên hỏi: “Nhưng cậu là tổng giám đốc của Bảo Phạn Lưu mà.”

“Hiện tại là vậy.” Kim Lan Thù sửa lại, “Bảo Phạn Lưu sẽ chỉ là một trong những nơi mà tôi sẽ đi qua, nhưng nó không phải là tất cả của tôi.”

Tống Phong Thời sửng sốt một hồi, một lúc sau mới nhận ra, Kim Lan Thù là đại diện tập đoàn Quỳ Long đến đây, mà đã gọi là tập đoàn thì ở dưới trướng sẽ có bao nhiêu cái thương hiệu cơ chứ! Tất nhiên là Kim Lan Thù sẽ không thỏa mãn với việc chỉ làm CEO của một trong những thương hiệu đó.

Tống Phong Thời cười nói: “Vậy thì cậu cũng đã hết lòng lo lắng cho Bảo Phạn Lưu rồi, nhưng đối với cậu nó cũng chỉ là một trạm dừng, một kinh nghiệm cậu tích lũy được thôi mà.”

Kim Lan Thù đáp: “Nếu như tôi đã bắt tay vào làm bất cứ việc gì thì luôn phải làm được tốt nhất.” Bất chợt, Kim Lan Thù ngước nhìn về phía tấm biển quảng cáo Bảo Phạn Lưu ở một vị trí nổi bật trong trung tâm mua sắm, từ tốn nói: “Cái tôi muốn chính là khi ai đó nhắc đến Bảo Phạn Lưu thì họ phải nghĩ ngay đến tôi, còn khi nhắc đến tôi thì họ không nhất thiết phải nghĩ đến Bảo Phạn Lưu.”

Đó chính là suy nghĩ của hắn, rất tự cao tự đại và kiêu ngạo.

Nhưng cũng rất phù hợp với tính cách của Kim Lan Thù.

Tống Phong Thời thật ra rất ghen tị với hắn.

Cậu không bao giờ dám kiêu ngạo hay tự cao như vậy.

Thế nên có lẽ lý do cậu thích Kim Lan Thù chính là vì “Bản thân thiếu cái gì thì lại yêu người có cái đó.”

Cũng giống như những nhân viên cơ sở của tập đoàn cao cấp bọn họ, đều thích mặc đồ hàng hiệu. Tống Phong Thời cũng vậy — tất nhiên là cậu cũng thích những sản phẩm hợp thời trang và thiết kế thẩm mỹ, nhưng cậu lại hay đem suy nghĩ đó lý giải thành “Tất cả đều là vì tìm kiếm những nhóm người tiêu dùng thích phong cách đồ hiệu này”. Nó được dựa theo phần lý giải chi tiết của một bài báo rằng: “Họ không phải là những người thường xuyên sử dụng hàng xa xỉ, nhưng họ biết rằng việc sử dụng nó với giá cả phải chăng có nghĩa là được một nhóm người nhất định (chủ yếu liên quan đến công việc) chấp nhận bọn họ. Đồng thời, họ cũng rất nhạy cảm về vấn đề tiền bạc nên họ sẽ so sánh giá cả ở nhiều nơi khác nhau trước khi mua hàng. Mức tiêu thụ hàng hiệu trung bình của họ là 3000 euro* mỗi năm.”

(*) Euro là đơn vị tiền tệ thuộc châu Âu

3000 euro = 74.578.514,40 Đồng

Kim Lan Thù cũng đã từng thuộc nhóm người này, và cũng đã từng mắc kẹt ở giai đoạn này khá lâu.

Nhưng bây giờ, hắn đã thoát ra khỏi đó và trở thành loại người mà cánh nhà báo hay gọi là “Miễn nhiễm với hàng xa xỉ”, tức là nhóm người “Có thừa tiền để tiêu xài hoang phí nhưng lại không có bất cứ ham muốn gì với đồ hiệu.”

Kim Lan Thù mua khuy măng sét Tiffany không phải bởi vì nhãn hiệu này nổi tiếng mà đơn thuần vì cửa hiệu này ngay gần khách sạn hắn ở, hắn đi vào dạo thấy mặt hàng này không tệ nên tiện tay mua nó. Mua thì mua vậy thôi, chứ hắn sẽ không đem đi khoe khoang giống những người có thu thập trung bình như Tống Phong Thời rằng “Nhìn hàng Tiffany của anh mày này”, đồng thời, cũng sẽ không ai có lá gan đến trước mặt Kim Lan Thù nói với hắn “Tiffany đều là đồ của mấy bé gái, đàn ông trưởng thành nên xài hàng Bvlgari”.

(Cái nhãn hiệu này mấy chương trước tui edit sai á, là Bvlgari chứa không phải Bulgari nha mọi người, nữa beta lại tui sửa sau nha, xin lỗi mọi người rất nhiều QAQ)

Có đôi khi, Kim Lan Thù còn đến các thương hiệu bán chạy mua áo sơ mi, cho dù có tùy tiện mua một chiếc áo sơ mi thuần cotton có giá vài trăm tệ cũng đều ổn.

Nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy rất khó xử.

Hắn nhìn Tống Phong Thời mặc chiếc áo khoác Bát Bảo Lợi cùng đôi ủng da Chelsea bên cạnh, chỉ cảm thấy Tống Phong Thời vẫn rất sành điệu khiến hắn không dám tỏ ra xem thường cậu như những người khác.

Trên thực tế, hắn không hề biết áo khoác Bát Bảo Lợi của Tống Phong Thời chỉ có 3 chiếc, tất cả đều được mua khi giảm giá, kể cả đôi ủng da này cũng được cậu cung phụng như tổ tiên – trời mưa thì rón rén cởi nó ra đi chân trần rồi thành kính ôm vào trong ngực.

Kim Lan Thù đưa Tống Phong Thời đến một vài cửa hiệu nổi tiếng, chuyên môn chọn những thứ đắt tiền, ngay lập tức chuyển từ chế độ “Miễn nhiễm với hàng xa xỉ” sang “Khách hàng nhà giàu mới nổi”.

Tống Phong Thời thấy vậy nhíu mày, hoài nghi Kim Lan Thù không biết bị tên sinh vật ngoài hành tinh nào bắt cóc.

Chính Kim Lan Thù cũng có chút không chịu được, cầm lên một chiếc áo phông thêu hình hoa hòe sặc sỡ, thầm nghĩ: “Thứ đồ quái dị gì thế này? Giá thì đắt mà sao kiểu dáng lại xấu như vậy?”

Nhân viên bán hàng còn rất niềm nở nói: “Vị tiên sinh này rất có mắt nhìn. Đây là phiên bản tùy chỉnh của chúng tôi, số lượng có hạn. Ngài xem thử hình thêu lớn trên vai và lưng, có phải trông rất khí phách hay không?”

Kim Lân Thù nhìn mảng màu đỏ lớn trên vai chiếc áo phông thuần đen này, bức họa thêu “Trung Quốc phong” màu vàng đậm với họa tiết lấy cảm hứng từ phong cách Baroque*, hắn cảm thấy cái áo này rất hợp với đôi giày thể thao “Từng bước nở ra hoa sen” do Hoàng Lão Nhiệt thiết kế, mặc một bộ này vào liền giống như đang cõng một cái bao lì xì đi dạo.

(*)Phong cách Baroque tồn tại từ thế kỉ 15 ở Châu Âu, đại diện cho sự giàu có, sang trọng và được coi như chuẩn mực về trang phục cho giới thượng lưu và quyền quý. Nổi bật với những họa tiết được lấy cảm hứng từ các hoa văn tại cung điện, lâu đài ngày xưa. Chính vì vậy, những họa tiết trên trang phục có sự trường tồn và thể hiện sự quý tộc làm nên sự đắt đỏ của phong cách thời trang này.

Tổng Tài Định Chế Tư Nhân-Chương 14

Tống Phong Thời tò mò hỏi: “Cái áo này bao nhiêu tiền thế?”

Cô nhân viên cười nói: “Chỉ có một vạn hai thôi ạ.”

Tống Phong Thời khóe miệng giật giật: Chỉ có một vạn hai à, nếu như ai muốn mua thì chính là phú nhị đại thứ thiệt.

Kim Lan Thù nghe thấy Tống Phong Thời hỏi giá, hắn quay sang nhìn cậu hỏi: “Cậu thích nó?”

Tống Phong Thời vội vàng xua tay: “Không, không, tôi làm sao xứng được với… phong thái khí phách này?”

Thành thật mà nói, Kim Lan Thù cũng không hề phù hợp với cái phong cách này, hắn mỉm cười từ chối lời chào mời của nhân viên bán hàng và cùng với Tống Phong Thời rời đi.

Tống Phong Thời quan sát Kim Lan Thù, thấy hắn vẫn một bộ phong độ khí phách, nhẹ giọng hỏi: “Cậu bình thường đều tự mình chọn quần áo à?”

Kim Lan Thù ho khan hai tiếng: “Ừm, thỉnh thoảng cũng muốn thử những phong cách khác.”

Tống Phong Thời hiểu rõ bèn “À” lên một tiếng rồi nói “Đúng là rất khác biệt.”

Kim Lan Thù lại nói: “Vậy cậu có kiến ​​nghị gì không?”

Tống Phong Thời trả lời: “Tôi thấy ‘Emma Temple’ có mẫu áo sơ mi trắng cũng được lắm, nhưng là của mùa trước, cậu có để ý hay không?”

Kim Lan Thù cười: “Tôi không hề để ý chuyện đó.”

Cũng có những người rất để ý chuyện mặc quần áo của mùa trước, và bọn họ cũng hay cười cợt, chế giễu đối với những người mặc quần áo trái mùa như thế này.

“Chậc chậc, ngay cả Chanel mà còn mặc theo phong cách của năm ngoái”, rất có thể bọn họ sẽ nói như này, “Trong nhà nghèo đến mức đói mốc đói meo rồi đúng không.”

Vì để không bị soi mói này nọ, Tống Phong Thời chọn mặc phong cách cổ điển hơn để tránh bị người ta chế giễu.

Tất nhiên, nếu người mặc là Kim Lan Thù thì sẽ không có gì đáng bị chê cười.

Tống Phong Thời và Kim Lan Thù đến cửa hàng ở Emma Temple và quả nhiên thấy những mẫu áo mùa trước vẫn còn được treo trên kệ. Còn ở cửa hàng bên cạnh, tất cả áo sơ mi của bọn họ đều đem những chi tiết “đại phú đại quý” trên đó cố gắng làm cho khác biệt nhất có thể, ngược lại thì những mẫu áo thuần trắng ở đây lại trông có vẻ đơn giản, nhã nhặn hơn rất nhiều. Và tất cả đều được cắt may sạch sẽ với họa tiết màu đen đơn giản trên ngực, nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy những họa tiết này đều được ghép lại bằng da thật mềm mại mà không thô kệch, toát lên vẻ sang trọng, thời thượng.

Kim Lan Thù khẽ gật đầu nói: “Đúng là rất được.”

Mà bởi vì cái này là hàng trái mùa nên nó còn rẻ hơn một nửa so với cái áo phông thêu sặc sỡ mà hắn vừa xem lúc nãy.

“Ánh mắt của cậu không tệ.” Kim Lan Thù mang ý tán thưởng nhìn về phía Tống Phong Thời.

Tống Phong Thời cười nói: “Thật ra, tôi nghĩ thiết kế và phối đồ nên đơn giản hóa như thế này, less is more. Phong cách cổ điển màu trắng sẽ không bao giờ lỗi thời. Nếu thêm vài chi tiết nhỏ trông sẽ càng thêm tao nhã, nhưng quá nhiều thì lại trở nên dư thừa.”

Nghe vậy, Kim Lan Thù đột nhiên như nghĩ ra được điều gì, đem bộ quần áo vừa mới thanh toán xong nhét vào tay Tống Phong Thời: “Cậu nói rất đúng!”

Cậu kinh ngạc nhìn hắn.

Kim Lan Thù bất ngờ hôn lên má Tống Phong Thời.

Tống Phong Thời vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, không biết để tay chân vào đâu: “Cậu…”

“Cái này tặng cho cậu.” Kim Lan Thù hôn Tống Phong Thời, nhưng hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt, thuận thế vỗ vai cậu một cách tự nhiên, “Tôi có việc phải về công ty trước.”

Nói xong, Kim Lan Thù xoay người rời đi, bước nhanh như gió.

Tống Phong Thời còn chưa kịp phản ứng thì Kim Lan Thù đã đi xa mất biệt.

Cậu cầm trong tay cái túi hiệu Emma Temple, sững sờ đứng ở nơi đó một hồi lâu: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Cậu lại nhìn xuống túi hàng, cũng không vui nổi mà nói: “Cái áo này… cái áo này cũng không phải size của tôi mà!”