Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 11: 11 Giám Đốc Trẻ Tuổi Của Tập Đoàn Tài Chính Bạc Thị Sắp Nhậm Chức Giám Đốc Điều Hành Cấp Cao

Bà cụ vừa dứt lời, phòng bệnh vừa mới yên tĩnh trong chốc lát bỗng nhiên xôn xao hẳn lên!

“Giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn tài chính Bạc thị?”

“Đúng vậy đúng vậy, nhiều năm nay anh ta vẫn luôn bôn ba vì công ty ở nước ngoài, nhưng bây giờ công ty nước ngoài đã ổn định rồi nên muốn chính thức tiếp quản Bạc thị!”

“Phải đó, tôi còn nghe nói, có thể trong hai ngày nữa anh ta sẽ quay về đấy!”.

truyện xuyên nhanh

“Nghe nói anh ta vẫn chưa tròn hai mươi tám tuổi, nhưng lại sắp là giám đốc điều hành cấp cao toàn cầu của tập đoàn tài chính Bạc thị rồi! Có khí phách quá!”

Những âm thanh của sự mê đắm cứ vang lên liên tục không ngừng, nhưng không biết ai đó bỗng lên tiếng nói một cách rất thực tế: “Trẻ như vậy, có năng lực như vậy, không biết ngoại hình như thế nào nhỉ, quanh năm bôn ba vất vả vì sản nghiệp to lớn của tập đoàn tài chính Bạc thị như thế, chắc không phải kiểu tuổi còn trẻ mà đã tàn rồi chứ...”

“Cũng phải, có lẽ tiệc tùng xã giao cũng không ít đâu...!Nếu giống kiểu Địa Trung Hải bụng phệ kia thì thật đáng tiếc!”

“Mọi người nói cũng hợp lý...!Nhớ năm đó khi còn trẻ bố tôi cũng là một soái ca, kết quả từ khi bản thân có công ty thì, haiz...”

Căn phòng bắt đầu từ sự xôn xao, tâm trạng phấn khích và rồi là những tiếng thở dài nối tiếp nhau.

Cuối cùng mấy người trong phòng dường như đều có chung định kiến, tất cả đều nghĩ giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn tài chính Bạc thị là một ông chú Địa Trung Hải bụng phệ.

“Nhưng vậy cũng tốt, suy cho cùng không phải người nào cũng có thể tham gia bữa tiệc của tập đoàn tài chính Bạc thị.

Tư Duệ, bà cô đối xử với cô tốt thật đấy!”

“Đúng thế, về nhà tôi sẽ nói với bố tôi, xem ông ấy có thể đưa tôi đi không!”

“Tôi cũng muốn về hỏi thử!”

“Tôi cũng muốn...”

Nhìn dáng vẻ nóng lòng không thể chờ đợi được của những cô gái đó, Thẩm Tư Duệ thầm cười khinh thường trong lòng.

Nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ khôn khéo yếu ớt, cô ta khẽ gật đầu, dịu dàng khéo léo đáp: “Cháu biết rồi ạ, thưa bà.”

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của Thẩm Tư Duệ, Khương Huệ Vân rất hài lòng.

Sau đó, bà cụ đột nhiên quay đầu sang nhìn Tô Vũ vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh, nói với anh ta: “Tô Vũ, đến lúc đó cháu đưa Tư Duệ đi cùng đi.”

Ngay lập tức, gương mặt nhỏ xinh đẹp yêu kiều của Thẩm Tư Duệ ánh lên nét ngượng ngùng, cô ta khẽ cắn môi, từ khóe mắt trộm liếc nhìn Tô Vũ đẹp trai tuấn tú ngồi bên cạnh, vội vàng cúi đầu.

Dáng vẻ e thẹn đó, khiến mấy cậu ấm trong phòng không thể không nhìn thẳng vào.

Khóe môi mím chặt của Tô Vũ cũng dần buông lỏng ra một chút, thản nhiên đáp lời bằng giọng điệu ôn hòa: “Cháu sẽ làm vậy ạ.”

Khương Huệ Vân gật đầu hài lòng, sao đó nhìn Thẩm Tư Duệ đang xấu hổ, mắt bà cụ ánh lên ý cười.

“Vậy Tư Duệ nghỉ ngơi cho tốt đi, bà sang bên kia xem sao!”

Nghe thấy vậy, trong chớp mắt gương mặt yếu ớt của Thẩm Tư Duệ tràn đầy vẻ khẩn cầu, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Khương Huệ Vân cầu xin: “Bà ơi, chị bị ngộp nước lâu hơn cháu, khó khăn lắm mới tỉnh lại được, bà tuyệt đối đừng tức giận với chị...”

“Được rồi! Chuyện này cháu không cần quan tâm đâu! Bà tự biết chừng mực!”

Nói xong, khuôn mặt của Khương Huệ Vân trầm xuống, quay người rời đi.

Sắc mặt Thẩm Tư Duệ trông vô cùng xót xa, lúc Thẩm Minh Quốc và Dương Lan Hương đi ngang qua cô ta, cô ta lại nói: “Ba, mẹ, hai người đừng làm bà tức giận quá.”

“Biết rồi, biết rồi! Con bé ngốc này!”

Dương Lan Hương nhìn cô ta quở trách, rồi cùng Thẩm Minh Quốc sắc mặt cũng đang không tốt cho lắm, đi theo Khương Huệ Vân ra khỏi phòng.

Thẩm Ngân Tinh ở trong phòng, hôn mê tròn ba ngày, lúc này cô cũng không muốn ngủ nữa, ngược lại đã lâu rồi cô chưa ăn gì nên dạ dày rất khó chịu.

Cô đang định xuống giường tự đi tìm đồ ăn thì ngay lúc này cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng gõ cửa..