Tổng Tài Phá Sản

Chương 5

Duy nhất không tiếp thu được chính là...

Bánh bao lớn của hắn đã không còn!

Ngay cả bánh bao nhỏ cũng đã không có!

Nhưng là vô luận như thế nào hắn cũng phải tạm thời tỉnh táo lại đã, ít nhất tìm chút đồ ăn trước đã, bụng của hắn đã bắt đầu đánh tiếng!

Đường Hoan đỡ tường, một bộ dáng vẻ dãi dầu sương gió từ trong hẻm nhỏ đi ra.

Nhưng mà vừa mới ra tới, liền nhìn thấy một chiếc Minibus cúp vàng ở đối diện, người ở trên Minibus hùng hổ đi xuống, thẳng hướng đến chỗ hắn!

Hắn còn không có kịp cất bước chạy đã bị năm ba đại hán kéo lên xe!

"Đại huynh đệ, tôi đã phá sản."

Ta mẹ nó cũng đã phá sản, các ngươi còn bắt cóc ta, có phải đầu óc có bệnh hay không? Có phải quá thất đức không?

Đại hán cao lớn thô kệch chỉ cười lạnh một tiếng, "Nếu biết bản thân đã phả sản cũng nên có tự mình hiểu rõ! Thế mà còn dám bày ra tính tình đại thiếu gia, đả thương khách nhân!"

Đường Hoan tức khắc liền phản ứng lại!

Xong con bê!

Đột nhiên nhớ ra, tên trung niên nam nhân kia bị mình một chân đá đến suýt đoạn tử tuyệt tôn!

Minibus chớp mắt đã tới nơi.

Câu lạc bộ Kim Sắc.

Đường Hoan bị người xô đẩy vào bên trong, còn ngẩng đầu nhìn thoáng quá biển treo nguy nga tráng lệ phía trên cửa ra vào.

Bên trong trang trí quả thật làm người líu lưỡi, nơi nơi đều là kim bích huy hoàng rực rỡ, mỗi một chi tiết nhỏ đều có vẻ xa hoa vô cùng, nơi chốn đều lộ ra ngập tràn hơi thở vàng son!

Đường Hoan bị người mang vào một khu ghế lô.

Bên trong sớm đã có người quản lý chờ đợi từ lâu, mặc một bộ tây trang màu đỏ hoa hòe, tóc chải chuốt đến chỉnh chỉnh tề tề, kem nền kẻ mắt đầy đủ mọi thứ!

"Lý ca, người đã mang về rồi."

Lý ca cũng chính là một trong những người quản lý ở Câu lạc bộ Kim Sắc, phụ trách mang người trong bộ phận của Đường Hoan. (Người ta đã cố hết sức :< chỗ này đại khái là Lý ca này là người trung gian tìm khách hàng ấy.)

Ngón tay như hoa lan kiều kiều cong lên, liền hùng hổ trực tiếp hướng Đường Hoan vọt tới...

Thời điểm Đường Hoan thấy được một màn kinh tủng này, cả người đều nhịn không được mà rùng mình, dạ dày có điểm buồn nôn.

"Tôi nói này Bạch tổng, lúc trước là cậu chủ động tìm tới tôi, nói cậu đã cùng đường, cầu tôi giúp cậu! Kết quả hiện tại cậu gây ra cho tôi một chuyện xấu như thế?"

Lý ca đem ngón tay một chút một chút mà ở trên ngực Đường Hoan chọc chọc.

Móng tay còn rất sắc bén, chọc đến nỗi ngực Đường Hoan có chút đau.

MMP!

Ngươi nếu là đem bánh bao nhỏ vốn dĩ đã không có của ta chọc lõm vào, ta phải cùng ngươi liều mạng, ngươi biết không?

Tuy rằng trong lòng MMP!

Nhưng Đường Hoan thực thức thời a!

Lập tức liền cười nịnh nọt, một bộ dáng vẻ nịnh nọt mà lại ngượng ngùng, "Lý ca, thật xin lỗi a, em còn không phải là lần đầu tiên sao, cho nên còn chưa có chuẩn bị tốt, hơi không cẩn thận một chút đã gây ra họa!"

"Cậu phải biết, đây cũng là tôi mới nghe cậu giải thích! Nếu là đổi một người quản lý, cậu xem bọn họ có hay không trước tiên sẽ cho cậu một đốn giáo huấn, mài rũa mài rũa tính tình của cậu!"

Trước kia đã từng ở rất xa liếc mắt gặp qua vị Bạch tổng này một lần, chậc chậc...

Liếc mắt nhìn qua một cái kia, quả nhiên là thiếu niên anh tài, khí phách hăng hái!

Toàn thân đều tràn ra hơi thở của tinh anh xã hội, xa xa không phải loại người như bọn họ có thể trèo cao, với tới!

Không nghĩ tới, một ngày kia cũng không thể không ở trước mặt hắn rũ mi thuận mắt, cười hì hì lại đây lấy lòng!

Thế đạo này...

Thật là làm người cảm thấy không tưởng được.

Nhưng là gia đạo sa sút, cũng quả thật rất thảm, hắn từ trước đến nay đều là người mềm lòng, cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng!

"Em lúc ấy chính là nghe nói Lý ca anh lớn lên soái khí, tâm địa lại thiện lương, cho nên mới tới cầu ngài cho em một cơ hội! Em hiện tại không phải là may mắn sao, không có gặp sai người!"