Tra Nam Luôn Có Thiên Thu

Chương 4

Lôi Triết kiêu ngạo ngồi ở trong xe, vốn dĩ vẻ mặt đã không kiên nhẫn giờ đã bị sự hứng thú thay thế.

Hắn không thích đối thủ ngu xuẩn. Nếu như vị Bá Tước Hoa Đô chưa vào Cách Lan Đức mà đã ỷ vào mình là tân sủng của Quốc Vương, liều lĩnh đắc tội với người không nên đắc tội, sau đó bị mưu hại đến táng gia bại sản, vậy thì không có ý nghĩa gì rồi.

Có thể chế tạo Địch Sách Lai Đặc hoang vu thành thành trì phủ kín hoa tươi và bảo thạch dồi dào như ngày hôm nay, tất nhiên Bá Tước Hoa Đô trong truyền thuyết là một nhân vật có thủ đoạn lợi hại.

Đặng Khẳng không nghĩ tới chuyện này mới thật sự là ngu xuẩn. Cái bẫy mà hắn ta sắp xếp quả thật rất buồn cười.

Nghĩ tới đây, Lôi Triết liếc người bên cạnh một cái, khóe môi cong lên nụ cười chế giễu.

Đặng Khẳng hoàn toàn không có chú ý tới tâm tình của Lôi Triết đã thay đổi. Trong tay hắn ta cầm một cái đồng hồ cổ, đang nhìn chằm chằm vào kim giây và kim phút đang chuyển động. Bất tri bất giác đã trôi qua ba tiếng rồi, sự kiên nhẫn của hắn ta đã sắp hết rồi.

“Chết tiệt! Tới cùng là cái tên Bá Tước Hoa Đô đến đang suy nghĩ gì vậy? Cậu ta ngoan ngoãn lui ra phía sau hoặc là bước tới làm loạn, đứng yên bất động là có ý gì?” Nam Tước Đặng Khẳng khẽ mắng.

Cùng lúc đó, người hầu của Giản Kiều hỏi thăm: “Chủ nhân, tại sao ngài lại đậu yên ở chỗ này? Trời sắp tối rồi, chúng ta tốt nhất nên đi nhanh vào thành, nếu không sẽ gặp phải đàn sói.”

Giản Kiều tựa vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần. Thời gian trôi qua, ánh mặt trời đã dần tắt, đàn sói tru lên ở phía xa xa, cũng không thể quấy rầy sự yên tĩnh của cậu.

“Chúng ta đường xa mà đến, chuẩn bị đồ ăn, nước uống cùng chăn bông đầy đủ, cho dù là bao lâu, chúng ta cũng sẽ chờ được. Nhưng bọn họ không giống vậy, bọn họ chỉ là tạm thời nảy sinh lòng tham và không mang theo bất kỳ thứ gì để qua đêm, đợi trời tối thêm một chút, lạnh lẽo và đói khát cùng nhau tới, bọn họ sẽ tự chủ động tới tìm chúng ta để nói chuyện. Đến lúc đó thì chúng ta đã biết vị Nam Tước Đặng Khẳng đang chơi cái trò gì.”

Giản Kiều nhắm mắt lại chậm rãi giải thích.

Trên thực tế, cậu đại khái đã đoán được vị Nam Tước Đặng Khẳng đang ỷ vào cái gì. Một quý tộc không quyền không thế, lại có thể lăn lộn trên Cách Lan Đức như cá gặp nước, hắn ta nhất định có tồn tại mối quan hệ hợp tác với một đại nhân trong Cách Lan Đức.

Chỉ tiếc thành Địch Sách Lai Đặc là khu nằm cách Cách Lan Đức xa nhất, mà vào thời đại này giao thông và tin tức vô cùng bế tắc, Giản Kiều vừa phát triển sự nghiệp nước nhà cho nên không có dư lực lượng đi điều tra rõ ràng chuyện bí ẩn trong giới quý tộc kia.

Cậu cũng không biết lai lịch của vị Nam Tước Đặng Khẳng này, cũng không biết người đứng sau lưng hắn ta là ai. Nhưng cho dù như thế nào, cẩn thận một chút vẫn tốt, càng không rõ tình hình thì càng phải giữ được sự bình tĩnh.

Suy nghĩ một lúc, một tiếng trống nặng nề kéo dài, xuyên qua lớp sương mù dày đặc, truyền từ thành trì ở phía xa, đó là thông báo màn đêm sắp tới.

Đàn sói nghe thấy tiếng chuông cũng bắt đầu tru to hơn.

Giản Kiều mở mắt ra, khoát tay nói: “Kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối đi.”

“Ở đây hả?” Vẻ mặt của hai người hầu lộ ra sự do dự.

Bầu trời tràn ngập sương mù giống như đang mưa phùn, làm ướt núi rừng, cỏ và cũng làm ướt con đường nhỏ này. Trên đường đi vô cùng lầy lội, nhìn thế nào cũng không phải là một cái nơi tốt để ăn đồ ăn.

“Ngay đây.” Giọng nói của Giản Kiều chậm chạp: “Trời sắp tối rồi, để cho đối phương ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn và mùi rượu thơm ngát, bọn họ sẽ nhanh chóng thỏa hiệp. Bọn họ sẽ hiểu, tôi chờ được nhưng bọn họ thì không.”

“Vâng thưa chủ nhân! Bọn tôi lập tức đi chuẩn bị bữa tối, mời ngài chờ một lát.” Hai người hầu nam lập tức nhảy xuống xe, bắt đầu bận rộn.

Mười phút sau, Nam Tước Đặng Khẳng hung hăng ném đồng hồ cổ ở trong tay, ôm bụng đang sôi lên bắt đầu mắng chửi: “Mẹ nó! Bọn họ bắt đầu nướng bò bít tết rồi! Bọn họ còn mở một rương rượu đỏ! Đây là muốn ở đây qua đêm hả?”

Chỉ thấy kỵ sĩ cao lớn đứng xung quanh xe ngựa đối diện, bọn họ đang dùng bếp lò thô sơ nướng bánh mì và bò bít tết. Bọn họ nâng ly rượu hét Cheers, tiếng cười to làm cho chim chóc trong rừng sợ hãi bay đi.

Hai người hầu nam không ngừng đưa thức ăn nóng hổi vào trong xe, để cho vị Bá Tước Hoa Đô kia thưởng thức, mà từ đầu tới cuối đối phương vẫn không lộ diện, là càng không phái người đi hỏi thăm nguyên nhân Nam Tước Đặng Khẳng chặn đường.

Cậu không làm gì cả, thái độ không quan tâm này càng làm cho Nam Tước Đặng Khẳng khó chịu hơn là đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Mùi đồ ăn cùng mùi rượu nồng đậm bị gió lạnh thổi tới, cứng rắn ép cho Nam Tước Đặng Khẳng chảy nước miếng.

Hắn ta thò đầu nhìn về đối diện, vô cùng thất vọng hỏi thăm: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tiếp tục hao tổn sao?”

Cuối cùng những lời này thật sự là thiếu sức lực, bởi vì hắn ta biết rõ bản thân không mang theo bất kỳ thứ gì thì không thể tiếp nhận hao tổn. Sau khi vào buổi tối, lạnh lẽo và đói khát sẽ lột một lớp da của bọn họ! Hôm nay cách duy nhất là để cho Lôi Triết tự thân xuất mã, lệnh cho Bá Tước Hoa Đô lui về sau.

Bởi vì vậy, cái bẫy của hắn ta hoàn toàn thất bại rồi, nhưng tốt xuất gì cũng phải bảo vệ mặt mũi.

Con mắt lạnh lùng của Lôi Triết nghiêm nghị liếc Đặng Khẳng một cái, hiển nhân là đã vô cùng chán nản.

Hắn đẩy cửa xe ra, vẫy tay cho người hầu nam tới đỡ, lại từ chối áo khoác nhung của đối phương đưa tới, trực tiếp nhảy xuống.

Áo sơ mi bằng tơ lụa của hắn rất nhanh đã bị mưa bụi làm cho ướt nhẹp, dính sát vào trên người, phát họa đường cong cơ bắp vô cùng có sức lực và giàu có. Hắn sải bước đi tới, giày boot cao nặng nề giẫm lên, làm cho bùn bắn ra. Chỉ nhìn cách ăn mặc và hành động, tính cách phóng túng không bị trói buộc của hắn và quần áo chỉnh tề của quý tộc hoàn toàn không liên quan tới nhau.

Hắn còn cao lớn và cường tráng hơn kỵ sĩ trong đoàn, cũng cuồng dã hơn đám cướp ở bốn phía.

Sự xuất hiện của hắn làm cho các kỵ sĩ của Giản Kiều ngưng dùng cơm. Chỉ có người trên tay dính qua máu mới có thể phân biệt đồng loại một cách chính xác, vì vậy bọn họ rất nhanh đã ý thức được, sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông vô cùng nguy hiểm!

Một giây sau, tất cả kỵ sĩ đều rút kiếm dài ra, chuẩn bị tấn công.

Lôi Triết lơ đễnh cong môi, vẫn đi như cũ, dây buộc tóc không biết đã rơi ra từ lúc nào, rơi vào trong bùn. Hắn dùng tay đẩy nhẹ mái tóc đang lộn xộn trên trán, cũng không thèm nhìn tới những kỵ sĩ sẽ tấn công bất kỳ lúc nào, ngược lại chỉ nhìn chằm chằm và cửa sổ xe.

Đây là một dáng vẻ vô cùng kiêu căng. Hắn hoàn toàn không quan tâm quân đội trước mắt mà chỉ muốn nhìn dáng vẻ của Bá Tước Hoa Đô kia.

Nhưng mà tiếc là có một màn lụa trắng che trên cửa sổ, hắn không thấy gì cả.

Các kỵ sĩ của Hoa Đô giơ kiếm trong tay, chuẩn bị đánh chết người đàn ông nguy hiểm như dã thú bất kỳ lúc nào.

Nam Tước Đặng Khẳng đang ló đầu ra nhìn vội vàng vẫy tay, để cho kỵ sĩ của mình tới cứu viện.

Một cuộc chiến đấu quyết tử hết sức căng thẳng.

Lôi Triết còn chưa làm bất kỳ thái độ nào, vẫn đi tới chiếc xe ngựa im lặng như cũ. Hắn sớm đã quen nhảy múa trong ánh sáng của dao kiếm, mười mấy người kỵ sĩ mà thôi, còn chưa đủ để làm cho hắn bị thương.

Đúng lúc này, một tay duỗi ra cửa xe, làm ra động tác lui xuống.

Mười mấy kỵ sĩ đang đánh tới gần Lôi Triết hơi sững sờ một chút, sau đó lập tức đứng yên. Bọn họ rất tức giận và cũng rất lo lắng, không dám làm trái ý của chủ nhân. Nắm chặt kiếm trong tay là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm.

Lôi Triết nhìn chằm chằm cánh tay này, trong mắt lộ ra ánh sáng.

Hắn đã nhìn qua vô số cái đẹp nhưng lại là lần đầu nhìn thấy bàn tay xinh đẹp như vậy. Nó rất yếu ớt và tinh tế, hơi vẫy lên vẫy xuống, động tác vô cùng ưu nhã. Ngón tay cái đeo một cái nhẫn bằng ngọc phỉ thúy, ngón giữa và ngón áp út đeo nhẫn ngọc bích to lớn và thạch xanh.

Vốn đôi tay này đã rất trắng, màu xanh đậm của đá quý, xanh đậm và xanh biếc tôn lên vẻ đẹp càng thêm chói mắt. Chiếc nhẫn được chế tạo bằng vàng, đeo trên tay lại càng chiếu sáng rực rỡ hơn.

Thay bằng nói nó là một bàn tay thì không bằng nói nó là một tác phẩm nghệ thuật. Nó không có thô và xương khớp to, chỉ rất thon dài, êm dịu và đường cong xinh đẹp.

Chỉ nhìn thoáng qua, Lôi Triết vẫn nhìn rõ mạch máu xanh nhạt lộ ra trên mu bàn tay, đó là mỹ ngọc của phương Đông mới có thể cảm nhận được sự tuyệt hảo.

Bước chân của Lôi Triết không tự chủ trở nên vội vàng.

Hắn lau nước trên mặt, đồng thời cũng khuôn mặt cũng biến mất sự phiền chán, không nhịn được lộ ra nụ cười hưng phấn.

Cùng lúc đó, cánh cửa xe đang đóng chặt từ từ mở ra, gió lạnh nhào ra từ bên trong, thổi thẳng đến chỗ của Lôi Triết. Chưa thấy rõ người bên trong xe nhưng toàn bộ lực chú ý của Lôi Triết đã bị mùi thơm nồng nặc câu đi.

Mùi thơm này trộn lẫn với vô số đóa hoa tinh túy, có độ dính của Diên Vĩ, sự tĩnh mịch của Thương Lan, tinh khiết của Bách Hợp, hương vị ngọt ngào của Nguyệt Quế, sự cay độc của Cam Thảo…

Mùi vị đa dạng đến mức có thể nói là vướng víu, vậy mà có thể hòa vào nhau, cũng phát họa ra cấp độ hoàn mỹ của riêng mình, sau đó cướp đi linh hồn của những người đã ngửi.

Núi rừng tràn ngập mưa bụi và hơi ẩm, dường như lập tức biến thành u cốc có trăm hoa đua nở.

Chỉ một giây như vậy, Lôi Triết lại sinh ra cảm giác mê mang, linh hồn giống như bị một cọng lông chim mềm mại gãi một cái, cả người trở nên say mê.

Hắn vô thức hít sâu một hơi, sau đó mới nhìn chằm chằm vào trong xe.

Lúc này thời gian như dừng lại ——

Hắn đã nghĩ ra cả nghìn loại hình dạng của Bá Tước Hoa Đô, lại không nghĩ tới bản thân cậu lại là như vậy.

Cửa xe lập tức mở ra, dường như hắn nhìn thấy ánh trăng như nước lặng lẽ chảy xuôi trước mắt của mình.

Đây là một người đàn ông vô cùng yếu ớt, có một đôi mắt đen vô cùng sâu thẳm, mà đôi mắt đen này hình như chưa từng chớp mắt, bên trong tràn đầy sương mù dày đặc. Trên mặt của cậu không có nụ cười, khí chất lạnh lẽo và cô độc giống như ánh trăng.

Một tay của cậu đặt trên đầu gối, một tay chống cằm, giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi: “Lôi Triết của Cách Lan Đức?”

Rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt, hắn lại có thể nói chính xác thân phận của Lôi Triết.

Hai người hầu nam lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, vội vàng đẩy cửa xe còn lại ra, vội vàng tới hành lễ với vị đại quý tộc này, mà cậu chỉ nghiêng đầu, cau mày, giống như đang hỏi: Tôi đoán có đúng không?

Lôi Triết mở to mắt nhìn, lại tiếp tục mở to mắt, tiếng vù vù trong tay và suy nghĩ mê muội hoàn toàn biết mất rồi mới khàn giọng trả lời: “Là tôi.”

Hắn cúi đầu xuống nhìn áo sơ mi bằng tơ lụa của mình, lúc này mới ý thức được tại sao bản thân lại bại lộ thân phận. Cả Quốc Vương cũng không mua nổi hàng dệt của phương Đông, hắn lại lấy ra mặc thường, hành vi xa xỉ như vậy chỉ có chủ nhân của Cách Lan Đức mới làm như vậy.

“Hân hạnh được gặp anh.” Giản Kiều hơi gật đầu, coi như là chào hỏi.

Tuy xuất thân của Lôi Triết cao quý hơn cậu, nhưng trước mắt vẫn chưa chính thức kế thừa vị trí Công Tước, cậu đã được phong Bá Tước hoàn toàn không cần phải hành lễ với đối phương.

“Hân hạnh.” Lôi Triết liếm môi, trong mắt không tự chủ được lộ ra vẻ hưng phấn, tuy hắn hoàn toàn không rõ mình hưng phấn vì cái gì.