Trả Nợ

Chương 30: Quán ăn khuya (2)

Hạ Lâm Chu nhe răng gặm thịt trên thanh xiên nướng, nhìn nhìn Văn Tầm Xuyên ngồi đối diện nãy giờ vẫn không chịu nói thêm câu nào, cứ rót bia uống mãi, do dự mở miệng, “Hôm nay… anh sao thế?” 

Văn Tầm Xuyên lắc đầu không nói chuyện, đưa tay cầm cái ly nhựa uống một hơi cạn sạch bia.

Hạ Lâm Chu liếc gương mặt bí xị của gã, nhịn không được chọc một câu, “Nhìn mặt anh như đang bị hư thận.”

Văn Tầm Xuyên cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu liếc hắn một cái, “Hư thận hay không tối về tôi có thể test thử cho cậu.” 

“…..” Hạ Lâm Chu nghẹn họng, cầm xiên nướng lầm lũi ăn tiếp, nhưng vẫn ráng đế thêm một câu “…. Lần tới tôi ở trên.”

Văn Tầm Xuyên giả điếc, Hạ Lâm Chu chỉ biết hung tợn trừng mắt một cái, đang định đá đểu thì gã chợt hỏi, “Cậu come out nên bị đuổi khỏi nhà à?”

Hạ Lâm Chu ngẩng người, không hiểu vì sao gã lại đề cập đến chuyện này, “Đúng rồi, còn không phải nhờ công lao của anh sao.” 

Văn Tầm Xuyên ngậm điếu thuốc trong miệng, bật quẹt ga châm lửa, rồi đẩy hộp thuốc và bật lửa về phía hắn, hỏi, “Có tính toán gì sau này chưa?”

Hạ Lâm Chu lấy một điếu, cũng tự châm lửa, nghe gã nói ngẩng đầu lên hỏi, “Tính cái gì?” 

Hắn thẳng lưng, cau mày liếc gã, “Anh tồi thế à, chịch một đêm xong là chuẩn bị đuổi tôi ra khỏi nhà?”

Giọng Hạ Lâm Chu hơi lớn, có mấy người ngồi gần đó đã bắt đầu quay lại dòm ngó. 

Văn Tầm Xuyên cũng không để tâm tới mấy ánh mắt soi mói, gã ngả người trên ghế nhựa màu xanh rít thuốc, thuận miệng nói, “Cậu la to quá đó, hay để tôi mượn cậu cái loa để nói cho cả chợ nghe nhé.” 

Hạ Lâm Chu thì trái lại, hắn bị người ta nhìn chằm chằm rất khó chịu, bèn quay sang cái bàn kế bên rống lên, “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy gay bao giờ à? Có biết quyền bình đẳng của người đồng tính không?”

Văn Tầm Xuyên để tay lên ghế dựa chống đầu nhìn hắn, cười mắng, “Cậu có bệnh à?” 

“Đồng tính không phải bệnh.” Hạ Lâm Chu quay lại, vẻ mặt chính trực “Cổ hủ mới là bệnh.”

Thấy Hạ Lâm Chu nhập vai diễn nam chính chính trực, Văn Tầm Xuyên cũng buồn cười diễn theo, gã bĩu môi bắt chước mấy người kỳ thị, “Ê bê đê kìa, ghê quá đi~” 

Hạ Lâm Chu cười nắc nẻ, Văn Tầm Xuyên cũng cong khoé môi.

Một lúc sau, gã vẫn lập lại câu hỏi, “Tôi lúc nãy hỏi là, cậu come out rồi có tính toán gì cho tương lai chưa?”

“Cũng chưa biết.” 

Văn Tầm Xuyên gật đầu, mân mê bật lửa trong tay.

Hạ Lmâ Chu thu lại nụ cười, tựa lưng vào ghế hút thuốc, nhìn gã thất thần, hỏi “Sao thế? Anh… come out à?” 

“Ừ, lâu rồi.”

“Vậy anh…”

“Chẳng ích lợi gì.” Văn Tầm Xuyên nhẹ thở dài, cong ngón tay gõ lên bật lửa kim loại màu đen phát ra những tiếng trầm đục.

Hạ Lâm Chu dời ánh mắt lên tay Văn Tầm Xuyên. Lần đầu gặp gã ở bệnh viện hắn đã để ý đến bàn tay này. Tay Văn Tầm Xuyên rất đẹp, mu bàn tay trắng nõn không tì vết, còn có thể thấy được vài mạch máu xanh nhẹ, khớp xương rõ ràng, ngón tay thuôn dài cân xứng, móng tay cũng được cắt rất chỉnh tề, lúc cầm bút hay dùng sức nắm thứ gì ngón tay sẽ hơi nổi lên gân trắng, gợi cảm cực kì.

Hắn buột miệng lúc nào không biết, “Tay anh đẹp lắm.” 

“Vậy sao?” Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu, xoè bàn tay ra nhìn, “Đẹp thật à?” 

Hạ Lâm Chu lúc này mới biết mình vừa nói hớ, hắn xấu hổ, giọng bỗng rít cao lên mấy tone, “Không có, xấu muốn chết!” 

Văn Tầm Xuyên nhìn Hạ Lâm Chu như nhìn một người bị thiểu năng. Hắn xấu hổ ho khụ khụ, tìm cách đổi đề tài, “Vậy sau này anh tính thế nào? Lừa hôn à?” 

Văn Tầm Xuyên nhíu mày, gã đặt bật lửa xuống bàn, “Ai nói cậu tôi đi lừa hôn?” 

“Lần trước gặp chẳng phải anh đi coi mắt à?” 

Vẻ mặt “anh đừng giả vờ nữa” của Hạ Lâm Chu làm Văn Tầm Xuyên phát cáu, “Ờ, vậy lần đó cậu come-out với bố luôn à?” 

“….” Mặt Hạ Lâm Chu nhăn lại như vừa đớp phải một con ruồi, hắn giật giật khoé miệng, “Đúng rồi đó ông xã à~” 

Văn Tầm Xuyên bị hắn làm cho phì cười, “Sao lại nhảm nhí như vậy chứ?” 

“Hê, anh cũng có hơn gì đâu.” Hạ Lâm Chu vô thưởng vô phạt nói. 

Văn Tầm Xuyên cười cười, không nói nữa. 

Hạ Lâm Chu nhìn gã, hỏi, “Nhà anh bắt anh xem mắt à?”

“Ừ.”

“Nhưng anh come out rồi còn gì….” Hạ Lâm Chu nói chưa dứt câu thì khựng lại, sau đó thở dài, “Ông già nhà tôi cũng y như thế, bắt kết hôn với phụ nữ.” 

Văn Tầm Xuyên hơi ngạc nhiên nhìn hắn, “Thế cậu kết hôn à?”

Hạ Lâm Chu đáp ngay, “Kết cái đít! Sao, anh muốn kết hôn à?”

Văn Tầm Xuyên cũng đáp ngay, “Kết cái đít!” 

“Mẹ!” Hạ Lâm Chu cười há há.

Văn Tầm Xuyên nhìn Hạ Lâm Chu, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác như gặp “người cùng khổ”, gã giơ cái ly hướng hắn một cái. Hạ Lâm Chu cũng nâng ly cụng lại, thở dài, “Ít nhất anh còn có chỗ ở.” 

“Tôi không đuổi cậu đi nữa được chưa.” Văn Tầm Xuyên thuận miệng nói, ngửa đầu uống cạn ly rượu.