Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 5: Chán ghét chính mình

Có lẽ vì ban ngày gặp Lục Vô Chiêu, nên tới tối Thẩm Vu lại mơ thấy những chuyện của kiếp trước.

Lục Vô Chiêu đã tự làm hại bản thân, Thẩm Vu nhìn thấy điều đó rất nhiều lần.

Nghe nói lúc nhỏ hắn vì cứu người mà bị thương ở chân, năm đó trong cung có biến, Thái tử bị phế truất, tiên đế bị giam cầm, nguy hiểm trùng trùng.

Lúc đó, Lục Vô Chiêu chỉ mới mười hai tuổi, không tiếc thân mình lao lên phía trước đỡ cho hoàng đế Gia Tông, cũng chính là ngũ hoàng tử lúc ấy một đao chí mạng.

Nghe đồn toàn thân hắn lúc đó toàn là máu, hiên ngang đứng trước lưỡi đao của phản quân, và giành được cơ hội đi cầu viện binh cho ngũ hoàng tử, Mạnh Ngũ – người bên cạnh hắn từ nhỏ, cùng hắn liều mạng chiến đấu với phản quân, cuối cùng cố gắng lắm mới cứu được mạng của Lục Vô Chiêu.

Trận cung biến khi đó cuối cùng kết thúc bằng sự thất bại của phản quân, Thái tử phế truất bị trảm, ngũ hoàng tử thành công ngồi lên vị trí người kế thừa ngai vàng.

Lục Vô Chiêu – thập nhất hoàng tử, người đã dũng cảm cứu hoàng huynh mình lại chính thức trở thành phế nhân từ đây, chỉ có thể ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại.

Sau khi hoàng đế Gia Tông lên ngôi, hắn dung túng cho Lục Vô Chiêu mọi thứ, tính khí của Lục Vô Chiêu thì ngày càng thô bạo, quan dân trên dưới chỉ trích, nhưng hoàng đế Gia Tông ghi nhớ ơn cứu mạng của Lục Vô Chiêu, bất luận Lục Vô Chiêu có phạm lỗi lớn thế nào, hoàng đế đều cười ha hả chặn lại cho hắn.

Tất cả mọi người trong triều đều biết hoàng đế hết mực thiên vị Lăng Vương, ngoại trừ hoàng vị, thì Lăng Vương muốn gì, hoàng đế Gia Tông đều sẽ dâng đến trước mặt hắn.

Nhưng dù có tặng bao nhiêu châu báu trong thiên hạ cho Lục Vô Chiêu, thì chân của hắn cũng không lành lại được.

Không thể đi lại như những người bình thường, cuộc sống gặp nhiều bất tiện, khuôn mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng, giống như không để tâm, nhưng Thẩm Vu đã chứng kiến vô số lần hắn dùng dao găm tự làm mình bị thương trong đêm tối.

Hắn không bao giờ cho phép mọi người đến gần, vì vậy những vết thương mà hắn đang chịu đựng, ngay cả người thân cận với hắn như Mạnh Ngũ cũng không biết.

Chỉ có Thẩm Vu biết.

“Điện hạ… đừng…”

Thẩm Vu sốt cao nên nói mớ.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn tự làm hại mình, nàng đã vô cùng sợ hãi. Nàng lao tới, muốn cố gắng dùng tay che vết thương đang chảy máu cho hắn, nhưng nàng chỉ là một hồn ma, không thể chạm vào hắn.

Thẩm Vu lo lắng ngẩng đầu lên, thì chạm phải đôi mắt u uất và vô hồn của hắn.

Chẳng hiểu sao nàng lại thấy đau nhói trong lòng, viền mắt cay cay, lại không thể khóc nổi.

Nàng nghẹn ngào, quỳ xuống cầu xin, xin hắn đừng tự làm tổn thương mình, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn cúi gằm mặt xuống, hắn hờ hững nhìn đôi chân đã mất đi tri giác, cầm con dao găm rạch lần nữa.

“Điện hạ… xin người…”

Giọt nước mắt trên khóe mắt Thẩm Vu lăn xuống, rơi vào tóc hắn.

Triệu ma ma bưng bát thuốc đi vào, khoé mắt vẫn còn đọng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, “Ngô đại phu, cô nương nhà ta bị sao vậy?”

Người được gọi là Ngô đại phu là một cô gái xinh đẹp mới ngoài hai mươi, nàng nhìn Thẩm Vu đang nằm hôn mê trên giường, thở dài, “Bị bóng đè, sốt cao quá.”

“Cô nương đang nói gì vậy?”

“Ta không nghe rõ.”

Chuyển cảnh, Thẩm Vu lại mơ thấy một cảnh tượng khác. Hôm đó hình như là ngày đầu tiên của năm mới, cũng là sinh nhật của nàng, cách ngày mất của nàng không xa.

Cả hoàng cung đều u ám, không có chút không khí đón năm mới nào.

Lục Vô Chiêu đã xé bỏ tất cả các bức tranh, chỉ để lại bức tranh gốc, đó là bức năm nàng mười bảy tuổi, nàng mặc váy đỏ, cười rạng rỡ.

Cả ngày hắn không gặp ai, nhốt mình trong thư phòng, im lặng nhìn bức tranh đó cả ngày.

“Ngô đại phu, cô nương nhà ta thế nào rồi?”

“Còn thế nào được? Không chết được đâu.”

Triệu ma ma lau nước mắt, an ủi trái tim, “Ngô đại phu đừng hù dọa bà già như ta bằng những lời này.”

“Ta không dọa bà.” Ngô đại phu nhanh chóng châm kim. “Lần trước ta đã nói rồi, Thẩm cô nương phải tĩnh dưỡng và không được ra ngoài trong vòng nửa tháng, các người đều bỏ ngoài tai hết à?”

A Đường sụt sịt, “Cô nương cứ đòi ra ngoài, nói có chuyện quan trọng…”

“Quan trọng? Ừ, đúng là quan trọng đấy, nóng lòng ra ngoài tìm quan tài cho bản thân, vì sợ cỗ quan tài tốt bị người khác chọn mất hay gì?”

Cái miệng sắc bén của Ngô đại phu đã chặn họng tất cả mọi người.

“Không biết sư phụ ta còn đi du ngoạn bao lâu nữa mới về, chút bản lĩnh này của ta không thể chịu được việc nàng ấy cứ giày vò thế này, bất luận hôm nay đi đâu, làm chuyện lớn gì, dù trời có sập xuống, cũng không liên quan đến ta, ngoại trừ bệnh tình của nàng ấy.”

Ngô Sương kéo màn xuống, gài cẩn thận, ngồi vào bàn, cầm bút lên và bắt đầu viết đơn thuốc, “Ta không hề nói lời đe dọa, tình trạng của cô nương nhà ngươi không tốt chút nào, lúc trước nếu làm theo căn dặn của ta, nghiêm túc tĩnh dưỡng, thì đã không có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ…”

“Bây giờ thế nào ạ?!” A Đường lo lắng bước lên trước nắm lấy cánh tay của Ngô Sương.

Ngô Sương nhìn cô gái sau tấm màn, không trả lời, mà chỉ nói: “Trong vòng một tháng đừng để nàng ấy ra ngoài đi lại, ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi, không lạnh không nóng, chú ý quan sát tình trạng của nàng ấy, có gì bất thường thì đến tìm ta.”

Trước khi rời đi, Ngô Sương nhấn mạnh lần nữa: “Nếu muốn sống lâu hơn, hãy bảo nàng ấy an phận đi”.

Cửa phòng mở ra, một cơn gió đêm tràn vào, ngọn nến đung đưa, ánh sáng và bóng tối phản chiếu trên mặt đất run run trong chốc lát, rồi bình thường trở lại.

Trong Lan Phương uyển lúc này, Sở Khinh Dao đang sững sờ nhìn một mảnh giấy.

Nha hoàn Cầm Hương cầm đèn tiến đến, liếc mắt nhìn qua tờ giấy đó, rồi nhẹ nhàng nói: “Không còn sớm nữa, biểu cô nương nghỉ ngơi đi.”

Thân thể Sở Khinh Dao cứng đờ, tay cầm tờ giấy giấu vào trong tay áo, sắc mắt hốt hoảng.

Cầm Hương thấy nàng ta thất thần, không làm phiền nữa và hầu hạ trong yên lặng.

Sở Khinh Dao đột nhiên hỏi: “Biểu muội thế nào rồi?”

Cầm Hương ngoan ngoãn, thành thật nói: “Nô tỳ cũng không rõ lắm.”

Sở Khinh Dao có chút thất vọng, “Ngay cả ngươi cũng không biết…”

Cầm Hương cúi đầu, ánh nến chiếu vào mặt Cầm Hương, vẻ mặt buồn bã.

“Vậy ngươi đi xem xem.”

“Vâng.”

Khoảng hai phút sau, Cầm Hương quay lại.

“Cô nương bệnh rồi, có vẻ rất nghiêm trọng.”

Sắc mặt Sở Khinh Dao căng thẳng, “Ngươi nhìn thấy nàng rồi à?”

Cầm Hương lắc đầu, “Nghe nói bệnh rất nặng, vẫn còn đang ngủ, không thể ra gió, ngay cả cửa lớn, nô tỳ cũng không vào được.”

Sở Khinh Dao siết chặt tờ giấy trong tay, tờ giấy bị vò nát, nàng ta mím chặt môi, trông có vẻ rất khó xử.

“Ngươi lui xuống đi.”

Sau khi người đi, nàng ta lại mở tờ giấy ra.

Tờ giấy này được Thái tử cho người đưa đến lúc tối.

“Ấm ức cho nàng rồi, cô thực sự là bất đắc dĩ, chuyện của chúng ta không thể để nàng ấy phát hiện, xưa nay nàng là người hiểu chuyện, chắc sẽ không vì chuyện nhỏ này mà giận cô, đợi lần sau gặp lại, cô sẽ dẫn nàng đi xem thư họa mà nàng thích nhất có được không, nàng đừng giận ta nữa nhé?”

Sở Khinh Dao đọc lại câu này mấy lần, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.

“Hôm nay trông hai người có vẻ hơi lạnh nhạt. Lúc rảnh rỗi hãy ở bên cạnh nàng ấy, thân thiết với nàng ấy hơn. Phụ thân nàng ấy đóng giữ ngoài biên ải, mẫu thân lại qua đời từ sớm, trong nhà cũng không có huynh muội ruột thịt, cơ thể không tốt, chỉ có thể nằm trong phòng dưỡng bệnh, vẫn luôn cô đơn một mình, trong nhà chỉ có nàng, nếu như để nàng ấy nhìn nàng bằng con mắt khác, thì lúc nàng ấy gả vào Đông cung, cô cũng tiện để Thẩm gia gả nàng qua cùng.”

Sở Khinh Dao mím môi cười, trong lòng mong đợi dáng vẻ bản thân được gả cho Lục Chi Trạch.

“Phải, ngày mai lúc nàng đi thăm nàng ấy, có việc cần nàng làm…”

Tháng sáu mùa mưa, mưa rả rích không ngừng, cơ thể như bị che đậy bởi lớp màn kín khó chịu.

Ở trung tâm của phủ tướng quân, Nhất Lương điện được xây dựng ở đây. Thủy đình sạch sẽ, tao nhã, nóc đỏ ngói xanh, khiến người nhìn đều cảm thán.

Từ khi thời tiết ấm hơn, Hồ Tâm các sạch sẽ, dễ chịu, Thẩm Vu đã chuyển đến đây sống.

Để đến được Hồ Tâm các, phải đi qua một cây cầu gỗ dài bắc trên hồ, cuối cầu được canh giữ bởi những hộ vệ do Đại tướng quân đích thân lựa chọn.

Sở Khinh Dao cầm ô đi qua cây cầu gỗ, đến trước cửa lớn của tiểu viện Hồ Tâm, đứng trên hành lang chạm ngọc trước lầu xếp của Hồ Tâm các, trong lòng lại thấy ngưỡng mộ.

Đại tướng quân vô cùng yêu thương con gái mình, chỉ vì con gái độc nhất của mình thích lầu các hoa lệ như thế, cho nên đã dành ra bốn năm để xây dựng nó.

Cầm Hương bước tới nói với thủ vệ ở cửa. Hôm qua nàng ta bị chặn lại ở đây, nhưng hôm nay thì không, thậm chí nha hoàn còn chưa chuyển lời, thủ vệ đã nhường đường cho bọn họ.

Cho đến khi đi được rất xa, Sở Khinh Dao vẫn chưa định thần lại được.

Nàng ta quay đầu nhìn lại tên thủ vệ nghiêm ngặt ở cửa ra vào, trong lòng thấp thỏm, luôn cảm thấy có gì đó dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát của Thái tử, và cứ đi về một hướng không xác định.

Trong phòng ngủ, Thẩm Vu tựa vào chiếc giường mềm mại, hai má hơi ửng hồng, còn đang sốt nhẹ.

A Đường vừa chà khăn trong chậu, vừa lải nhải: “Cô nương, người dậy sớm quá, nên ngủ thêm lát nữa, cố gượng dậy làm gì chứ?”

“Vừa tỉnh lại đã nói nếu biểu cô nương đến thì cho nàng ta vào, sao người biết hôm nay nàng ta sẽ đến?”

Đang nói chuyện, đã có tỳ nữ đến chuyển lời, nói biểu cô nương đến rồi.

Sở Khinh Dao vừa bước vào cửa, đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trong điện.

Nàng ta hơi dừng lại, rồi mới từ từ đi vào trong.

Còn chưa nói gì, A Đường đã quyết liệt ngăn cản, “Cô nương nhà ta không khoẻ, không thể ra gió, biểu cô nương có chuyện gì thì nói ở đây đi.”

Giờ nhìn thấy Sở Khinh Dao, nàng ấy lại nhớ đến chuyện ở Tận Hoan lâu hôm qua, trong lòng lại nổi giận.

Sau bức màn, Thẩm Vu quở trách A Đường không được vô lễ, chỉ yếu ớt nói: “Xin lỗi, biểu tỷ.”

Sở Khinh Dao lắc đầu liên tục, “Sức khoẻ của muội quan trọng.”

Nói xong lại im lặng. Căn phòng rơi vào yên tĩnh, bầu không khí có chút gượng gạo.

Bọn họ vốn dĩ không thường xuyên qua lại, có thể nói là những người xa lạ cùng sống trong phủ.

Thẩm Vu thường xuyên bị ốm, Sở Khinh Dao lại cảm thấy xấu hổ với nàng, hai người gặp mặt cũng không biết phải nói gì.

Sở Khinh Dao nhớ lại những gì Thái tử đã nói, đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, Thẩm Vu đã nói trước: “Hôm nay biểu tỷ đến là có chuyện gì vậy?”

Sở Khinh Dao thở phào, “Đến xem xem sức khoẻ của biểu muội thế nào rồi?”

“Khiến tỷ lo lắng rồi, còn đặc biệt chạy tới đây thăm ta.”

Sở Khinh Dao nghe thấy giọng nói vừa yếu vừa khàn của nàng, trong lòng run lên, cơ thể biểu muội vẫn luôn yếu ớt, nếu Thẩm Vu biết mình và Thái tử đến với nhau, có phải Thẩm Vu sẽ không chịu nổi đả kích này mà chết luôn ở đây không?

Nghĩ đến điều này, cảm giác tội lỗi lại ập đến, mở miệng hỏi mà không có chút sức nào.

Nàng khó khăn nói: “Có một chuyện, muốn hỏi muội muội… muội có quen biết với Lăng Vương điện hạ sao?”

Trong điện lại chìm vào im lặng, yên tĩnh đến mức Sở Khinh Dao có thể dễ dàng nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Sự im lặng này khiến nàng ta hơi khó chịu, nàng ta không thường đến thăm, vừa đến đã muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa Thẩm Vu và Lăng Vương.

Thẩm Vu quay đầu lại, nhìn bóng dáng lờ mờ của Sở Khinh Dao, nói nhạt: “Không quen.”

“Vậy… vậy tại sao hôm qua điện hạ lại tặng áo của mình cho muội? Ngài ấy rất không thích người khác đụng vào đồ của mình, huống hồ, đó là Lăng Vương.”

Thẩm Vu khẽ nhếch miệng, không trả lời mà hỏi lại: “Làm sao tỷ tỷ biết điện hạ không thích người khác đụng chạm, tỷ tỷ và Lăng Vương thân nhau lắm sao?”

“Là… là Thái tử nói.”

Thẩm Vu cười tủm tỉm: “Ồ? Là Thái tử nói à?”

Hóa ra Thái tử muốn biết mối quan hệ giữa mình và Lăng Vương.

Một câu nói thoáng qua, Sở Khinh Dao đã toát mồ hôi lạnh, sau đó nàng ta nhận ra mình đã lỡ miệng, tinh thần càng trở nên căng thẳng.

Thẩm Vu lại ho nhẹ, yếu ớt nói: “Thái tử đã rất lâu không đến Thẩm phủ rồi, ta còn lo lắng giữa hai người có hiểu lầm gì, hôm qua, thấy tình cảm hai người vẫn như trước, trong lòng ta cũng rất vui.”

Sở Khinh Dao sững sờ, “Muội thật sự vui cho ta và Thái tử…”

“Mọi người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm hai người tốt đẹp, ta đương nhiên vui vẻ.”

“Ta còn tưởng muội sẽ giận ta vì đã cướp đi Thái tử.”

“Cướp đi… biểu tỷ nói vậy có ý gì? Ta có chút không hiểu. Thái tử lại không phải của muội, sao lại nói là cướp được? Muội vui mừng vì mọi người hoà thuận với nhau, nếu tình cảm đó dài lâu… khụ khụ khụ…”

A Đường và Thược Dược cùng tiến lên đỡ đón, luống ca luống cuống đưa nước, kéo màn ra, Sở Khinh Dao nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt, thoi thóp của Thẩm Vu trên giường thì cảm thấy căng thẳng, “Không sao chứ?”

Cửa phòng mở ra, đám nô tỳ nha hoàn bên ngoài nối đuôi nhau bước vào.

Bên ngoài, Triệu ma ma bưng bát thuốc vừa mới đun xong vào phòng, vị đắng nồng nặc xộc thẳng lên mũi, chỉ cần ngửi thôi đã cảm thấy chát cả đầu lưỡi.

Đám hạ nhân ra ra vào vào, trong phòng trở nên đông đúc, Sở Khinh Dao ôm trái tim căng thẳng, đứng bơ vơ bên tấm bình phong.

Thẩm Vu uống thuốc xong, người hầu lại giải tán.

Nàng bỏ hai miếng mứt hoa quả vào miệng, thở dài rồi chậm rãi nói tiếp: “Biểu tỷ tò mò về quan hệ giữa muội và Lăng Vương, nói thật lòng, ta thật sự không quen biết ngài ấy, hôm qua, nếu không phải Thái tử gọi Lăng Vương là tiểu hoàng thúc, ta còn không dám chắc chắn cái người trẻ tuổi anh tuấn ngồi trên chiếc xe lăn đó có phải là vương gia luôn khiến người ta trốn tránh trong lời đồn hay không.”

“Nếu muội không quen biết ngài ấy, sao ngài ấy lại…”

“Ta không quen ngài ấy, còn chưa từng nói chuyện với nhau, làm sao biết lý do ngài ấy đột nhiên ném chiếc áo choàng đó lên người mình là gì chứ? Có lẽ ngài ấy nghĩ bọn muội ồn quá, không phải ngài ấy nói rồi sao, bảo muội mau chóng rời đi.”

Lời của Thẩm Vu nửa thật nửa giả, nói không biết người đó là Lăng Vương là giả, nhưng cũng quả thực là không quen biết hắn. Mặc dù nàng biết trên lưng Lăng Vương có mấy nốt ruồi liền, nhưng bọn họ cũng chưa từng nói chuyện.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn lại hiện lên trong tâm trí nàng, hai má nàng lại nóng lên. Thật sự rất lạ, sao lại nghĩ tới hắn chứ.

Nàng đưa tay lên sờ trán, vẫn còn đang sốt, nên mặt nóng chỉ là do ốm.

Sở Khinh Dao nghĩ lại, Lăng Vương quả thực nói những lời lạnh lùng như vậy, nên cũng khá tin tưởng.

Thẩm Vu nói tiếp: “Muội bị bệnh đã lâu, cũng ít khi ra khỏi phòng, đương nhiên không quen biết ngài ấy. Người của Chiêu Minh ty rất tinh mắt, có lẽ vương gia đó từ lâu đã nghe nói muội là con ma bệnh, thương cảm với muội, thấy muội ăn mặc mỏng manh nên thương hại cũng không chừng.”

Giọng điệu của nàng vui vẻ, thoải mái pha chút hài hước, khiến mọi người hoàn toàn tin đó chỉ là nàng đang đùa. Sở Khinh Dao cũng thả lỏng hơn, khóe miệng khẽ cong lên.

Mọi người đều biết, mặc dù Lục Vô Chiêu – Lăng Vương điện hạ chấp pháp công chính nghiêm minh, nhưng cũng là kẻ máu lạnh và tàn nhẫn nhất. Hắn làm việc dứt khoát, không chừa đường lui cho ai, tính tình hung bạo, vui vẻ thất thường, ngay cả trợ thủ cùng làm việc với hắn nhiều năm phạm lỗi, dù không nhẫn tâm nhưng hắn cũng không nương tay.

Một kẻ độc ác, thô bạo như vậy, đừng nói tới thương cảm cho nữ nhân, sợ là ngay cả hai chữ “mềm lòng” viết như thế nào hắn cũng không biết.

Sau khi nhận được câu trả lời, Sở Khinh Dao rời đi.

Cửa phòng đóng lại, cơ thể đang ngồi thẳng của Thẩm Vu lập tức mềm nhũn ra, nàng mệt mỏi dựa vào đầu giường, xoa xoa thái dương đau nhức. Sau khi cố gắng nói nhiều như vậy, cổ họng nàng đau đến mức nóng rát.

Bàn tay trắng sáng đưa ra kéo rèm, cầm lấy cốc nước ấm của nô tỳ đưa đến.

“Cô nương, người thực sự không quan tâm mối quan hệ của biểu cô nương và Thái tử sao?” A Đường đóng chặt cửa sổ rồi trở lại phòng, khẽ hỏi.

Thược Dược cóc vào trán A Đường, trả lời thay chủ tử: “Não ngươi toàn là hồ dán à? Cô nương không thích Thái tử nên chắc chắn chưa từng để ý rồi.”

Triệu ma ma cũng cười, “Suy nghĩ của cô nương nhà ta sáng suốt, nhìn rõ những người này, sau này nhất định phải chọn rể hiền, không thể tuỳ tiện như chọn chó chọn mèo được.”

A Đường suy nghĩ cũng thấy có lý, không còn giận chuyện của Sở Khinh Dao và Thái tử nữa.

“Cô nương không buồn phiền vì những chuyện không hay này là tốt rồi, sau này nên tránh hai người đó ra, đỡ chướng mắt khi nhìn thấy bọn họ.”

Triệu ma ma bưng một bát cháo chay ấm, đút cho Thẩm Vu ăn từng thìa một. Ăn chút đồ cho ấm bụng, lát ngủ sẽ không thấy khó chịu.

“Cô nương không vạch trần Thái tử, có lẽ là chưa đến lúc, vì đại cục mà tạm thời nhẫn nhịn.”

Thược Dược lấy khăn trên trán Thẩm Vu xuống, bỏ vào chậu nước lạnh.

Thẩm Vu nhắm mắt thu mình trong chăn, chỉ lặp lại động tác mở miệng ra nhai nuốt.

Trong phòng tạm thời yên tĩnh, chỉ có tiếng Thẩm Vu ăn cháo.

Một lúc lâu sau, sau khi Thẩm Vu nuốt miếng thức ăn cuối cùng, A Đường cuối cùng cũng tỉnh ngộ, xúc động nói: “Ồ! Nô tỳ biết rồi! Cho nên hôm qua người dụ dỗ Lăng Vương điện hạ, là muốn dùng ngài ấy làm chỗ dựa giúp người sao?”

“Khụ khụ khụ!!”

Tiếng ho xe ruột xé gan.

Thẩm Vu ở trong màn với vẻ mặt kinh hồn.

Dụ dỗ??

Nàng dám đối xử với Lục Vô Chiêu như thế khi nào chứ??

Ánh mắt đầy ẩn ý của Triệu ma ma nhìn vào chiếc áo choàng được đặt bên cạnh gối của Thẩm Vu.

Thẩm Vu nhìn theo, đồng tử run run.

Còn trong phủ Lăng Vương lúc này, Lục Vô Chiêu chưa ngủ được bao lâu đã giật mình tỉnh giấc.

Hắn nhìn xung quanh đầu giường, rất lâu chưa định thần lại được.

Cho đến khi Mạnh Ngũ đứng ngoài cửa gọi, hắn mới ngồi bật dậy, nhìn chăn gối ướt đẫm nghiêm trọng, mệt mỏi đưa tay lên đỡ trán.