Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 17

Ban đêm, Nghê Liệt vẫn nằm ngủ ở chiếc giường nhỏ bên ngoài phòng giống như trước đây, đó là thói quen khó bỏ của hắn.

Thế nhưng, tuy Lý Nguyên Mẫn dung túng hắn, nhưng cũng biết điều này không phù hợp.

Vì vậy, sau ngày sinh thần thứ mười bốn, y không cho hắn ngủ lại tại phòng y nữa.

Có điều mấy hôm nay Lý Nguyên Mẫn bị bệnh, Nghê Liệt chẳng nói chẳng rằng mà khiêng một cái giường để bên ngoài.

Mặc dù bình thường hắn luôn nghe lời Lý Nguyên Mẫn, nhưng nếu có chuyện liên quan đến sức khỏe y thì lại bắt đầu bướng bỉnh.

Lý Nguyên Mẫn không khuyên được, đành chiều theo hắn.

Đêm đã rất sâu, Lĩnh Nam vốn là nơi hoang dã, có nhiều trùng thú, bên ngoài vang lên tiếng côn trùng kêu không ngớt, ban ngày đã lao xao, ban đêm lại càng ríu rít, nhưng may là không quá ồn ào, đến đây nhiều năm, cũng đã quen.

Có lẽ là do ban ngày ngủ nhiều, bây giờ Lý Nguyên Mẫn lại không thấy buồn ngủ chút nào.

Trong đêm, y nắm lấy chăn mỏng, mở to hai mắt mà nhìn hoa văn tường vân trục nhật, bất giác lại nhớ về những ngày đầu vừa đến Lĩnh Nam, khi ấy trời xa đất lạ, nhân sự hỗn loạn, trong tay y chỉ có vài người dùng được, cái thân thể yếu ớt của y lại chưa thích nghi được với khí hậu ấm áp ở Lĩnh Nam, vừa ở được nửa tháng thì bệnh nặng một trận —— Lúc ấy khó khăn tứ bề, cũng may mà kiên trì được đến bây giờ.

Cuộc sống như hôm nay đã là kết quả tốt nhất mà y có thể tưởng tượng được.

Nghĩ đến đây, Lý Nguyên Mẫn thở nhẹ một hơi.

"Điện hạ không ngủ được ư?"

Ngoài rèm lụa truyền đến một giọng nói, âm thanh Nghê Liệt rất trầm thấp, mang theo chút khàn khàn.

Lý Nguyên Mẫn ừ một tiếng: "Chắc là do ban ngày ngủ nhiều."

Chốc lát, giọng nói của Nghê Liệt lại vang lên: "Có phải điện hạ đang lo lắng về tên Viên Sùng Sinh kia?"

Tuy là chuyện của tay họ Viên này khá vướng tay vướng chân, nhưng còn chưa đến mức làm y trằn trọc khó ngủ.

Những khó khăn lúc y vừa đến Lĩnh Nam còn đau đầu hơn việc này nhiều.

Nhờ có những va chạm rèn luyện ấy, mà y của hôm nay đã trở nên cứng cỏi bình tĩnh hơn, cũng là một chuyện tốt.

Lý Nguyên Mẫn nghĩ vậy thì cười khẽ, đang định giải thích thì chợt nghe Nghê Liệt nói: "Đừng lo lắng, có thuộc hạ ở đây."

Lý Nguyên Mẫn ngẩn ra, trong lòng mềm mại, đáp rằng: "Không phải việc này.

Vấn đề Viên Sùng Sinh, ta đã có tính toán, chờ thêm mấy ngày nữa, đến khi tin tức trong kinh thành gửi về rồi hãy bàn lại."

Y trở mình, xuyên qua màn lụa mỏng manh mà nhìn người bên ngoài.

Khi vừa đến Lĩnh Nam, hắn luôn ngủ ngoài đó.

Mỗi khi y tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy dáng dấp thiếu niên kia yên lặng ngủ say.

Khi ấy hắn còn nhỏ, tuy giường chật hẹp nhưng vẫn đủ chỗ ngả lưng, có điều giờ đây vóc người đã cao to như vậy, cho nên nằm không thoải mái, giống như lúc này, hắn gối đầu trên cánh tay, một tay còn lại thì để sau lưng, dường như cũng không ngủ được.

Y đã nhìn đứa trẻ này từ từ trưởng thành như hôm nay, trong lòng Lý Nguyên Mẫn như có lông chim mềm mại phất qua, y bỗng mở miệng nói:

"A Liệt, mấy năm nay, cũng nhờ có ngươi."

Người bên ngoài không nói gì, cách một tầng lụa, y cũng không thấy rõ vẻ mặt hắn, không biết liệu có phải vẫn trầm lặng nghiêm nghị như lúc thường hay không.

Bỗng nhiên, Lý Nguyên Mẫn nghĩ đến một chuyện, trái tim y nặng nề, đôi mắt sâu thẳm.

"Ngày sau, ta nhất định sẽ tìm cách để ngươi đổi họ quy tông."

Tuy Minh Đức đế đã đặc xá cho phép hắn rời khỏi Dịch U Đình, thế nhưng vương pháp còn đó, sao có thể để cho kẻ khác lũng loạn, cho nên vẫn bắt hắn mang cái họ ở Dịch U Đình, tựa như một lời cảnh cáo.

Nghê, ý chỉ hung thú*, nhưng đời này A Liệt của y nào phải ác thú gây họa cho nhân gian năm xưa.

Nghê Liệt im lặng một lúc, ra vẻ tùy ý mà nói rằng,

"Không sao, một cái họ mà thôi."

Lý Nguyên Mẫn cảm thấy đắng chát nơi cổ họng.

Nghê Liệt sao có thể không biết việc đổi họ này khó như lên trời.

Đứa nhỏ này vừa cẩn thận lại ít lời, có khổ sở gì cũng chỉ muốn tự mình gánh chịu, không muốn để y bận tâm.

Lý Nguyên Mẫn đau lòng hắn, lại càng quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cách để xóa đi cái họ mang ám chỉ hung thú này của hắn.

Y không muốn đối phương nghĩ nhiều, bèn không nói tiếp nữa: "Ngủ đi, ngày mai ngươi còn phải ra ngoại ô."

"Ừm."

Lý Nguyên Mẫn lặng thinh mà thở dài một hơi, đoạn duỗi thẳng người.

Bóng tối càng dày đặc, y hơi rũ mắt, không biết qua bao lâu, cũng bắt đầu cảm thấy mơ màng.

Ngoài màn lụa vang lên tiếng động rất nhỏ, bấy giờ Lý Nguyên Mẫn đã nửa tỉnh nửa mê, nhưng y vẫn nhận ra người nọ đang đến gần.

Nghê Liệt vẫn luôn không ngủ, chỉ chú ý đến động tĩnh phía sau màn.

Hắn đợi đến khi bên trong không có tiếng cựa quậy nữa mới yên tâm, nhưng lại sợ nửa đêm Lý Nguyên Mẫn phát sốt, bèn rón rén đứng dậy vén màn vào trong, đặt tay lên trán y kiểm tra.

Trong mông lung, Lý Nguyên Mẫn thấy bóng người quen thuộc kia đứng bên cạnh, trên trán bỗng nhiên ấm áp, lòng bàn tay của người thanh niên mang theo nhiệt độ nóng bỏng, lại thêm hơi thở sạch sẽ thoải mái sau khi tắm xong.

Lý Nguyên Mẫn đương lúc mơ màng, chỉ cảm thấy trong lòng rất bình yên, rất ấm áp, rất dễ chịu.

Y muốn gọi một tiếng A Liệt, giọng nói y khi ấy hẳn là mềm mại như bông, nhưng lại vì mệt mỏi nên không mở miệng được.

Cơn buồn ngủ kéo tới, Lý Nguyên Mẫn rơi vào mộng mị.

***

Lúc y tỉnh lại, Nghê Liệt đã đi mất, có lẽ đã ra ngoại ô.

Bóng nắng rơi trên giường đệm trống rỗng, hạt bụi trôi nổi trong không gian.

Có lẽ là do còn luyến tiếc giấc ngủ, trái tim Lý Nguyên Mẫn bỗng cảm giác hụt hẫng.

Vú già hầu bên ngoài, nghe thấy tiếng động bên trong bèn nhẹ giọng dò hỏi: "Điện hạ đã tỉnh rồi ư?"

Lý Nguyên Mẫn hít sâu một hơi, cố xua đi những cảm xúc vắng vẻ trong lòng, sau đó ngồi dậy:

"Mang nước nóng vào đây."

Cảm thấy hôm nay bản thân đã khỏe lên nhiều, cũng không có công sự gì quan trọng, nên sau giờ Ngọ, Lý Nguyên Mẫn quyết định đến sân luyện võ quan sát một chút.

Đội Phủ binh đã cùng Nghê Liệt ra ngoại ô thao luyện, trong sân luyện võ chỉ còn lại một nhóm thiếu niên, lúc này đang cởi trần mà chơi đá cầu, tiếng la hét ầm ĩ.

Nếu quan sát cẩn thận, có thể thấy Nghê Anh cũng đang mặc một bộ đồ màu đen mà chạy nhảy cùng với họ.

Cô nhóc cột tóc thật cao, gương mặt đầy mồ hôi, hai má đỏ bừng, đôi chân linh hoạt mà lùa bóng; cho dù cô nàng đang bị bốn, năm thiếu niên to cao kèm cặp sát sao, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy tự tin, dường như vô cùng hưng phấn, bỗng Nghê Anh thét lớn một tiếng, đôi chân dồn lực đá một cái, quả banh lăn lông lốc vào hố.

Nghê Anh nhướng mày, nom cực kỳ vênh váo mà sờ mũi.

"Coi mấy người chơi dở chưa kìa!"

Các thiếu niên phía sau thở hổn hển, hai tay chống đầu gối, bất đắc dĩ mà nhìn cô thiếu nữ vừa tinh quái vừa tự tin này.

Lý Nguyên Mẫn cau mày.

Bây giờ y mới nhận ra một chuyện, Nghê Anh đã lớn, sắp tròn mười bốn tuổi rồi.

Nếu như nàng ở kinh thành, đã sớm có người tới cửa làm mai.

Y nhớ lại trước đây, khi Lý lão tướng quân lệnh hộ vệ đưa cô bé con này đến phủ, lúc đó y nào biết làm sao để nuôi dạy một thiếu nữ nơi khuê phòng, chỉ đành để Nghê Anh đi theo huynh trưởng học tập chữ nghĩa, rồi lại để cho Trương Long, Chu Đại Võ dạy nàng một ít quyền cước công phu, không ngờ rằng cô nhỏ này sống giữa một đám đàn ông trong phủ, được cưng chiều hết mực, ăn sung mặc sướng, để rồi trở thành một nữ ma đầu khiến ai ai cũng sợ, có lẽ đã đến lúc tìm một vài tú nương đến dạy nàng ít nữ công gia chánh.

Thấy Lý Nguyên Mẫn từ đằng xa đến, Nghê Anh cười một tiếng, mau chóng chạy tới, "Điện hạ ca ca, người đã khỏe chưa?"

"Khỏe lắm rồi." Lý Nguyên Mẫn nhìn gương mặt đỏ bừng của Nghê Anh, lắc đầu, đoạn lấy một chiếc khăn trong tay áo đưa cho nàng: "Lau đi, một cô gái, sao lại để cho mình lôi thôi thế này."

Nghê Anh cầm lấy khăn, mặt mày hớn hở mà khoe khoang:

"Điện hạ có thấy vừa rồi ta đánh bại đám nhóc con này như thế nào chưa!"

"Em thật là..." Lý Nguyên Mẫn khẽ mắng: "Là con gái, sao có thể lỗ mãng như thế, sau này không được đến đây chơi nữa."

Nghê Anh không thèm để ý, chỉ cười hì hì mà làm nũng: "Lâu lâu chơi một chút thôi."

Nàng lau mồ hôi, sau đó cầm khăn của Lý Nguyên Mẫn đưa lên mũi, ngửi một chút: "Thơm quá, giống mùi trên người của điện hạ."

Lý Nguyên Mẫn cảm thấy đau đầu không thôi, trong lòng nhủ thầm, tuy Nghê Anh và A Liệt là anh em ruột, nhưng tính tình không giống nhau một chút nào.

Bây giờ phải bắt đầu uốn nắn nàng thôi, nếu không sau này e rằng cả Bắc An không ai dám hỏi cưới nàng mất.

Một đám nhóc con trên sân tập võ ồ ạt như ong vỡ tổ, đứng vòng xung quanh Lý Nguyên Mẫn, mồm năm miệng mười mà líu ríu.

"Điện hạ, ngài tới rồi!"

"Người có khỏe hơn chưa?"

"Điện hạ! Người xem kiếm thuật của thần một chút nhé?"

Nhìn những khuôn mặt tươi cười non nớt kia, trong lòng Lý Nguyên Mẫn nguôi ngoai không ít.

Những thiếu niên này đều là trẻ mồ côi, được bồi dưỡng để sau này trở thành phủ binh của Quảng An Vương phủ.

Vùng Lĩnh Nam tiếp giáp với đất Giao Chỉ, thường xuyên bị giặc Oa quấy phá.

Những toán giặc cướp đó thường nhắm vào các thôn xóm neo người để đánh cướp, tàn sát.

Những đứa trẻ này đều là nạn nhân của chúng, phải lưu lạc khắp nơi, nhưng may mắn được vương phủ thu nhận, có được nơi tị nạn.

Có lẽ do Nghê Tổng chưởng lạnh lùng nghiệm khắc không có đây, những cậu nhóc này cởi mở hơn rất nhiều, mỗi đứa đều nhìn Nghê Anh rồi nháy mắt.

Nghê Anh hiểu ý, bèn cười hì hì tiến lên, Lý Nguyên Mẫn không biết nàng lại nảy ra ý tưởng tinh quái gì, chỉ đành gõ trán nàng một cái: "Nói đi, chuyện gì?"

Nghê Anh xoa trán, mỉm cười nịnh nọt: "Hôm nay là đêm mười lăm, ở phố Tây có hội chùa, nghe đồn lễ hội này có rất nhiều gánh hát từ Tây Vực đến, thật là một dịp hiếm có, nếu không đi thì sau này không còn cơ hội xem nữa."

Nàng vừa dứt lời, nhóm thiếu niên đứng đằng sau đều nín thở, đầy mong chờ mà nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Mẫn.

Trông thấy một loạt ánh mắt tràn đầy hy vọng tập trung trên người mình, Lý Nguyên Mẫn nhủ thầm, thôi, Nghê Liệt luôn nghiêm khắc, cứ bắt đám nhóc này ở trong hậu viện suốt cả ngày.

Bọn chúng chỉ là trẻ con, nên thỉnh thoảng cho ra ngoài chơi đùa một chút cũng được.

Sau đó bèn gọi Chu Đại Võ, ra lệnh cho hắn tìm bốn người phủ binh hộ tống bọn nhỏ, rồi lại căn dặn bọn nhóc không được mải chơi quên về, nhất là Nghê Anh.

Các thiếu niên cùng nhau hoan hô một trận.

Khóe môi Lý Nguyên Mẫn khẽ cong lên, sau đó trở về viện của mình.

Không ngờ rằng, lần này lại xảy ra cớ sự.

________________________

Chú thích:

*Sau khi vào Dịch U Đình, chữ 倪 (Nghê) trong họ của Nghê Liệt bị đổi thành 猊 (Nghê).

Hai chữ này tuy đồng âm nhưng khác mặt chữ; từ Bộ nhân đứng (亻) chỉ người thành Bộ khuyển (犭) ý chỉ súc vật.

Nghê (猊) cũng là tên một loài thú dữ.

**Trong chương này có nhắc đến "giặc Oa" và "Giao Chỉ" có lẽ sẽ gây bối rối cho một số bạn đọc.

Giặc Oa ở đây chỉ các toán cướp biển từ nhiều quốc gia, trong đó chủ yếu là người Nhật Bản và sau này là cả Trung Quốc hoạt động trên các vùng biển phía Nam từ thế kỷ 13, lộng hành ở biên giới hai nước; còn Giao Chỉ là tên một số người Trung Quốc gọi An Nam/Đại Việt cho đến thế kỷ 15.